Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 92

Bống mờ thấy vậy thì mừng rỡ không thôi, đối với hắn bốn tên bị giam giữ ngoài kia không giá trị bằng Bạch Diễm này. Chỉ cần lột xác thành công, hắn sẽ đạt đến một cảnh giới mới. Vội vàng nói với Nhất Thành:

- Được! Ta Trao đổi!

Nhất Thành trên mặt còn hiện lên vẻ tiếc nuối, nhưng cũng giả vờ gượng cười:

- Giao dịch thành công!

Trí tuệ thẻ nảy giờ quan sát thì trong lòng mắng thầm:-âm hiểm, con nít cũng lừa.

Nhất Thành nhè nhẹ đẩy Bạch Diễm về phía bóng mờ. Bóng mờ kia Hưng phấn phất nhẹ tay nhỏ của mình một chút. Bạch Diễm biến mất trước mắt Nhất Thành. Nhất Thành cũng không sợ tên này lật lọng, nếu như không sợ Cánh Cổng Đen thì cứ thử. Với lại tên này rất mạnh dù muốn lật lọng thì cũng không cần rắc rối như vậy. Nhất Thành cười tươi nói:

- Được rồi! Đưa ta ra ngoài đi, những khoan hãy thả mấy lão già kia. Lúc nào ta nói thả thì thả. Ta còn phải giao dịch với bọn họ.

Bóng mờ lơ lửng trên không tỏ vẻ khó hiểu:

- Không phải ngươi tới cứu họ sao? Sao giờ còn giao dịch với họ.

- Ai rảnh mà đi cứu họ, ta tổn thất lớn như vậy mà không kiếm lại một chút thì không được.

Bóng mờ há hốc mồm, không biết nói gì hơn gật đầu cho là phải. Đúng vậy, đối với nó lợi ích mới là trên hết.

Nhất Thành được đưa ra khỏi không gian này. Lúc trở lại thì nhìn thấy đám người Linh Lung đang quan sát hắn. Hắn giơ tay phải lên, ra động tác chào hỏi:

- xin chào, ta đã trở lại.

Linh Lung vội vàng đi đến kế bên, kiểm tra hắn một lúc thì không thấy bị thương gì nên thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn hắn hỏi:

- Ngươi không sao chứ? Vừa rồi đã đi đâu? Cái cây kia không làm khó ngươi chứ?

Nhất Thành thấy nàng quan tâm mình như vậy nên sờ sờ mũi mình hỏi:

- Làm gì mà quan tâm người ta ghê thế. Đừng nói thấy ta đẹp trai quá nên thích ta rồi nha?

Linh Lung sửng người, sau đó ngượng ngùng quay đi, lẩm bẩm:

- hừ, đừng tưởng bở! Ai thèm quan tâm ngươi.

Nhất Thành cười càng tươi, nhìn bóng lưng nàng nói:

- Người Nói dối thường hay đỏ mặt, cúi đầu, mắt láo liên. Có vẻ như có người đang nói dối lòng.

Linh Lung quay phắt lại, trừng mắt nhìn hắn:

- Ai đỏ mặt? Ai nói dối?

Nhất Thành bỗng nhiên thay đổi nét mặt tỏ vẻ đau thương:

- Vừa rồi ta đi vào nguy hiểm vì giúp người nào đó cứa tiền bối của họ! Đã không lo lắng thì thôi thế Mà giờ lại còn bị trách mắng?

Thấy hắn vẻ mặt như vậy, Linh Lung lúng túng không thôi, không biết làm sao cả. Bốn lão nhân thì nãy giờ chỉ quan sát hai người trẻ tuổi liếc mắt đưa tình. Trên mặt hiện lên vẻ thú vị, Du Dung nói:

- Tuổi còn nhỏ mà đã có tài lừa gạt con gái nhà người ta. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Ba lão già ngươi cố gắng mà học hỏi đi.

Ba lão già cũng không nói gì nhìn về phía Nhất Thành tỏ vẻ khen thưởng. Nhất Thành thấy vậy thì ngượng ngùng, sắc mặt biến đổi chóng mặt trở nên nghiêm túc. Linh Lung lúc nãy còn bối rối thấy hắn biến đổi khuôn mặt nhanh như vậy trợn mắt tức giận. Định phát tác nhưng nhớ còn bốn vị tiền bối còn ở đây thì thu liễm lại.

Nhất Thành đi đến trước bốn người nói:

- Ta vừa nói chuyện với cây cổ thụ kia. Ta có thể giúp các vị thoát ra nhưng cái giá phải bỏ ra cũng không nhỏ. Các vị nghĩ sao, muốn rời khỏi đây hay không?

Bốn người nghe xong thì trừng mắt, đây có thể sao? Một tên nhóc nói sẽ cứu thoát được bọn hắn? Đến người Pháp Tông cũng phải dùng rất nhiều thủ đoạn mới cứu được một người. Thế mà tên nhóc này vào trong một chuyến lại có thể cứu cả bốn người. Nhất Ma vội vàng hỏi lại:

- Thật không?

Nhất Thành cười gật đầu, hắn không nói gì thêm. Bên cạnh Lão Hoả Dục nghe ra Ý tứ trong câu nói của Nhất Thành liền hỏi:

- Cái giá gì? Ngươi muốn bù đắp như thế nào?

Du Dung kế bên hỏi câu khó đối với Nhất Thảnh:

- Vậy tiền bối của ngươi thì sao? Cũng tính bù đắp tổn thất luôn chứ?

Hồng Nhân bên cạnh cũng không nói gì. Lão chỉ ngồi đó như chờ câu trả lời của Nhất Thành.

- Về Hồng nhân lão gia thì ta không cần bù đắp tổn thất cho ta. Dù sao ngài cũng là tiền bối của thư viện, ta mới vào thư viện chưa lâu nhưng cũng hiểu cái gì là kính trên nhường dưới. Tiền bối đã vì nhân tộc mà chiến đấu vạn năm trước giờ mà còn đòi hỏi thì không đúng.

Nghe đến đây cả đám lão nhân gật đầu, nhưng nghe mấy câu tiếp theo thì suýt nữa ngã ngửa.

- Nhưng mạng người đáng giá! Mạng của bốn vị tiền bối tất nhiên là rất đáng giá. Nếu hôm nay ta chỉ lấy bồi thường của ba vị mà lại không nhận của Hồng Nhân tiền bối thì người ta sẽ nghĩ: Thứ nhất, là không công bằng với ba vị. Thứ hai, nếu chuyện này đồn ra ngoài, tên tuổi của Hồng tiền bối sẽ mất hết, người ta sẽ nói mạng của tiền bối thư viện không đàng giá một đồng, chỉ biết chờ giúp đỡ, dùng thân phận để chèn ép đệ tử của thư viện mà thu lợi. Lúc đó mặt mũi còn đâu, danh tiến còn đâu. Vì thế để có sự công bằng, để giữ danh tiếng cho Hồng lão tiền bối, ta không thể không nhận bù đắp được.

Nhất Thành nói rất hùng hồn chính nghĩa. Cả bốn người trợn trừng mắt nhìn hắn một lúc không nói nên lời. Nhất Ma bỗng phá lên cười:

- Ha..Ha..Ha

Du Dung cũng mỉm cười:

- Nói vậy thì ta chịu rồi.

Hỏa Dục nhìn Hồng Nhân một cái nói:

- Thư viện đào tạo toàn thiên tài, nói thế thì ngươi không bồi thường cho hắn cũng không được.

Hồng Nhân cười không nói gì. Lão giờ còn biết nói gì hơn, tên đệ tử này từ lúc vào đây gặp lão đã khống có một chút kích động. Thậm chí hắn là ai tên nhóc này cũng không biết chứ đừng nói là cứu hắn miễn phí. Không chừng giờ lão mở miệng nói không, tên nhóc này sẽ quay lưng bỏ đi tức thì.

Du Dung hỏi:

- Điều kiện của ngươi là gì?
Bình Luận (0)
Comment