Quái Vật Ở Berlin

Chương 33

"Thật sự thì, Johannes, em không cần phải đi theo tôi làm gì đâu."

Họ yên vị trên ô tô, và lúc này Anze nói câu nói ấy cũng phải đến lần thứ trăm ngàn. Ông ta nuốt khô trong cổ họng khi liếc nhìn qua đối phương, chờ đợi một câu trả lời. Johannes chỉ thở dài, nói:

"Được rồi, Anze, vậy là ông không muốn tôi ở đây, đúng không?"

"Sao?" Người kia ấp úng, cuống quít xin lỗi, "K-Không! Ý tôi không phải như vậy!"

"Thế ý ông rốt cuộc là gì?" Johannes vẫn nói một cách bình tĩnh, nhưng ông khoanh tay trước ngực và ngồi nghiêng người trên ghế phụ lái nhìn Anze. "Ông đã nói câu đó với tôi kể từ ban trưa rồi."

"Tôi... Tôi chỉ..." Anze lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của người kia. Ông ta lí nhí, "Tôi chỉ sợ mình sẽ làm phiền em với chuyến đi này thôi. Tôi đi một mình cũng được, em không cần... Em cứ ở nhà và nghỉ ngơi đi."

"Nghỉ ngơi vì cái gì? Gần đây tôi có làm gì đâu."

"Ừm thì... tôi chỉ nói vậy thôi." Ông ta khó xử nhún vai. Johannes đằng hắng:

"Anze."

"Thôi bỏ đi."

"Anze, nói cho tôi nghe." Johannes yêu cầu. "Làm ơn?"

"..."

Anze Afanas là một kẻ dễ mủi lòng. Cuối cùng ông ta cũng chịu thua, và ông ta thở dài, "Được rồi..." Giọng nói của ông kéo dài thành tiếng rên rỉ cường điệu. "Tôi chỉ đang sợ thôi, được chưa? Suy nghĩ quá mức... Lo lắng quá mức..." Ông ta có vẻ giận dỗi. Trước hình ảnh đó, Johannes không khỏi phì cười, và ông nhỏ giọng trở lại:

"Ông chỉ không muốn tôi gặp bạn ông thôi, đúng không?"

"Đó chỉ là một đối tác làm ăn không hơn không kém, không phải bạn." Anze sửa lại.

"Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Ừm thì, phải... nhưng thật ra thì, không?" Người kia lí nhí. "Tôi không biết nữa, Johannes. Cảm giác lạ lắm."

"Khó chịu sao?"

Anze, tuy có hơi miễn cưỡng, liền gật đầu và nhắm mắt lại, ngâm dài câu trả lời của mình trong cổ họng và áp trán xuống vô lăng. Johannes không chau mày nữa. Ông nắm lấy bàn tay Anze và siết nhẹ. "Không sao cả, Anze, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ông không làm phiền tôi chút nào cả. Tôi chỉ đơn giản là muốn đi cùng ông."

Ngón tay Johannes nhẹ nhàng miết lên mu bàn tay của Anze. Sự căng thẳng vẫn còn chưa trượt khỏi vai ông ta, nhưng ít ra, ông ta cũng chịu quay mặt lại để nhìn Johannes, và với một giọng khàn khàn, ông ta hỏi, "Thật không?"

"Thật." Johannes quả quyết. Mi mắt Anze khẽ run.

"Em chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"

Johannes bật cười, "Một trăm phần trăm."

"Tốt." Anze thì thầm, cuối cùng cũng quyết định ngồi thẳng dậy. Ông run rẩy lần mò chìa khóa và nói, "Em biết đấy, tôi gọi cho ông ta vào tối qua, để thông báo về buổi gặp mặt này."

"Ông ta đồng ý." Johannes đáp.

"Phải, nhưng mà... Tôi có một chút bất an."

"Và vì sao lại thế? Ông không thích ở gần ông ta sao?"

"Tôi không lo lắng cho tôi." Anze nói. "Tôi lo cho em."

"Tôi thì sao?" Người kia chau mày khó hiểu.

"Ừ thì, ông ta có hơi lập dị... và trơ trẽn nữa. Chẳng có gì đáng khen đâu."

"Và ông cảm thấy bất an vì việc đó?"

"Đại loại vậy. Không thể biết trước được ông ta suy tính điều gì."

"Nhưng ông đã làm việc cùng ông ta. Tôi đoán ông ta cũng phải đủ để người khác tin cậy nên ông mới gợi ý."

"Không sai, nhưng sau bấy lâu tôi chỉ có thể biết được ông ta nghĩ gì về tôi thôi. Làm sao tôi biết ông ta sẽ nghĩ gì về em bây giờ?"

"Bình tĩnh, Anze." Johannes an ủi. "Ông ta là con người. Và tâm trí con người thì rất dễ đoán."

"Vậy à?"

"Và tôi cũng không phải một đứa trẻ mới vào đời. Tôi có thể chắc chắn với ông mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ thôi."

"Ồ... Nếu em đã nói thế... thì tôi an tâm được rồi."

"Ông có thể." Johannes mỉm cười. "Giờ thì chúng ta đi chứ, trước khi muộn giờ?"

Chiếc xe của họ nhanh chóng rời đi, hướng đến Đông Kreuzberg, và đỗ lại trước một tòa biệt thự khổng lồ. Nó tọa lạc tại một khu vực vắng người, nơi không ai khác có thể được trông thấy ngoài hai người đàn ông trên chiếc Bentley đen, như thể người đồng sự làm ăn mà Anze nhắc đến sở hữu cả con phố. Một nhân viên bảo vệ dẫn họ ra khỏi khu vực đỗ xe và đến cửa chính, và một vị quản gia trịnh trọng dẫn họ vào phòng khách nơi vị chủ nhà đang ngồi một mình với ly rượu vang. Ông ta là một người đàn ông lịch lãm, không cao nhưng tráng kiện mập mạp với một gương mặt hồng hào, trên mái tóc đã nhiều lọn bạc, điệu bộ vồn vã và dứt khoát. Nhìn thấy những vị khách của mình, ông ta lập tức nhảy vọt ra khỏi ghế và dang rộng tay chào đón.

"Ông Afanas!" Ông ta chào, giọng nam cao đặc sệt phát âm người địa phương. "Cuối cùng ông cũng đến! Và tôi thấy ông đi cùng một gương mặt rất dễ mến đây!" Ông ta cười rộng trước Johannes. Anze rùng mình, nhưng vẫn chìa tay cho một cái bắt tay thân thiện. Vị chủ nhà niềm nở đáp lại bằng cả lòng hiếu khách của mình, rồi đến lượt ông ta chìa tay ra với Johannes. Ông ta tự giới thiệu:

"Crevan Demir, rất vui được gặp."

Johannes nhanh chóng bắt lại tay Crevan, lập tức khiến ông ta hơi thảng thốt bởi thân nhiệt thấp bất thường của mình, nghiêm nghị nói, "Ông von Krolock [1]."

"Ôi, một quý ông người Đức!" Crevan rạng rỡ, nhanh chóng mời những vị khách của mình vào ngồi trước lò sưởi. "Thật là một dịp tuyệt vời!" Ông ta liến thoắng như một con vẹt, mà đa phần đều tự nói với bản thân. "Một buổi gặp mặt quốc tế! Ba người đến từ ba quốc gia! Thú vị!"

Johannes chỉ có thể phì cười trong im lặng, trong khi Anze chỉ biết đảo mắt ngán ngẩm.

"Tôi đoán, thưa Ngài Demir," Johannes nói khi tất cả đã cùng ngồi xuống, khuôn mặt tỏ vẻ hiếu kỳ, "rằng ngài đến từ Istanbul?"

"Và nhờ đâu ông lại nghĩ như thế?" Crevan nhấp một ngụm rượu. Johannes chỉ vào những món đồ lưu niệm trên nóc một tủ đồ.

"Đó là một bộ sưu tập khổng lồ những biểu tượng của Istanbul đấy."

"Tôi thấy ông có ý đúng rồi." Crevan chậc lưỡi đồng ý. "Phải, tôi đến từ Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ." Ông ta tự hào nói. "Ông nên ghé thăm nơi đó một ngày, ông von Krolock, bởi đó là một nơi rất tuyệt. Tràn ngập không khí lễ hội."

"Tôi sẽ nhớ." Johannes gật đầu, tiếp chuyện một cách vui vẻ. Crevan cất tiếng mời hai vị khách của mình:

"Hai ông cũng uống một chút nhé? Hay ăn ít bánh quy chứ?"

"Rất cảm ơn sự nhiệt tình của ngài. Cạn ly." Johannes đáp, nhận lấy một ly rượu vang. Anze lè nhè:

"Cạn ly..."

Johannes nhâm nhi từ tốn thức uống của mình, nhưng Anze nốc cạn ly của ông ta chỉ trong một lần uống, cố gắng che giấu sự bất mãn trên gương mặt ông.

"Nhưng nhân tiện..." Johannes hỏi, "nếu ngài không thấy sự hiếu kỳ của tôi là phiền hà, vậy thì tôi cũng đoán tuy ngài là người Thổ, nhưng ngài lại không theo đạo Hồi, đúng chứ?"

"Và vì sao ông lại nghĩ thế?" Crevan nhướn mày, mắt ánh lên. Johannes chỉ ra:

"Ngài uống rượu."

"Ông đúng là một người biết quan sát, nhỉ?" Crevan tỏ ý hơn cả bằng lòng, một sự pha trộn giữa hứng thú và phấn khích trên gương mặt ông ta, và ông ta vừa vỗ đùi đen đét vừa cười lớn, "Ông Afanas, bạn của ông đây quả là một người am hiểu đấy! Tôi bắt đầu thấy thích ông ấy rồi!"

Anze chỉ giả vờ cười đáp lại và tự lẩm bẩm.

Không, ông liệu hồn đừng có mơ.

Sau khi tán gẫu ít lâu, Anze dẫn đến vấn đề đang làm tâm trí ông bị vướng bận một cách khó chịu.

"Ngài Demir," ông ta nói, cựa mình khó chịu trên ghế ngồi, "tôi nghĩ chúng ta hẳn đã là người quen cũng khá lâu rồi, đúng chứ?"

"Tôi cũng thấy vậy." Crevan đáp. "Nhưng thế thì sao? À... Có phải ông muốn nhắc đến vấn đề ông hỏi tôi trên điện thoại vào tối qua không?"

"Tôi e là vậy." Anze chậc lưỡi. "Câu trả lời của ngài là gì?"

"Việc đó đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, thưa ông Afanas." Người kia đáp. "Nhưng ông thấy đấy, chất liệu ông cần tìm đã bị đưa vào hàng kiểm duyệt, mà một quý ông như ông hẳn cũng phải biết." Ông ta ậm ừ.

"Và ý của ngài là?"

"Ông cần có giấy phép." Crevan nhún vai. Anze nhăn mũi:

"Làm ơn, thưa ngài, nếu chúng tôi có giấy phép, thì chúng tôi đã mua được ở hiệu bào chế từ lâu rồi, chẳng cần tìm đến ngài làm gì. Ngài có thể vì tình bạn của chúng ta mà giúp một tay không?"

"Nhưng ồ, tôi không thể đánh cược cả cơ ngơi của mình bởi vì ông được, Afanas thân mến. Chúng ta là bạn, điều đó không sai, nhưng ông không nợ tôi điều gì, và tôi cũng chẳng mắc nợ ông. Tôi không có nghĩa vụ phải giúp. Không có ý gì đâu."

"Xin giấy phép sẽ tốn nhiều thời gian, có thể lên đến vài tuần hoặc thậm chí cả tháng." Johannes cất tiếng. "Và chúng tôi thì không dư giả thì giờ đến vậy. Có cách nào chúng tôi có thể mua thứ bột đó mà không cần giấy không?"

"Tôi hiểu lý do của ông." Ánh mắt của Crevan đổ dồn lên Johannes. "Nhưng như tôi vừa nói, tôi không thể đánh cược sự nghiệp của mình với chính phủ nếu họ phát hiện ra hai người dùng nó bất hợp pháp được. Hai người định làm gì với thứ bột đó?"

"Dự án khoa học cá nhân." Anze đáp gọn. Vị chủ nhà chậc lưỡi:

"Tôi e đó không phải là lý do chính đáng nếu cảnh sát bắt chúng ta viết tường trình đâu. Cái giá phải trả cao lắm."

"Thế thì ra giá đi." Johannes nói chắc nịch. "Tôi sẽ trả."

"Bất kỳ giá nào? Ông nói có vẻ chắc chắn quá." Crevan cười cợt hỏi. Johannes vẫn khẳng định:

"Bất kỳ giá nào."

"Ông von Krolock, tôi đoán," Crevan tiếp lời, ung dung nhịp tay lên chiếc cằm rậm râu của mình, "rằng ông là người mới trong thương trường ở đây, bởi tôi biết rõ mặt của từng ông lớn ở nước Đức."

"Không sai, tôi không đến từ nơi nào gần nơi này, nhưng nếu ngài muốn đảm bảo, thì tôi sẽ nói ông Afanas đây đã cho tôi biết tất cả những gì mình cần biết." Johannes đáp. Crevan cười điệu:

"Thế thì tôi tin ông cũng đã hiểu rõ cách làm việc của chúng tôi rồi, phải không? Tôi hy vọng ông biết rõ mình đang nhúng tay vào chuyện gì. Ông có muốn suy nghĩ lại không?"

"Tôi không phải kẻ ngốc, thưa Ngài Demir, và cũng không phải nhà chức trách nào mà ngài cần phải lo lắng, nên đừng vòng vo nữa. Nếu thứ ngài chuẩn bị cho tôi gọi là chơi bẩn, thì tôi cũng không ngại chơi đến cùng đâu. Tôi cũng có thể đảm bảo những gì ngài bỏ ra là xứng đáng, nếu ngài thật lòng giúp một tay."

"Ông đang tính đến chuyện hối lộ tôi sao?" Crevan trầm giọng xuống thành một tiếng gừ thích thú. Johannes chỉ khoanh tay:

"Tôi thích gọi nó là một khoản tiền boa hơn."

"Thú vị. Nhưng tôi không nghĩ hai người sẽ chấp thuận cái giá tôi đưa ra đâu." Sự niềm nở hiếu khách của Crevan dần biến thành thứ gì giống như mưu mô tính toán. Johannes chậc lưỡi:

"Thế thì rốt cuộc, vẫn tồn tại một cái giá phải trả. Ngài bảo đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Vậy mau nói đi. Ra giá đi."

"Thời gian." Crevan cuối cùng cũng nhe răng cười. Johannes nghiêng đầu:

"Thời gian?"

"Tôi sẽ giao kèo với hai người như thế này." Crevan nhấp thêm một ngụm rượu. "Dành một ít thời gian quý báu cho tôi. Tối mai, vào khung giờ này, đến cùng tôi ăn tối. Nhưng chỉ có ông von Krolock được mời thôi." Ông ta nhấn mạnh câu cuối cùng. Khuôn mặt Anze lập tức nóng bừng và ông suýt thì gầm lên:

"Ngài mất trí rồi, Demir, ngài say rồi!"

"Để ngài ấy nói hết, Anze." Johannes ngăn lại. "Để xem ông bạn của chúng ta có những gì."

"Đó là tinh thần đấy." Crevan nâng ly. "Tôi rất muốn được bàn bạc kỹ hơn về vấn đề này với ông ấy. Thư giãn đi, Afanas thân mến. Chỉ là một bữa tối thôi. Không mất mát gì, chỉ có nhận được thôi, tôi đảm bảo."

"Ngài có thể bàn bạc với tôi, Demir, tôi biết rõ ngài hơn là ông ấy biết." Anze phản đối. Crevan chỉ chậc lưỡi, lắc đầu:

"Tôi e điều đó là không thể. Ông von Krolock đã cho thấy mình là một người thương lượng giỏi hơn ông rồi. Một lần nữa, không có ý gì đâu."

"Đi thôi, Johannes." Anze đứng phắt dậy và kéo người kia đi. "Tôi biết ông ta đang tính toán chuyện gì rồi, chúng ta sẽ tìm cách khác. Tạm biệt ngài, và buổi tối tốt lành."

Crevan vẫn tiếp tục nói, mỉm cười chào tạm biệt hai vị khách của mình, "Ngày mai tôi vẫn sẽ đợi ở đây. Nếu buổi gặp mặt diễn ra tốt đẹp, thì... có thể tôi sẽ cho ông nhiều hơn cả thứ ông mong đợi."

Giọng nói Crevan nhỏ dần và biến mất sau cái rầm của cánh cửa đóng. Buổi gặp mặt này là một thảm họa, đó là tất cả thông tin Anze sẽ giữ bên mình đến tận khi ông ta nằm trằn trọc trên chiếc giường lớn, trong khi tâm trí ông ta rối bời bởi cảm giác tội lỗi vì đã chọn tìm lão Crevan Demir này mà xin giúp đỡ. Lúc này, ông kéo Johannes vào xe và nhanh chóng lái đi khỏi căn biệt thự, ông kênh vai lên và khuôn mặt nhăn nhó với cái chau mày. Lần đầu tiên Anze lái xe bạt mạng xuống đường mà không thèm nói một lời nào cả.

"Anze, ông dừng lại và nghe tôi một chút có được không?" Johannes thở dài, nhưng Anze không thèm để tâm. Chỉ có một tiếng gầm gừ bật ra, và ông ta tiếp tục phóng xe đi như thể đó là việc cuối cùng ông ta có thể làm. Johannes lặp lại, "Anze Afanas, ông thôi lái xe như thế này đi hoặc chúng ta gặp rắc rối bây giờ!"

Chiếc xe rẽ ngay vào một con hẻm tối và dừng lại với một tiếng ken két chói tai. Anze lại cáu kỉnh, và ông ta nghiến chặt hàm khi Johannes gọi ông, "Anze."

Anze không phản hồi. Thay vào đó, ông ta chỉ hít thở sâu. Nhìn chằm chằm vào vô định trước mặt, ông hạ thấp giọng, "Đó là lý do tôi không muốn em gặp ông ta."

"Ông không phải lo lắng cho tôi, tôi biết mình đang làm gì."

"Làm sao có thể?" Ông ta run rẩy và quay phắt lại, mắt tuyệt vọng mở to, "Trong khi ông ta cứ nhòm ngó em từ trên xuống dưới như thế? Lại còn ngay trước mặt tôi?"

"Có thể ông nhìn nhầm rồi, ông ta chỉ hơi thân thiện quá mức thôi."

"Tôi biết mình thấy gì, Johannes!" Giọng Anze tan thành một tiếng nức nở. "Tôi nên hiểu rõ ông ta hơn. Ông ta... ông ta đang cố câu dẫn em đó..."

Dứt lời, Anze lại rên rỉ như một con cún con, và ông cho phép mình gục xuống bánh lái. Ông cảm thấy ngột ngạt, ngẩng đầu nhìn xa xăm và buồn bã như một con cừu lạc bầy.

Anze ngạc nhiên khi Johannes bỗng nhiên lại bật cười.

"Có gì vui lắm à?" Ông ta giận dỗi nhìn qua. Johannes vẫn còn chưa nhịn được cười, ông ấy lắc đầu, nói:

"Lúc ghen tuông trông ông đáng yêu lắm, có biết không?"

"Hả?" Anze tru tréo. "Tôi... Tôi đâu có ghen! Chưa bao giờ!"

"Ông đang đỏ mặt kìa."

"Tôi không có." Người kia bĩu môi.

"Ông giận vì bạn của ông muốn gặp tôi."

"Ông ta muốn gặp mặt em một cách kín đáo." Anze rít. "Việc đó khác hoàn toàn!"

Johannes dựa người về phía trước, chống một tay lên. "Nhưng tôi đã nói mình sẽ chấp nhận lời mời của ông ta đâu."

"Tất nhiên là em chưa... khoan, hả?"

"Thừa nhận đi, Anze, rõ ràng ông có máu ghen."

Anze lảng tránh ánh mắt. "Em sai rồi. Tôi là một người rất biết tự chủ, nói cho em biết."

Ông ta

Bình Luận (0)
Comment