Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 176

Phía ngoài điện, Người áo đen vừa đánh bay Nhất Thành thì nhảy lên tóm lấy tắm da. Ngay khi hắn sắp chạm đến tắm da thì tấm da bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen. Ngọn lửa này chỉ sau mấy giây đã nuốt chửng tắm da rồi biến mất trong không khí.

Người áo đen đáp xuống đất, lửa giận bùng nổ, hắc khí cùng sát khí nổi lên trập trùng, tiếng nổ nhỏ như sấm truyền ra quanh người hắn. Hắn quát lớn:

- Lôi tên nhóc từ trong kia ra đây cho ta. Ta muốn hắn chết một cách đau đớn nhất.

- Rõ

Đám người Dị Giáo lao vào trong điện, một lúc sau thì tay không đi ra. Một người trong đó vội vàng quỳ một chân nói:

- Trong điện không có ai, phía sau không có cửa. Tên kia đã biến mất.

Người Áo Đen nghe thế thì càng tức giận hơn quát lớn:

- Đồ Ngu! Hắn chưa chạy xa, nhanh chóng tìm hắn cho ta.

- Vâng

Đám Dị Giáo liền tỏa ra bốn phương tám hướng rời đi.

- --------------------

Ở trên đường chính của Biên Băng Thành,

Dưới ánh trăng sáng, cả đường chính không có một bóng người. Tất cả nhà cửa, quán xá hai bên đường không có một chút ánh đen. Cả dãy đường chính rộng lớn không có một chút tiếng động, cảm giác tĩnh mịch này cực kỳ đáng sợ.

GIữa đường lớn là một thanh niên, chống một cây đại đao, khó khăn tiến lên từng bước. Mỗi bước chân của hắn đều để lại một vệt máu nhỏ trên đường. Người thanh niên này áo quần rách nát, lộ ra phần da bị nứt nẻ cực kỳ đáng sợ bên trong, máu tươi đang liên tục chảy ra từ các vết nứt. Trên mặt cũng hiện lên vài đường nứt lớn dọc theo má trái và phải. Bây giờ nhìn vào thanh niên này thì từ trên xuống dưới không có một chỗ nguyên vẹn.

Thanh niên này chính là Nhất Thành, hắn bây giờ tàng tạ như vậy là do dùng cấm thuật đào tẩu. ‘Dịch Chuyển’. Loại cấm thuật này giúp hắn dịch chuyển đến một nơi nhất định, khoảng cách phải tùy theo pháp sư sử dụng nó. Nó được liệt vào cấm thuật vì hậu quả rất nghiêm trong. Hậu quả thứ Nhất là đốt cháy hết năng lượng trong người, làm cơ thể trống rỗng. Hậu quả thứ hai là áp lực lên cơ thể. Lúc dịch chuyển, vết cắt không gian sẽ xuất hiện, cơ thể người xong qua đó tất sẽ phải gánh chịu chúng. May mắn Nhất Thành cơ thể rất mạnh, sánh ngang với pháp sư đỉnh phong Bắc Miện lúc thi phép. Nếu pháp sư bình thường chắc chắn đã không còn mạng sau khi dịch chuyển. Nói thì nói vậy, hắn cũng không thể dịch chuyển xa, chỉ đủ sức rời khỏi Nhân Phủ. Với lại vết thương chồng chất vết thương, chiến đấu với Ma Da Chột Mắt và thi triển cấm pháp, hắn sắp không chịu nổi.

Hắn giờ không khác gì một tên khất cái, tinh thần hỗn loạn, có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào. Nhưng Nhất Thành vẫn cố gắng tiến về phía trước, hắn lo lắng đám người Dị Giáo chưa từ bỏ. Trước khi rời đi, hắn đã điên cuồng dùng ‘Hóa Ma Chi Thuật’ - đặc tính ‘Ma Hỏa’ đánh vào tấm da kia. Hỏa này không phải hỏa thường mà là dùng Hắc Ám năng lượng thi phép và dùng chính sinh mạng hắn để đốt lên. Hắn chắc chắn tắm da kia đã hủy vì thế hắn cần rời đi càng xa càng tốt. Nếu bị Người Áo Đen kia tóm được thì xem như xong đời. Hắn không sợ mất mạng vì vết thương quá nặng mà chỉ sợ bị tóm.

Nhất Thành gắng gượng đi trên đường nhưng không biết đi về đâu chỉ biết tiến về phía trước. Hắn cố gắng tỉnh táo quan sát xung quanh, cảm nhận xem có người đuổi theo hay không. Trong lòng thì liên tục hy vọng không gặp quái dị, nghe nói nữa đêm thành này sẽ xuất hiện quái dị, giờ nếu gặp quái dị, hắn sẽ xong đời, chứ đừng nói đến đám người dị giáo.

Đúng là nghĩ gì là có cái đó. Mới nghĩ đến quái dị thì sau lưng hắn cách không xa truyền đến nhàn nhạt hắc khí, loại hắc khí này khác với đám Dị Giáo. Hắc khí này mang theo sự điên cuồng và tà ác, chúng như một chất độc. Trong lòng Nhất Thành trầm xuống, hắn biết có quái dị xuất hiện vì nếu là hắc khí của đám Dị Giáo, nó lại không có sự điên cuồng và tà ác mà là sự hôi thối. Thối rữa của xác chết, vết thương sau lưng hắn vẫn còn rõ mùi hôi của loại hắc khí đó. Nếu so sánh hắc khí thì hai loại hắc khí này không bên nào kém bên nào. Hắn nhận ra điều này là nhờ quan sát sách trong Ma Pháp Các. Và Hắn trong người đang chảy loại hắc khí mà đến nằm mộng cũng không ai dám nghĩ đến. Khởi nguồn của mọi hắc khí.

Nhất Thành lạnh lòng, lẩm bẩm - Mới rời thư viện lần hai đã rớt đài rồi sao. Chẳng lẽ hắn xuyên việt mà lại không được may mắn như vậy? Lần nào xuất môn cũng gặp hạn. Quý nhân đâu, xuất hiện đi, ta mang hào quang nhân vật chính, xuất hiện cứu ta đi.

Hắc khí phía sau càng lúc càng gần, Nhất Thành cố gắng chống đỡ người đứng thẳng dậy, nhấc lên Ma Huyết chuẩn bị liều mạng. Hắn không muốn bó tay chịu chết. Ngay khi hắn mới rướn người lên thì …

- Rầm

Phía sau lưng Nhất Thành truyền đến một thanh âm va chạm lớn. Hắn vội vàng xoay người nhưng mới cố gắng xoay lại thì gục ngã, quỳ một chân trên đất, cố gắng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Phía trước không xa hắn chỉ thấy toàn là bụi mù, dưới ánh trăng mờ ảo, hắn không nhìn thấy được gì cả. Hắn chỉ ngửi được mùi cháy khét và cảm nhận thấy năng lượng ma pháp. Năng lượng ma pháp này cực kỳ hùng hậu, người thi phép vừa rồi rất mạnh, thuộc cấp bậc cường giả.

Nhất Thành thở ra một hơi, thả lỏng một chút. Theo năng lượng ma pháp này, người đến không thể là người Dị Giáo ma nhân được. Nhất Thành vừa chớp mắt thì trước người hắn không xa đã đứng hai người. Một lão già đội một cái mũ rộng vành và một cô gái ăn mặc giản dị.

Người đội mũ rộng vành thấy Nhất Thành thì tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thì nhíu chặt lông mày. Cuối cùng thì cười nói:

- Tiểu Huynh Đệ, chúng ta lại gặp mặt.

Nhất Thành ngẩng đầu quan sát kỳ hai người này thì cũng bất ngờ. Hắn nhận ra hai người này, bọn họ là người hắn gặp ở tửu lâu. Chính là người đã giam cầm đám đệ tử Ma Pháp Đế Tắc thư viện, hắn và Tiểu Tiểu đã phải qua cầu tình. Trong lòng hắn cười khổ: - Đây là quý nhân mà hắn mới nhắc đến đây sao?

Nhất Thành cố gắng lấy lại một chút tỉnh táo, định mở miệng nói chuyện thì học ra một búng máu. Đầu óc trở nên choáng váng và mệt mỏi, tinh thần bắt đầu mờ nhạt. Sau một lúc thì gục tại chỗ ngất đi. Hắn đã không gắng gượng được nữa, cơ thể đã đến cực hạn, nói đúng hơn là vượt mức chịu đựng. Với những thương tổn kia, gắng đến lúc này đã rất giỏi rồi, trước khi bất tỉnh, hắn chỉ nghe:

- Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ...
Bình Luận (0)
Comment