Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 68

Đang lúc suy nghĩ, Nhất Thành nhanh cho ném hai thanh cự chùy đi. Vát Bạch Tư Thường lên vai hướng về phía cổng thành.

- Ầm,

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên ở trung tâm Thiên Long Thành. Nhất Thành quay đầu lại nhìn thì trợn mắt khiếp sợ. Vụ nổ tạo ra một cây nắm khói khổng lồ, không khác gì nắm khói mà bọn nguyên tử thả ra ở kiếp trước. Nhưng nắm khói này tương đối nhỏ hơn so với vụ nổ bom nguyên tử thật sự. Đặc biệt chúng chỉ thổi lên bụi đất và tạo ra tiếng nổ chứ không gây sát thương, Nhất thành cảm thấy kì lạ không thôi. Nếu đó là vụ nổ thật thì chắc chắn đã sang bằng trung tâm thành Thiên Long thành bình địa nhưng bây giờ nó lại không có một chút sức hủy diệt nào.

- gào...rít…..

Một lúc sau khi nắm khói tan đi, xuất hiện trước mắt Nhất Thành là một cây đại thụ màu đen cực lớn, cành lá xum xuê. Bên trong cây lại truyền ra tiếng rít gào, cứ như có hàng ngàn, hàng vạn linh hồn bị giam cầm trong đó. Điều đáng chú ý là cái cây này tỏa ra một luồng gió tà ác cực kỳ vả thẳng vào mặt Nhất Thành làm hắn rùng mình một cái.

Ngay khi hắn còn đang rùng mình thì một màng sương mù màu đen lan ra từ thân cây đại thụ kia. Nó nhanh chóng bao phủ hoàn toàn trung tâm thành tiếp tục hướng về phía ngoài thành. Nhất Thành lúc thấy luồn sương mù màu đen kia thì hắn biết đây không phải sương mù mà là hắc khí thành sương. Cảm nhận của hắn với loại hắc khí này khá là quen thuộc nên không thể nhầm lẫn. Ngoài cảm giác được hắc khí, hắn còn cảm thấy tim mình đập nhanh vì sợ hãi. Một loại cảm giác lạnh buốt từ đầu truyền đến chân làm hắn tái mặt.

Tốc độ sương mù hắc khí lan tràn quá nhanh, Nhất Thành vừa mới sực tĩnh thì nó đã sắp đến gần. Hắn liền xóc lên Bạch Tư Thường trên vai, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía cổng thành.

100 mét, 80 mét, 60 mét…

Nhất Thành càng lúc càng đến gần nhưng phía sau hắc khí thành sương kia cũng đã đuổi đến. Ngay khi hắn còn cách cổng thành 30 mét thì hắc khí thành sương đã đuổi sát đến gần.

Nhất Thành cố gắng tăng tốc nhưng đây đã là tốc độ cao nhất của hắn. Đúng lúc này, hắn thấy Mập Mạp đang ở đầu kia cổng thành chờ hắn. Mặt mày tên Mập này nhăn nhó, hắn đang định lao vào hỗ trợ thì bị một trung niên mặc áo quần giáo sư thư viện giữ chặt bả vại. Mập Mạp tay chân luống cuống hô lớn:

- Nhất Thành, nhanh lên! Phía sau nguy hiểm!

Nhất Thành nghe tiếng hô lớn vô nghĩa của Mập mạp thì cười khổ. Hắn làm sao không biết sương đen kia nguy hiểm. Hắn cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất đây, muốn nhanh hơn nữa chỉ có thể ném đi Bạch Tư Thường trên vai, nhưng hắn sẽ không làm vậy.

Ngay khi Nhất Thành cách thông đạo cổng thành không xa thì hắc khí cũng đã đến cách lưng hắn chỉ còn một sải tay. Hắn thở dài một hơi, hắn nhận ra thế này thì không thể trốn thoát được rồi. Nhất Thành làm ra quyết định khó khăn nhất từ trước tới đây.

Hắn dừng lại, đặt Bạch Tư Thường xuống đất…. nắm lấy hai chân của Bạch Tư Thường, xách ngược tên này lên.

- Vu, vù,..

Nhất Thành xoay mấy vòng tròn rồi nén Bạch Tư Thường về phía Mập Mạp. Hắn vừa làm chính là động tác ném tạ hắn từng xem ở Olympic ở Trái Đất. Có điều, nếu ném sai phương hướng, Bạch Tư Thường đâm đầu vào tường thì mất mạng như chơi.

- Vèo..

Nhất Thành hô lớn:

- Bắt lấy!

Bạch Tư Thường bay chuẩn sát tiến vào đường hầm cổng thành, hướng về phía Mập Mạp mà đến. Mập Mạp thấy vậy thì gắp gáp chuẩn bị bắt lấy người, bên cạnh hắn lại có tiếng nói truyền đến:

- Để ta!

Vị giáo sư trung niên liền tiến lên một bước, chuẩn bị đón lấy Bạch Tư Thường. Mập Mạp thấy vậy thì ánh mắt dời đi nhìn về hướng Nhất Thành. Vừa nhìn, hắn liền hét lên:

- Nhất Thành.

Nhưng tiếc thay, tiếng hét của hắn không có tác dụng gì. Mập Mạp lặng người hẳn đi, điều hắn thấy cuối cùng là Nhất Thành đứng đó nhìn về phía bên này nở nụ cười với hắn, sau đó thì bị màn sương đen kia nuốt chửng. Khuôn mặt Mập mạp nhăn nhó, hai mắt thì đỏ bừng.

Bên kia, vị giáo sư kia bắt được Bạch Tư Thường nhưng cũng bị đẩy lùi mấy bước. Vừa rồi, hắn đã xem nhẹ lực đạo của Nhất Thành nên chỉ dùng một lượng nhỏ năng lượng phép thuật để tăng cường sức mạnh cơ thể. Hắn là chiến sĩ, từng luyện qua thể lực để nâng cao thể chất. Tiếc thay, với thể chất hắn bây giờ mà không dùng phép thuật thì đừng hòng so với Nhất Thành. Vị giáo sư kia lẳm bẩm:

- Mạnh thật, thật sự là đệ tử giáp một sao?

Hắn quan sát Bạch Tư Thương trên tay thì lâm vào trầm mặt. Trên người tên này khắp nơi là vết thương, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động. Bạch Tư Thường đã ngất đi, bị thương không nhẹ, cần được chữa trị gắp, nếu không sẽ có vấn đề lớn cho phát triển sau này của hắn. Hắn quay sang nói với Mập mạp:

- Ta mang hắn đi cứu chửa, ngươi sai người bao vây nơi này không cho ai tới gần, nghe không?

Lão lập lại mấy lần nhưng Mập Mạp vẫn đứng đó, không có hành động đáp lại nào cả. Lão thở dài một hơi, đoán được lý do tại sao. Lão tiến đến vỗ vai Mập Mạp nói:

- Ngươi không cần quá lo lắng. Hắn ở lại trong đó chưa chắc đã phải chết. Nếu tìm được phó viện trưởng, hắn sẽ an toàn sống sót ra ngoài. Ngươi bây giờ bình tĩnh chờ đợi tin tức.

Mập Mạp nghe vậy cũng gật đầu, sau đó đi tìm Mộc Nhân tiền bối. Bây giờ nhân lực không đủ, chỉ có thể sử dụng pháp sư tự do để canh gác nơi này. Nói thì canh gác thật ra nếu để không vậy thì cũng không có một tên nào dám vào. Nơi đó chính là nơi câu thông với Địa Ngục, không có pháp sư mạnh mẻ đi cùng, một mình sống sót đi ra từ trong đó rất hiếm thấy.

Mập Mạp thở dài không thôi, không nghĩ đến mọi việc lại như thế này. Sau khi sắp xếp người canh gác, Mập mạp tiến về nơi nghỉ ngơi của đám người Tiểu Bưu, thông báo chuyện Nhất Thành. Vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Hy vọng huynh đệ ngươi có thể sống sót đi ra. Ta rất nhát kết bạn, chỉ có mình ngươi ở thư viện. Ngươi nằm xuống, ta sẽ cảm thấy rất nhàm chán.

Mập mạp vừa lẩm bẩm vừa tiến về phía dừng chân của đám người Tiểu Bưu. Nơi đây đã có thêm mấy vị lão sư cùng đệ tử thư viện, trong đó có người còn đang cứu chữa cho Như Như và Lưu Bá Nhân. Bọn họ bây giờ vết thương thì đã được ổn định, có vẻ không có khó khăn gì trong việc thanh trừ hắc khí.

Còn về Bạch Tư Thường vừa được đưa tới, Mộc Lan và một vị giáo viên khoa trị liệu đang giải quyết vết thương cho hắn. Vết thương bên ngoài không nghiêm trọng chủ yếu là lục phủ ngũ tạng bên trong.

Thấy Mập mạp đi vào thì giáo sư Tiểu Bưu mở mắt nói:

- Ta đã nghe kể mọi chuyện. Ngươi đừng quá lo lắng. Nhất Thành không phải đệ tử bình thường và mệnh của hắn cũng cực kỳ cứng rắn. Dù có nguy hiểm gì ta tin chắc chắn hắn có thể trốn thoát được. Trong đó còn có Phó viện trưởng, nếu gặp được ngài ấy thì hắn càng an toàn hơn.

Mập Mạp gật gật đầu, hắn định đến báo tin nhưng có vẻ vị giáo viên kia là một gã nhiều chuyện, đã nói hết mất phần của hắn. Mập Mạp tìm một góc rồi ngồi xuống dưỡng thần chờ đợi.
Bình Luận (0)
Comment