Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 241

Ly Ly nữ nhân duy nhất trong nhóm bỗng nhìn về phía Nhất Thành áo trắng hiếu kỳ hỏi:

- Hai vị là đệ tử giáp mấy của thư viện, hay là đã lâu không trở về thư viện. Vì sao hai vị lại đeo mặt nạ thế?

Nhất Thành áo trắng nghe câu hỏi thì biết cô nương này còn ngây thơ cũng không tức giận. Mà bên kia Phong Nam trừng mắt nhìn Ly Ly nói:

- Đừng hỏi bậy!

Nhất Thành áo trắng nghe thế chỉ khoát tay cười nói:

- Không sao, Phong Huynh.

Rồi sau đó nhìn Ly Ly cười nói:

- Hai chúng ta đã mấy năm du lịch khắp nơi rồi. Đệ tử như hai chúng ta không còn được phân giáp nữa. Còn về phần mặt nạ sao? Nhìn đẹp không? Đeo cho có phong thái thần bí đó mà?

Nhất Thành áo trắng trêu đùa nàng trả lời. Nhưng Ly Ly nghe vậy lại cho là thật, gật đầu nói:

- Đúng là mặt nạ rất đặc biệt, đeo vào nhìn rất thần bí.

Hai chiếc mặt nạ này không có gì là đặc biệt. Được Nhất Thành mua được từ mấy đứa nhóc ổ một thôn xóm nhỏ trên đường đến Huyết Nguyệt Thành. Hai chiếc mặt nạ một đen một trắng, được nhất Thành dùng pháp lực cải tạo một chút nên có thêm mấy đường đen trắng rất kỳ quái. Nhìn vào rất bắt mắt nhưng lại có vẻ thần bí. Lý Lý gật gật đầu sau đó quay sang nói Phong Nam:

- Sư huynh, mai chúng ta cũng đi mua vài cái đeo.

Phong Nam trợn mắt nhìn nàng. Định phát tác thì đúng lúc này bên hông hắn bỗng run lên một loạt những rung động kỳ quái. Hắn vội vàng túm tay giật bên hông mình xuống một miếng ngọc màu xanh, trên đó có pháp lực chuyển động, đang lúc sang lúc tối.

Nhất Thành nhìn ngọc bội kia thì nhíu chặt lông mày. Nó đang phát ra ma pháp kỳ quái, kiểu như là tín hiệu gì đó. Có vẻ như chỉ có người quy định trước mới hiểu được tín hiệu đó. Nhìn qua tốc độ phát sáng thì có thể thấy đây là việc gấp nhưng hắn chỉ đoán được vậy thôi.

Phong Nam nhìn chầm chầm ngọc bội một lúc thì đứng dậy nói:

- Sư huynh gặp nạn, cần chúng ta giải cứu. Nhanh chóng lên đường trong đêm thôi. Hy vọng chúng ta đến kịp.

Đám người Ly Ly lúc thấy ngọc bội kia phát sáng thì trở nên nghiêm túc, nghe nói vậy thì liền đứng dậy, cả đám chuẩn bị đi trong đêm. Nhất Thành áo đen đánh mắt với bản sao của mình. Bản sao liền hiểu nói với Phong Nam:

- Sư huynh các vị đang ở Tiểu Tiểu Thông phải không? Nếu vậy thì Tiểu Tiểu Thông đã có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Hai chúng tôi sẽ lên đường cùng hai vị trong đêm, đó là thôn trang của chúng tôi, không thể ngó lơ được.

Phong Nam định ngăn cản thì nghĩ lại lời nói cũng đúng. Mà có hai người ngày đi theo càng thêm có trợ lực, hắn không thể từ chối được đành gật đầu đồng ý.

Nhóm người liền nhanh chóng rời đi trong đêm, vừa đến cổng thành thấy nó đang đóng và có lính canh phòng thì cũng không dừng lại mà còn tăng tốc. Đến nơi, một tên lính định tiến lên hỏi nhưng thấy trên người đám người Phong Nam tỏa ra pháp lực thì vội vàng vẩy tay cho đám lính mở cổng thành. Cổng thành vừa hé mở, cả đám người Phong Nam liền lướt qua tiến vào trong đêm ngoài thành làm đám lính phải giật mình, vội vàng đóng lại của thành.

Nếu một mình thì Nhất Thành áo trắng có thể đạp không mà bay qua, nhưng bây giờ có Nhất Thành áo đen và đám người Phong Nam nên hắn cũng giảm chậm tốc độ cho bằng mọi người rồi hỏi Phong Nam:

- Vừa rồi là tin tức gì? Tiểu Tiểu Thôn xảy ra chuyện gì?

Phong Nam cũng không giấu diếm nói:

- Tin tức chỉ nói đơn giản mấy từ ‘nguy hiểm’, ‘thôn’, và quái dị’. Đây là ám hiệu riêng chỉ có thể phát đến tin tức như vậy chứ không thể truyền đi nhiều thông tin.

Nhất Thành áo đen nghe vậy thì hiểu chuyện gì rồi. Có quái dị ở Tiểu Tiểu Thôn, sư huynh Phong Nam không chống nổi một mình nên phát tin cầu cứu. Trong lòng hắn thấp thỏm không yên, không biết chuyện gì đành cố gắng nhanh chân đến nơi mới được. Hắn liền bản sao áo trắng gật đầu ý bảo nhanh đi trước cứu viện.

Nhất Thành áo trắng liền gật đầu nói:

- Phong Huynh đệ, ta đi trước cứu viện.

Không đội Phong Nam trả lời, hắn đã đạp không lao vút đi như một cơn gió, chỉ để lại giữa bống đếm một đường ánh sáng trắng.

Đám Phong Nam nhìn thế thì trợn mắt há hốc mồm, Ly Ly hét lớn:

- Đại Pháp Sư, chỉ có Đại Pháp Sư mới bay được. Sư Huynh, ta có nhìn nhầm không?

Phong Nam cũng chỉ cười khổ không trả lời, liếc nhìn áo đen Nhất Thành bên cạnh. Nhất Thành chỉ cười không để ý, tiếp tục cố gắng lao đi thật nhanh.

Khoảng cách giữa Huyết Nguyệt Thành và Tiểu Tiểu Thôn khá xa so với người thường, nhưng đối với pháp sư cấp S thì cũng không xa cho lắm. Thời gian đi đường thì đám Phong Nam phải dừng lại nghỉ năm sáu đợt để hồi phục năng lượng ma pháp trong người vì thế mà chậm trễ một chút.

Sáng sớm mấy ngày sau, cả đám cuối cùng cũng đến trước Tiểu Tiểu Thôn. Nhất Thành nhíu chặt lông mày, nhìn về Huyết Nguyệt Rừng Rậm ở phía xa. Hắn cảm thấy bản sao của mình đang ở đó và trên bầu trời của Huyết Nguyệt Rừng Rậm lại có hắc khí đậm đặc.

Đúng lúc này thì một thành niên mặc áo quần giống đám người Phong Nam đi ra từ trong thôn. Phía sau hắn là một đám già trẻ người trong thôn. Nhất Thành thấy đám người này thì thở ra một hơi. Thật gương mặt kia qua mấy chục năm vẫn còn dấu vết rất quen thuộc. Nhất Thành thấy mọi người vẫn khỏe thì vui mừng, nhưng hắn sẽ không lộ diện vì hắn đã bảo với bản sao, đây chính là quê hương của hắn chứ không phải của mình vì thế giờ thấy mọi người an toàn là tốt rồi.

Nhất Thành sau khi quan sát người trong thôn thì nhìn vào lão nhân già và thanh niên đứng phía trước nhất. Lão nhân già chính là Sở Nhất Nam từng nhận cưu mang hắn sau khi hắn thoát ra từ Huyết Nguyệt Cốc. Tốc lão đã bạt trắng, thân thể đã yếu đi rất nhiều, lưng hơi còng đang chống một cây gậy gỗ. Thanh niên kia tất nhiên chính là tên nhóc lạnh lùng năm đó. Hắn chính là Bá Nhân đã gia nhập Ma Pháp Đế Tắc Thư Viện. Bá Nhân này cũng là một thiên tài, đã đột phá đến sao thư tư Mục Phu của Silver Plate. Có điều giờ đây hắn hơi thảm, áo quần pháp sư đã rách rất nhiều nơi, trên người còn có vết thương, đầu tóc thì bù xù. Có điều khuôn mặt kia vẫn giữ nguyên lúc còn nhỏ, bây giờ lớn hơn cũng có chút phong độ nam tử hán rồi.

Phong Nam thấy Bá Nhân liền lô:

- Bá sư huynh, không sao chứ? Chúng đệ nhận được tin liền vội đến.

Bá Nhân thấy đám Phong Nam không ngờ làm hành động mà Nhất Thành giật mình. Đó là cười, tên này với khuôn mặt lạnh băng kia lại biết cười, có vẻ trải qua mấy năm tên nhóc lạnh lùng năm xưa đã có biến đổi rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment