Quái Vật

Chương 13

Phong Diệp Nhiên ngủ rất say rất sâu, mơ một giấc mơ dài dằng dặc. Giấc mơ ngắt quãng, anh liên tục quên đi nội dung giấc mơ, trong mơ, anh cứ hoài xót thương phiền muộn.

Lúc bật tỉnh dậy, ban đầu anh hoảng hốt hết một phút, rồi đỏ bừng tai, nhưng chỉ lâu sau anh lại trở nên tuyệt vọng, gãi đầu, vai run nhè nhẹ. Vì anh cho rằng tối hôm qua chỉ là giấc mơ, như những giấc mơ đã từng, Phong Hoa của anh căn bản không tỉnh lại, không chừng sau này cũng không tỉnh lại nữa.

Anh gần như vô thức đeo tai nghe vào, sau đó, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Diệp nhi, chào buổi sáng.”

Phong Diệp Nhiên trợn lớn mắt, ngỡ mình hoang tưởng nhìn vào màn hình giám sát, thì nhìn thấy người thanh niên đứng trong camera ngẩng đầu nhìn về phía anh cười. Mái tóc đen rối xuề xòa, mắt cười đến híp lại.

Phong Diệp Nhiên đứng phắt dậy, tai nghe rớt xuống đất, còn bất cẩn va vào góc bàn, nhưng anh không thấy đau, vội chạy ra điện lao, cửa không khóa.

Phong Hoa đứng sau song sắt.

Phong Diệp Nhiên bước từng bước đến chỗ cậu, khá hồi hộp.

Dáng người Phong Hoa cao gầy, trông chừng 17 18 tuổi. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng quá nhỏ do Phong Diệp Nhiên bỏ lại trong điện lao, quần quá ngắn, áo sơ mi lại không cài cúc. Ánh mặt trời rọi từ bên ngoài vào, tia sáng chuyển động bốn phía quanh Phong Hoa, da thịt cậu trắng như trong suốt, vân da căng mịn đang phát sáng. Mái tóc quăn đen khẽ phất phơ, đôi mắt từng to tròn giờ trở nên hẹp dài, tròng mắt là một màu lam thuần túy, xanh thẳm như có thể hút người vào biển sâu chỉ với tích tắc.

“Em là thiên thần sao?” Phong Diệp Nhiên đứng trước Phong Hoa, ngửa đầu hỏi cậu.

“?” Phong Hoa lộ vẻ khó hiểu.

“Anh vừa thấy người em phát sáng.”

Phong Hoa cười, giọng cười của cậu rất êm tai, trầm bổng cuốn hút.

Ngay giờ phút này, Phong Diệp Nhiên thật sự không quan tâm gì cả, anh ôm siết đứa nhỏ còn cao hơn anh vào lòng, rủ rỉ: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi… cũng tỉnh rồi, anh còn tưởng em sẽ ngủ mãi chứ.”

Ít nhất đến 5, 6 phút sau, Phong Diệp Nhiên mới buông Phong Hoa ra, bấy giờ anh mới nhớ giấc mơ đêm qua, khá lúng túng gãi đầu, hỏi: “Phong Hoa, em tỉnh lại lúc nào vậy?”

“Tối hôm qua.”

“Em… tối qua có ra khỏi điện lao không?”

“Anh không nằm mơ.”

“Hả?” Phong Diệp Nhiên cố tránh né thực tế.

Phong Hoa nhìn môi Phong Diệp Nhiên, cười khẽ: “Em nói này, môi anh… hơi sưng đó.”

Phong Diệp Nhiên muốn nổi giận nhưng sợ tổn thương Phong Hoa vừa tỉnh dậy, muốn phủ nhận lại không thể phủ nhận nổi, muốn bỏ đi ngay cũng không thể, anh gượng gạo đến khó hình dung, không tài nào biện giải không tài nào né tránh không tài nào nổi giận, cũng không biết có phải bị ức chế không, mà Phong Diệp Nhiên khẽ run người, rồi tai gáy anh đều đỏ bừng, khiến người dở khóc dở cười.

※ ※ ※ [kuroneko3026.wp.com]

Sau khi Phong Hoa tỉnh lại, Phong Diệp Nhiên năn nỉ sở trưởng mãi, thực hiện bao nhiêu cam đoan đảm bảo mới đưa được Phong Hoa về nhà. Hiện tại anh thật không yên lòng để Phong Hoa ở lại căn phòng nhỏ kia, sợ khơi dậy ký ức không mấy tốt đẹp, lần nữa kích thích cậu.

Đồng thời, anh cũng đang tìm nơi ở tốt hơn cho Phong Hoa, sau này có thể được ở trong khoảng sân cách phòng nghiên cứu 1, 2km, trước đây nơi đó là nơi làm việc, sửa sang lại một tý sẽ là một chỗ ở không tệ, diện tích lớn, xung quanh có vườn hoa nhỏ, cách công viên không xa mấy. Nói chung, Phong Diệp Nhiên cố tranh thủ tự do nhiều hơn cho cậu, và có điều kiện sinh hoạt tốt hơn. Đương nhiên vẫn có khó khăn trở ngại, dù sao Phong Hoa mới vừa náo loạn mà.

Còn Phong Hoa dường như không bận tâm, cậu rất nghe lời, bất luận Phong Diệp Nhiên bảo cậu làm gì, cậu cũng làm, Phong Diệp Nhiên không cho cậu làm, cậu ngoan ngoãn ngồi đó, ngóng nhìn Phong Diệp Nhiên, nhưng vừa tỉnh lại nên thể lực không đủ, vừa ăn cơm trưa xong là nằm ngủ trên ghế sofa êm ái.

Phong Diệp Nhiên đắp chăn bông cho cậu, kéo rèm cửa sổ lại. Đến khi hết bận bịu mọi thứ, anh rốt cục mới bình tâm lại, nghĩ đến vấn đề hóc búa nan giải.

Anh nhìn chàng trai cuộn mình trong chăn, nhíu mày lại.

—— Nếu yêu thương anh dành cho em chính là kiểu yêu thương mà em muốn, thì hay biết mấy.

Anh bỗng bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, lập tức nghĩ đến Trần Huyên. Thời gian này Trần Huyên điện thoại nhắn tin không ngừng, nhưng trước khi Phong Hoa tỉnh lại, anh không có tâm trạng làm bất cứ chuyện gì khác.

Anh đã từng yêu say đắm Trần Huyên, bây giờ vẫn xa xỉ yêu cô. Nhưng như thế có đúng không, em ấy chưa ly hôn với Phong Bác Nhiên, mà mình cam nguyện làm một kẻ thứ ba vì em ấy sao?

Anh suy nghĩ, rồi thở dài, gửi tin nhắn cho Trần Huyên, hẹn đêm đó gặp nhau ở quán cà phê.

Hai người cải trang ăn mặc ngồi trong quán cà phê ấm cúng, Trần Huyên đã nói ít nhất 3 lần: Diệp Nhiên, anh gầy đi rồi. Bốn lần: Diệp Nhiên, anh khỏe không? Năm lần: Sao anh không nhìn em.

Lần đầu Phong Diệp Nhiên lạnh nhạt trước cô như vậy, làm cô không biết làm thế nào.

Uống cà phê xong, hai người tản bộ trên đường. Đèn đường liên tiếp bật sáng, màn đêm buông xuống.

Phong Diệp Nhiên rốt cục mở lời: “Tiểu Huyên, anh vẫn luôn rất yêu em. Nhưng mà, sau này có lẽ chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

“Gì cơ?!” Trần Huyên khó tin nổi, “Tại sao?? Xảy ra chuyện gì hả??”

“Lần này em suýt mất mạng.”

“Đó chỉ là bất trắc! Sau này Phong Hoa sẽ tiếp nhận em!”

“Chúng ta gặp nhau thôi cũng phải lén lút giấu giếm.”

“Không còn cách nào mà Diệp Nhiên…”

“Không phải là không còn cách nào! Hơn nữa mấy chuyện đó đều không phải trọng điểm…”

“Trọng điểm là gì?! Lẽ nào trọng điểm không phải là em yêu anh sao? Anh cũng yêu em! Diệp Nhiên! Anh đừng dọa em chứ!”

Phong Diệp Nhiên nhìn vào mắt Trần Huyên, mắt anh hơi tối đen lại, “Em nói em yêu anh, vậy em có thể ly hôn với Phong Bác Nhiên không?”

“…” [kuroneko3026.wp.com]

“Em không thể, đúng không. Vậy anh ở cạnh với em thế này có ý nghĩa gì? Anh không muốn làm lốp dự phòng thêm lần nữa.”

Nói xong, anh tự nhiên bước về trước, gió lạnh thét gào.

“Hồi cấp 3 là em sai!! Nhưng hiện tại đúng là em yêu anh! Anh không phải đồ dự phòng!”

Trần Huyên đứng sau bất chấp hình tượng hét lên, vội vã chạy đến ôm chặt sau lưng Phong Diệp Nhiên.

Phong Diệp Nhiên hoảng sợ: “Em điên rồi à? Bị phát hiện rồi sao??”

“Chỗ này ngoại trừ chúng ta thì không còn ai khác!”

Trần Huyên rớt nước mắt: “Phong Diệp Nhiên! Xin anh đừng bỏ em! Em chỉ có anh! Anh nghĩ em kết hôn với Phong Bác Nhiên rồi hạnh phúc lắm sao? Giờ anh ta gần như không ở nhà, ngày nào cũng đều xã giao xã giao xã giao! Anh ta căn bản không muốn nhìn thấy em! Dù có về nhà cũng mặc kệ em sống chết ra sao… Hôn nhân của chúng em từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa… Không sai… Em vẫn không nỡ ly hôn, vì em vẫn nghĩ anh ta sẽ quay đầu lại nhìn em… Nhưng em sai rồi… Em nên ly hôn! Phải ly hôn!”

Trần Huyên khóc lóc.

Tim Phong Diệp Nhiên đau đớn, anh không chịu nổi nữa, quay người ôm Trần Huyên vào ngực: “Được rồi được rồi đừng khóc, anh không ép em.”



Lúc chiều anh trở về, sắc mặt tái nhợt, bọng mắt thâm quầng, dạ dày quặn thắt từng cơn. Khoảng thời gian này không có Phong Hoa trị liệu giúp anh, anh đã dần quen với nó.

Vừa vào cửa phòng, chợt có người ôm anh vào lòng, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị người đó ôm ngang lên, bế lên ghế sofa êm ái. Phong Hoa dịu dàng cởi áo khoác, cởi giày ra cho anh. Rồi đặt bàn tay ấm áp lên dạ dày anh.

Phong Diệp Nhiên cười: “Em biết dạ dày anh đau à.”

“Biết.”

“Sao biết?”

“Em nghe được.”

“Sao nghe được?”

Phong Hoa chỉ cười, không nói lời nào.

Dạ dày ấm lên, cơn đau dần giảm đi, nỗi phiền lòng lại xuất hiện, anh nhíu mày.

“Sao? Không vui à?” Phong Hoa hỏi.

“Tiểu Huyên ——” mới vừa nhắc đến cái tên đó, Phong Diệp Nhiên im bặt. Anh biết mình không nên nhắc đến cái tên đó trước mặt Phong Hoa, dạ dày anh lại đau hơn.

Phong Hoa ôm lấy anh từ phía sau, phủ bàn tay lên bụng anh, từng cơn ấm áp tràn vào người làm Phong Diệp Nhiên thoải mái nhắm hai mắt lại. Như lơ đãng, Phong Hoa ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Diệp nhi, anh có thể yêu cô ta.”

Phong Diệp Nhiên kinh ngạc mở mắt ra.

“Chỉ cần anh không rời khỏi em, đôi lúc ở bên cạnh em như thế này, rồi thưởng cho em khi em giúp anh thoải mái, dù có không yêu em cũng không sao. Anh có thể yêu cô ta.”

“….Phong Hoa.”

“Sao lại khóc?”

“Phong Hoa, em không thể từ bỏ anh, yêu những người khác sao?”

“Không thể.”

“Nhóc ngốc, con người vốn hay thay đổi.”

“Em không phải con người.”

※ ※ ※

Công việc bận rộn ở phòng nghiên cứu lại bắt đầu vào guồng quay. Hầu như mỗi ngày đều sẽ được phỏng vấn, mỗi tháng đều phải tham gia các hội nghị quốc tế, tham dự các kiểu đàm tọa. Quả thật như Phong Hoa từng nói, cậu không hạn chế Phong Diệp Nhiên qua lại với Trần Huyên nữa, và cũng sẽ yêu cầu phần thưởng sau khi giúp Phong Diệp Nhiên làm việc, ví dụ như Phong Hoa muốn anh nắm tay cậu, hoặc muốn bóp vai cho anh, hay được anh tắm cho, giặt quần áo cho, nấu cơm cho ăn, kể chuyện cho nghe, cùng nhau xem phim, ngủ chung với cậu, nếu như mức độ làm việc khó hơn, thì Phong Hoa sẽ yêu cầu có nụ hôn môi.

Trần Huyên cũng bắt đầu kế hoạch giao thiệp với Phong Hoa, cũng may hiện giờ có vẻ như Phong Hoa không mâu thuẫn quá lớn với cô, mọi người đều nói Phong Hoa càng ngày càng trở nên chín chắn. Cuối cùng, xuân đến, phim phóng sự về công năng đặc dị của Phong Hoa bắt đầu quay hình.

Tên phần đầu tiên là [Người Tạo Mộng], chỉ có 5 tập. Chủ yếu do Phong Hoa thực nghiệm tái hiện lại giấc mộng, từ giấc mộng đơn giản đến giấc mộng phức tạp, từ đứt quãng đến tình tiết mạch lạc, từ bình thường đến mạo hiểm.

Chương trình phát 5 tập đã đạt được thành công to lớn, đặc biệt trên mạng các cô gái đều sắp vỡ òa rồi, đối với các cô ấy, chàng thanh niên có giá trị nhan sắc cực kỳ cao, vóc người quá chuẩn, giọng nói ngọt đến chết người, còn có công năng đặc dị của tộc Adersel đúng chính xác là mẫu tình nhân trong mộng của các cô, các chị gái bà chủ 20, 30 tuổi đều bàn tán xem Phong Hoa là dạng cún con hay dạng chó săn, các nàng trẻ tuổi còn sáng tác ra các loại truyện đồng nhân; một số bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ còn bắt đầu nghiên cứu “khuôn” của Phong Hoa, bởi vì có rất nhiều người đến nói muốn sửa thành nét của Phong Hoa; có trang web học thuật nào đó tự tuyên bố Phong Hoa có huyết mạch hoàng gia của Adersel, rõ ràng không có căn cứ gì mấy mà rất nhiều độc giả theo đuổi; thậm chí còn có lời đồn rằng có công ty muốn chế tác game tình yêu về Phong Hoa, tin này mới tung ra liền lên nhiệt sưu (hot search).

(*) Cún con (nguyên văn là “tiểu nãi cẩu”): chỉ những chàng trai nhỏ tuổi, khá dính người, tận tâm hết lòng với bạn gái. Chó săn (nguyên văn là “tiểu chó săn”): chỉ những chàng trai nhỏ tuổi ngoại hình đẹp trai, rất lạnh lùng rất ngầu, mặc dù là niên hạ nhưng mang đến cảm giác an toàn rất lớn. Nói chung một bên là cute baby một bên là cool ngầu.

Về thông báo của phần hai đang được tuyên truyền kín trên mạng, tên là [Người Tạo Vật], chủ yếu giới thiệu năng lực phục chế của Phong Hoa. Vì tỉ lệ người xem của phần một quá cao, nên họ quyết định phần hai làm 10 tập, ban đầu từ phục chế tĩnh vật đơn giản, như đóa hoa, một cây non, một cục đá, sau đó thành một chén nước, một con cá, một con chim, hai con thỏ, ba con khỉ… Nghe người ta bảo rằng tập cuối cùng sẽ phục chế ra một người mới xuất hiện, quả thật khiến mọi người phấn khích kích động.

Tiếng tăm của Phong Hoa càng lúc càng lớn, thậm chí vượt qua rất nhiều ngôi sao.

Song hành với tiếng tăm, đặc quyền cậu nhận được cũng càng ngày càng nhiều, tự do có được cũng tăng theo từng ngày. Cậu có thiết bị liên lạc, chỗ ở trên danh nghĩa của mình, có thể không bị ràng buộc ra ngoài với Phong Diệp Nhiên.

Một ngày giữa hè, cậu vừa hết bận quay chụp [Người Tạo Vật], thì cùng Phong Diệp Nhiên qua Mỹ tham gia một hội nghị quốc tế của trường đại học nổi tiếng nào đó. Sau khi kết thúc, Phong Diệp Nhiên trò chuyện vui vẻ với học giả, Phong Hoa đi ra trước, dạo trong sân trường, tình cờ đứng ở cửa nghe thấy giảng viên đang giảng dạy trong phòng.

Có người đang giảng vật lý lượng tử, có người đang giảng sinh vật, cũng có người giảng giải triết học.

Phong Hoa đứng trước cửa, nhìn một nữ giảng viên tóc vàng mắt xanh chỉ vào hình ảnh ba chiều, giọng nói tiếng Anh tiêu chuẩn: “Đây là bức danh họa mấy trăm năm trước, mọi người chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người trong tranh, là nam hay nữ, là thiện hay ác?”

Sinh viên: “Ác.”

Giảng viên: Vì sao?”

Sinh viên: “Vì ánh mắt rất dữ, giống mắt của cô gái, lông mi dài quá trời.” Một trận cười vang lên.

Hình ảnh lớn hơn một chút, lúc này mọi người có thể nhìn thấy mặt và bộ phận cử động.

“Hóa ra là đàn ông, đàn ông thanh tú thế, mặc dù không có vẻ mặt gì, nhưng nhìn có vẻ khá đau khổ. Chắc chắn là một tín đồ, trên tay ông ta cầm vật như cây thập tự giá, ông ta đang niệm kinh thánh à.”

Giảng viên: “Nhìn này, thập tự giá đâm vào tim ông ấy, ông ấy là ác quỷ.”

Sinh viên: “Chắc mánh khóe gì thôi, em thấy ông ta đâu phải ác quỷ đâu.”

Giảng viên: “Đúng, tuy thập tự giá đâm xuyên vào tim ông, nhưng mọi người hãy nhìn ——”

Sinh viên: “Ồ, hóa ra là thiên sứ, sau lưng ông ta mới là ác quỷ, cây thập tự giá xuyên thủng ông và cả ác quỷ sau lưng ông!”

Sinh viên: “Vậy bức tranh này kể về câu chuyện thiên sứ và ác đồng quy vu tận sao?”

Giảng viên: “Nhìn tiếp đi.”

Sinh viên: “…Còn một chiếc gương nữa, người thiên sứ kia đang soi gương, vậy người đó nhìn thấy quá khứ hay tương lai?”



Còn vài điều rất thú vị nữa, Phong Hoa nghe mấy phút, mới tiếp tục bước đi, vô tình gặp gỡ Tiêu Ân, hai người đã rất quen nhau, bởi nhờ có tên “paparazzi” Tiêu Ân ấy, mà dù Phong Hoa có tách ra khỏi Phong Diệp Nhiên, cũng vẫn sẽ biết từng chi tiết nhỏ sinh hoạt của anh.

Tiêu Ân kéo Phong Hoa: “Tiểu Hoa Hoa, có gì ăn không, anh đói chết mất!”

“Không có, cút đi.”

“Đừng lạnh nhạt vậy mà, anh nói này cưng không đói bụng hả? Ăn không nhiều mà cao lớn như thế?”

Tiêu Ân vừa nói vừa huơ tay, hắn suýt 1m80, mà Phong Hoa còn cao hơn hắn một chút: “Em lớn nhanh quá, lần đầu tiên gặp em, rõ ràng còn là một oắt con.”

“Anh cũng béo ra.”

“…Anh luôn rất cường tráng nhé!”

Hai người đốp chát đi vào rừng cây rậm rạp nhỏ, nhiều đại thụ che khuất trời, bụi cỏ um tùm, thêm cả hoa dại nhỏ li ti tô điểm.

Càng đi sâu vào, càng nghe được tiếng côn trùng náo nhiệt, “vo ve vo ve” “chíp chíp chíp”. Mới vừa mưa một trận, những con côn trùng đang hưởng thụ cuộc hoan lạc của chúng trong rừng rậm.

Tiêu Ân rất hưng phấn, hắn vỗ tay cái bốp: “Mau nhìn kìa, mấy đứa kia không biết xấu hổ gì cả, giao phối ngay trước hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào. Eo ơi, có khoảng bao nhiêu nhỉ?”

“Mấy triệu con.” Một người thiếu niên đáp, cậu ta đã cầm một lồng châu chấu. Những con châu chấu cuồng loạn dù bị bắt vào lồng rồi, mà vẫn cố gắng giao phối với con khác, cánh đỏ, chân xanh lục đè lên lẫn nhau, con mắt đỏ vô thần nhìn chăm chằm vào người bắt chúng.

Trong cánh rừng tươi tốt này đều là cảnh tượng ấy —— mấy triệu con châu chấu điên cuồng giao hoan với nhau trong các ngóc ngách rừng cây, đâu đâu cũng có những cặp lít nhít, đôi mắt đỏ sậm ngây ngốc.

Cô gái tóc vàng mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt rõ ràng rất ghê tởm, cô chỉ vào từng bầy hồ điệp trắng, cảm thán: “Vẫn là bướm đẹp hơn, quả nhiên trên thế giới này sinh vật xinh đẹp thuần khiết nhất chính là bướm, xem kìa, chúng nó đang nhảy múa vũ đạo hạnh phúc thế nào. Nhìn từ đây qua, những con bướm trắng ngọc như từng cụm mây trắng lượn lờ vậy. Chẳng giống châu chấu, thật chả biết xấu hổ.”

Còn Tiêu Ân lập tức bật cười: “Nhưng cô gái ơi, em rõ ràng nghĩ nhiều quá rồi. Em tưởng mấy con bướm đó thuần khiết chúc mừng hạnh phúc của chúng à, thật ra không phải đâu, kỳ thật chúng nó cũng truy đuổi bản tính tà ác, y như mấy con châu chấu mặt dày kia thôi.”

“Anh nói bậy!” Cô gái bất mãn.

Tiêu Ân kích động.

Phong Hoa nhanh chóng ngăn hắn lại: “Anh nói ít vài câu đi.”

Cô gái nói: “…Ngay cả khi, ngay cả khi chúng nó chỉ là đang giao phối, chí ít chúng nó cũng hạnh phúc bên nhau.”

“Cưng để anh nói thêm cũng sẽ không mất đi khối thịt nào đâu.” Tiêu Ân đứng lên, mặt đầy tự tin, cứ như xem bản thân thành giảng viên trong lớp học, “Nhưng chúng nó thật sự hạnh phúc bên nhau à? Cô em bé bỏng ơi, sáng mai, hoặc tối mai, mấy triệu côn trùng này, gồm cả những chú bướm xinh đẹp,  thuần khiết của cô em cũng sẽ chết sạch.”

“Nói xằng nói bậy!”

“Anh không nói bậy, không tin thì ngày kia em đến đây tìm xem có còn bóng dáng của chúng không. Đương nhiên em sẽ tìm được lác đác vài con châu chấu, vài con bướm nào đó, nhưng chúng nó mới đậu thôi. Người ta hiếm khi chú ý đến hàng ngàn, hàng trăm ngàn thi thể bị chôn vùi dưới bùn đất.” Tiêu Ân bắt lấy một con châu chấu, vừa thưởng thức vừa nói, “Có khi, chúng nó căn bản không sống nổi đến tối mai đâu. Có khả năng chúng nó sẽ bỏ mạng vì giao phối quá mãnh liệt, sẽ bỏ mạng vì đánh nhau, sẽ tàn sát lẫn nhau, không chừng, còn có thể bị chim xơi mất… Cô em à, em không thấy sao? Mấy con chim đậu trên cây đang chăm chú quan sát những con côn trùng giao phối hỗn tạp kia kìa, có lẽ chúng ta vừa rời đi là chúng nó sẽ xông đến, cắn chết từng con ấy chứ. ① “

“Á a a…”

Cô gái hoảng sợ kéo cậu chàng chạy đi, không lâu sau mất dạng.

Phong Hoa không còn lời nào nói nổi: “Anh hù người ta như thế làm gì?”

Tiêu Ân thả cho con châu chấu bay đi, bất đắc dĩ: “Anh có dọa họ đâu, anh nói sự thật mà. Giới tự nhiên luôn tàn khốc như thế, à mà nói —— cưng không thấy người cưng yêu đối với cưng cũng rất tàn khốc sao?”

Phong Hoa nhíu mày: “Anh lại muốn nói gì?”

“Hiện tại em thỏa mãn chứ?”

“Như bây giờ rất tốt. Tôi có thể ở bên anh ấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi muốn gì hầu như anh sẽ không từ chối.”

“Em thật sự muốn thế này? Quan hệ của hai người nhìn như rất hài hòa, tựa như anh ta lo cho em rất nhiều, anh ta vô cùng yêu em —— dĩ nhiên chỉ là tình yêu thương người cha dành cho con của mình, tình yêu thương người chế tạo dành cho người được tạo ra, mà vả lại anh ta chắc chắn phải quý trọng em, nhất định phải ép bản thân thỏa mãn em, vì sao? Vì giá trị của em chứ sao! Em là vật thí nghiệm quý giá nhất của anh ta, không chỉ vậy, em còn có thể trị liệu ung thư giúp anh ta, giúp sự nghiệp anh ta đạt được thành công lớn, ít nhất mấy năm nữa, không có vật thí nghiệm nào có thể thay thế được em. Nhưng một khi nó xuất hiện, em thấy kết cục của em sẽ thế nào? Con người vốn là giống loài thay đổi.”

Trong chớp mắt Phong Hoa nhớ lại khoảnh khắc mơ hồ kia. Lúc ấy, cậu mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại của Phong Diệp Nhiên với sở trưởng giữa những nghiên cứu viên qua lại trong phòng. Mặc dù ngắt quãng, nhưng cậu vẫn có thể suy đoán ra được, Phong Diệp Nhiên nói ít nhất còn 3 năm là có thể tạo ra thay thế phẩm cho Phong Hoa. Đến thời điểm, cậu biết… Đầu cậu lại bắt đầu đau nhức.

Qua vài giây, Phong Hoa mới thấp giọng nói, giọng mang tính mỉa mai: “Tôi biết tôi đối với anh ấy chỉ có giá trị lợi dụng ngắn ngủi. Nhưng vậy thì thế nào. Chỉ cần lớn mạnh đến mức anh ấy không thể vứt bỏ tôi, cần phải cầu cạnh tôi là được ——”

“Cho nên em cam tâm tình nguyện như này sao? Bây giờ anh ta vẫn duy trì quan hệ tình nhân với Trần Huyên đó nha? Tương lai lỡ như bọn họ kết hôn thật thì em có thể chịu đựng được ư? Dù Phong Diệp Nhiên không từ chối em, nhưng em nghĩ đến Trần Huyên đi? Có người phụ nữ nào tiếp nhận được chuyện chồng mình bị một thằng đàn ông khác yêu? Hơn nữa hai người còn gặp nhau mỗi ngày, chung sống mỗi ngày?”

Phong Hoa phóng tầm mắt đến cánh rừng gánh hàng triệu con châu chấu, “Tiêu Ân, anh có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn sau lớp vỏ bọc xinh đẹp, chuyện này rất tốt, nhưng nhảy lên phản kháng chưa chắc là hành động tốt nhất. Quan trọng hơn là phải nhẫn nại, luyện thành thói quen trước sự tàn nhẫn, đạp lên trên những thi thể bị vùi lấp đó, lấy phong thái thuần khiết trong trẻo nhất, lặng lẽ đạt được mục đích của mình.”

Tiêu Ân ngạc nhiên nhìn Phong Hoa, trầm mặc vài giây mới nói: “Khá lắm.”

Hắn bỗng gãi đầu, chợt nói: “Anh có một biện pháp giúp em đánh đổ được tình địch!”

Nói xong hắn tiến đến bên tai Phong Hoa hưng phấn nói.

Hai mắt Phong Hoa mịt mờ: “Không được. Tuyệt đối không được.”

“Em còn chưa làm, sao thấy không được??”

“Tôi sẽ không làm ra bất kỳ chuyện nào bất lợi với Diệp nhi.”

Nói xong, Phong Hoa rời đi.

Tiêu Ân đầy bất mãn, một tảng đá bay đến, ra là cậu thiếu niên thù dai vừa nãy ném đến. Tiêu Ân nhảy lên ngang ngược vọt qua, chừng như đứa trẻ không thể trưởng thành.

Phong Hoa đứng dưới trời chiều ấm áp một lúc, thì nghe được giọng nói quen thuộc.

“Phong Hoa, hóa ra em ở đây, anh tìm muốn chết.” Giọng của Phong Diệp Nhiên.

“Lại đây dạo mát đi. Hội nghị sao rồi?”

“Rất thành công, bọn họ hoàn toàn chấp nhận đề án của chúng ta. Phong Hoa, hôm nay em làm tốt lắm, những nhân vật tai to mặt lớn ấy đều tán thưởng em.”

“Chiều hôm qua em còn quay phóng sự, tối qua chỉ chợp mắt được một chút trên máy bay.”

“Ừ ha, em vừa quay phóng sự xong đã cùng anh sang đây tham gia hội nghị rồi, chắc mệt lắm phải không.”

“Đúng vậy, mệt vô cùng. Nên là, khen thưởng cho em đi.”

Phong Diệp Nhiên vừa nghe thấy hai chữ “khen thưởng”, tai anh liền ửng đỏ, anh thầm hi vọng Phong Hoa chỉ muốn một cái ôm lớn ấm áp, hay là yêu cầu đơn giản gì khác. Nhưng từ bầu không khí ám muội kiểu này anh thoáng hiểu ra.

Hai tay lành lạnh của anh bị Phong Hoa nắm trong tay, vừa ngẩng đầu đã chạm vào đôi mắt mỹ lệ của Phong Hoa.

Hàng lông mi đen dài, con ngươi hơi phóng to, tròng mắt lúc thường xanh thẳm giờ càng xanh và sâu hơn, từ từ hòa vào sắc xanh của bầu trời, tựa hồ ngay cả ánh nắng chiều huyền ảo cũng được phản chiếu trong đôi mắt ấy.

Mặt trời khuất sau dãy núi, màu tím lam nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới, cánh bướm trắng ngọc uyển chuyển bay lượn quanh hai người, côn trùng rả rít kêu.

“Em quay xong tập thứ 8, muốn một nụ hôn.”

“…”

“Anh đồng ý chứ?”

Qua mười mấy giây, Phong Diệp Nhiên mới như nhận mệnh nhắm hai mắt lại: “Anh đồng ý.”

Nhưng Phong Hoa không hôn môi anh, cậu cúi đầu, dán môi lên trán Phong Diệp Nhiên.

Phong Diệp Nhiên bất ngờ mở mắt ra, dường như anh không ngờ đến.

Phong Hoa nghiêng đầu nhìn anh, nói tiếp: “Em theo anh đến Mỹ tham dự hội nghị quốc tế, biểu hiện rất tốt. Muốn có nụ hôn thứ hai. Anh đồng ý chứ?”

“Ừm.”

Phong Hoa nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Phong Diệp Nhiên.

Phong Diệp Nhiên cười, có thể thấy, anh không những không bài xích, mà còn rất thích thế này, cho dù Phong Hoa có cao lớn bao nhiêu, thì trong bộ dáng hiện tại, cậu vẫn là đứa trẻ ưa làm nũng, là bé Phong Hoa cực kỳ đáng yêu của anh.

Phong Diệp Nhiên không cầm lòng được xoa tóc cậu, lẩm bẩm: “Ngoan quá ngoan quá.”

Phong Hoa im lặng một hồi, trong móng vuốt của Phong Diệp Nhiên, cậu nghiêm túc nói: “Một tuần qua em tham gia 3 hội nghị lớn, bị phỏng vấn 5 lần, quay 2 ngày phim phóng sự, còn phục chế ở tập cuối cùng nữa, đọc rất nhiều sách… Nên Diệp nhi à, em muốn có nụ hôn thứ ba.”

“Được.”

Môi Phong Diệp Nhiên còn chưa khép lại, đã bị môi Phong Hoa phủ kín.

Phong Hoa ôm lưng anh, hôn anh dưới ánh trăng dần lấp ló, trong ngàn vạn cánh bướm dập dìu, dịu dàng như đang hôn một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ.

Vốn anh còn thấy lúng túng, nhưng khi lồng ngực anh dán vào lồng ngực Phong Hoa, nhịp tim Phong Hoa làm anh khiếp sợ.

Thịch thịch… Thịch thịch… Thịch thịch… Thịch thịch…

Anh không ngờ Phong Hoa nhìn có vẻ trấn tĩnh, mà tim lại đập nhanh đến thế.

Hơi thở rất nóng.

Anh chân thành cảm nhận được Phong Hoa yêu anh, yêu anh sâu đậm.

Ngay sau đó, nhịp tim của anh bỗng gia tăng, hô hấp không thông.

Nụ hôn này không quá dài.

Khi Phong Hoa rời khỏi môi anh, Phong Diệp Nhiên không đẩy Phong Hoa ra, trái lại còn ôm lấy cậu.

“Diệp nhi?” Phong Hoa hơi giật mình.

Phong Diệp Nhiên như bừng tỉnh từ trong mộng, anh lập tức rụt tay lại, sửng sốt vài giây mới nói: “Mình về thôi.”

Ánh mắt mới nhảy múa của Phong Hoa lại ảm đạm đi vài phần: “Ừ.”
Bình Luận (0)
Comment