Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 250

Trở lại với hai người Nhất Thành,

- Haizz! Thư viện càng lúc càng bị khinh thường. Rất nhiều người đang đánh chủ ý đến chúng ta. Đại Càn Quốc dưới quyền quản lý của thư viện, bọn chúng nói chiếm là chiếm. Vừa rồi xuất thủ chắc chắn có kẻ víu vào chuyện này kiếm chuyện với thư viện.

Nhất Thành áo trắng thở dài nói. Hắn thở dài nhưng trên mặt không có chút biểu hiện lo lắng.

- Đừng nói như vẻ ngươi đang thất vọng hay lo lắng vậy. Ta biết ngươi đang chờ bọn chúng kiếm thư viện gây chuyện, lúc đó mới có cơ hội xuất thủ với chúng. Nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, có mấy lão quái vật đã đột phá Đại Pháp Sư cảnh giới, nếu mấy lão kia xuất thủ thì sẽ phiền phức. Chờ đi, chờ một thời gian nữa, ta sẽ tìm cách nhanh chóng đột phá Đại Pháp Sư, lúc đó thì chúng ta có thể trấn áp hết quần hùng. Lúc đó muốn chơi thế nào thì chơi.

Nhất Thành bản thể cười nói. Bản sao thì nhìn hắn nhíu mày nói,

- Ngươi thân thể rất mạnh nhưng pháp lực chỉ mới cấp sáu sao Vũ tiên, đừng nói đến đột phá đến Gold Plate. Trước phá Đại Pháp Sư đi đã hãy nói.

Bản thể chỉ cười mà không nói. Đối với hắn đột phá là chuyện nhỏ, quan trọng có tìm được quái dị cùng cấp để tiêu diệt hay không mà thôi. Chỉ cần có đủ số lượng quái dị cung cấp cho hắn, hắn tin hắn sẽ nhanh chóng đột phá đến cấp bậc cao hơn rất nhanh. Nhanh đến mức mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Nhất Thành áo trắng lẩm bẩm:

- Không biết người thư viện đến đây không? Mà đám người trong thôn đang ở đâu nữa?

Nhất Thành bản thể cười nói:

- Đến chứ! Người thư viện sao không đến được! Đi, đi vào tửu lâu trước mặt kia nghe ngóng chút tin tức trong thành. Sau đó đi tìm mọi người cũng không trễ.

Cả hai tiến đến tửu quán phía trước, đi vào trong thì thấy khách nhân ở đây rất đông. Rất nhiều pháp sư tự do và các môn phái lớn. Hai người Nhất Thành không để ý người khác nên cũng không quan tâm ai đang có mặt trong này.

Tiểu nhị thấy khách vào liền chạy vội ra đón, trên trán hắn còn lắm tắm mồ hôi vội nói:

- Hai vị mời qua bên này. Bên này còn một bàn trống.

Hai người Nhất Thành lướt qua đám người trong tửu quán, đến trước một cái bàn trống ngồi xuống. Bọn hắn gọi một ít thức ăn và rượu. Tiểu nhị liền vội vàng rời đi, hô lớn xuống dưới để người chuẩn bị. Tiểu Nhị mang rượu lên đầu tiên, hai người liền không để ý mà rót rượu uống. Ngoài thì uống rượu nhưng hai tai lại tập trung nghe ngóng tin tức. Mấy bàn kế bên bọn hắn chủ yếu nói đến mấy môn phái lớn phái ai đến, rồi thì chuyện vết nứt, đoán già đoán non. Càng nghe hai người càng cảm thấy chán nhưng trong đó có một bàn lại nói đến chuyện cao tầng của liên minh chính ma phap sư. Một người trong đó nói là đã có pháp sư không gian đến đây. Vài ngày nữa sẽ tiến về Huyết Nguyệt Rừng Rậm quan sát vết nứt. Có điều, người pháp sư không gian kia phán đoán là vết nứt này chỉ thuật sơ cấp, không có quái dị vượt Đại Pháp Sư cảnh giới xuất hiện. Tin tức này đã truyền đi các nơi, các thế lực lớn đã xuất động người tiến về Huyết Nguyệt Thành này nhằm lập căn cứ canh gát cánh cổng kia.

Hai người nghe tin tức này thì hơi bất ngờ nhưng cũng bỏ qua vì bọn họ cũng đoán được điều này. Cả tháng trời hành động ở Huyết Nguyệt Cốc, bọn hắn đã nhận ra điều đó từ trước, thế nên mới dám một mình săn lùng đám quái dị mà không kiêng nể gì như vậy.

Đúng lúc này tiểu nhị mang thức ăn lên thì Nhất Thành bản thể giữ hắn lại, ném cho hắn ít bạc hỏi:

- Tiểu huynh đệ, một tháng trước, trong thành xuất hiện một nhóm thôn dân vào thành. Ngươi có biết chuyện này không?

Nhất Thành bản thể chỉ hỏi mang yếu tố may mắn. Hắn hy vọng nghe được chút tin tức này vì dù sao một đám quê mùa vào thành nhiều ít cũng có người chú ý. Không nghĩ đến câu trả lời của tiểu nhị làm hắn bất ngờ.

Tiểu nhị thấy người hỏi hắn mang một chiếc mặt nạ kỳ quái, rất tà ác, trên người lại mặc áo quần pháp sư nên cũng không dám thất lễ vội nói:

- Một tháng trước đúng là có một nhóm thôn dân tiến vào thành.

Nhất Thành bản thể bất ngờ không nghĩ đến tên tiểu nhị này biết chuyện, hắn nghi ngờ hỏi:

- Vì sao tiểu huynh đệ biết ta đang nói đến đám thôn dân nào?

Tiểu nhị suy nghĩ một lúc thì nói:

- Có phải khách quan nói đến nhóm thôn dân của Tiểu Tiểu Thôn không?

Nhất Thành nhíu mày vì sao tiểu nhị này lại biết rõ vậy nhưng cũng gật đầu sau đó nhìn tiểu nhị bảo hắn nói tiếp.

- Chuyện này thì không chỉ mình ta biết, mà cả thành đều biết. Ở nơi nhỏ này, xuất hiện mấy chục người thôn dân vào thành thì rất dễ được người chú ý. Nhóm thôn nhân này sau khi vào thành còn mua một biệt viện lớn nhất Huyết Nguyệt Thành nên mới được mọi người nhớ đến. Kể từ hôm nhóm thôn dân kia đến, trong thành bắt đầu náo nhiệt. Không biết pháp sư vì chuyện gì mà tập trung về đây. Hai tuần sau đó lại xuất hiện một nhóm lớn pháp sư không biết từ đâu tới khống chế thành này. Nhóm pháp sư này không cho người quê mùa tiến vào thành nữa. Trong thành những người nghèo và ăn xin đều bị đuổi đi. Ma nhóm pháp sư này lại đánh chủ ý đến biệt viện lớn của đám thôn dân của Tiểu Tiểu Thôn. Thôn dân kia bị đám pháp sư đánh rồi đuổi đi, lúc đó nghe nói có mấy pháp sư đứng ra bảo vệ đám thôn dân kia nhưng rồi cũng bị đánh đến trọng thương.

Nhất Thành bản thể nghe vậy thì híp mắt lại, bên cạnh Nhất Thành áo trắng thì khuôn mặt nổi lên gân xanh giận giữ. Khí thế hắn tỏa ra làm cả tửu quán đang ồn ào bỗng yên tỉnh lại. Đám Pháp Sư có mặt trong quán đều hướng ánh mắt về bên này. Một số người thường cảm thấy có gì không ổn thì vội vàng rời quán.

Nhất Thành áo trắng lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói bọn họ bị đánh rồi còn bị đuổi. Ngươi nói rõ một chút.

Tên tiểu nhị không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy một áp lực mạnh mẽ đè nặng lên vai làm hắn suýt nữa quỳ xuống. Hắn run rẩy chống đỡ xuống, Nhất Thành thấy thế thì vội thu lại khí thế, tiểu nhi ngã ngồi trên đất thở ra hồng hộc. Nhất Thành áo trắng thấy thế thì cười khổ ném cho hắn ít bạc rồi nói ‘Xin lỗi’. Tiểu nhị thấy vị này không có ác ý nên vội lâu mồ hôi trên trán rồi đứng dậy nói tiếp, sợ làm hai vị này nổi giận. Vừa run hắn vừa kể lại chuyện hôm đó hắn thấy.

- Việc này tiểu nhân cũng không rõ, chỉ là lúc đám thôn dân kia bị đuổi đi, có đi ngang qua đây nên tiểu nhân thấy. Lúc đó có hai thanh niên đỡ một người thanh niên bị thương rất nặng, máu chảy đầm đìa. Một cô nương lúc đó đi theo sau ba người thanh niên khóc lóc, trên tay nàng xuất hiện ánh sáng kỳ quái đang giúp thanh niên trị thương. Phía sau là một đám thôn dân, trong đó có một lão nhân tóc bạc trắng bị khiêng đi, mắt nhắm nghiền. Còn có mấy trung niên bị tàn phế, tay bị chặt đứt, con nít và nữ nhân thì khóc đi theo sau. Cảnh tượng kia thật sự bắt mắt, mọi người ở đây đều thấy rõ. Hai vị khách quan có thể hỏi bất cứ người nào, có rất nhiều người trong thành trông thấy.
Bình Luận (0)
Comment