Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 110

Chuyện của Trương gia giải quyết xong, bọn họ liền trở về nhà. Tạ Nhất phải đi làm, ngày nghỉ phép đã dùng xong, mỗi ngày lại bắt đầu dậy sớm.

Tạ Nhất đang định rời giường đi làm bữa sáng. Thương Khâu cũng tỉnh, xoay người liền đem Tạ Nhất đè lại, không cho dậy. Hắn thò lại gần bên miệng Tạ Nhất hôn một cái, nói:

"Còn sớm, trong chốc lát hãy đi."

Tạ Nhất nhìn nhìn đồng hồ, đích xác cũng có chút sớm, hơn nữa Thương Khâu dùng mỹ nam kế quá thành công. Đặc biệt lại là buổi sáng, Tạ Nhất dễ dàng xúc động.

Thương Khâu hôn môi, Tạ Nhất máu sói sôi trào, trực tiếp ôm Thương Khâu, một chút cũng không làm ra vẻ, trực tiếp hôn lại Thương Khâu. Hai người hôn đến quả thực là hừng hực khí thế, Tạ Nhất cảm giác mình phải bị Thương Khâu ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt Thương Khâu thật sự đáng sợ, làm Tạ Nhất đột nhiên có chút lui bước, nhưng cũng thấy hưng phấn kích động.

Thương Khâu híp mắt, kéo áo ngủ Tạ Nhất tản ra. Tạ Nhất tức khắc có chút ngượng ngùng, muốn chui vào trong chăn. Thương Khâu cười tủm tỉm nói:

"Cũng giúp anh cởi ra, được chứ?"

Tạ Nhất cảm giác trong đầu "ong ong" Một chút, tưởng tượng rất nhiều hình ảnh, kích động thiếu chút nữa phun máu mũi. Đôi tay run rẩy vói qua, nhẹ nhàng túm, trực tiếp đem áo ngủ Thương Khâu kéo xuống.

Tám khối cơ bụng, quả thực hoàn mỹ!

Tạ Nhất cảm giác cái mũi ngứa......

Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe âm thanh.

"Cộc cộc"

Hai đứa nhỏ đã ở bên ngoài gõ cửa, nhảy nhót nói:

"Ba ba! Ba ba rời giường đi! Đi làm bị muộn rồi!"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu mặt đen xoay người ngồi dậy, đem áo ngủ buộc lại, đi mở cửa. Hắn muốn đuổi hai đứa nhỏ đi, sau đó tiếp tục. Bất quá nề hà Tạ Nhất da mặt mỏng, cho nên tuyệt đối không có khả năng lại tiếp tục, nhanh buộc dây lưng vụt ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi rửa mặt.

Tạ Nhất làm trứng, đương nhiên là trứng lòng đào. Thương Khâu một mình ăn hai cái, Trứng Vàng cũng muốn ăn hai cái. Nhưng bởi vì Trứng Vàng còn nhỏ, cho nên Tạ Nhất sợ ăn hai cái tiêu hóa không được, dù sao lòng đỏ trứng gà dinh dưỡng quá cao. Vì thế Trứng Vàng tỏ vẻ phi thường kháng nghị, muốn biến thành chiến đấu hình. Bất quá chiến đấu hình duy trì không được lâu, một lát liền co lại.

Tạ Nhất đem Trứng Vàng cùng Mao Mao giao cho Tiểu Hắc, liền theo Thương Khâu đi làm HunhHn786.

Tới cửa công ty, Tạ Nhất xuống xe, Thương Khâu đi đưa xe vào bãi đậu. Tạ Nhất mới vừa xuống xe, các đồng nghiệp liền từ phía sau chạy lại, vỗ vai Tạ Nhất, cười nói:

"Hắc hắc! Tuần trăng mật thế nào?"

Tạ Nhất nói:

"Cái gì tuần trăng mật?"

Các đồng nghiệp cười nói:

"Còn không thừa nhận? Nghỉ phép nhiều ngày như vậy!"

"Không phải đi hưởng tuần trăng mật sao?"

"Đi nơi nào? Thương ca có tiền, tuần trăng mật nhất định đặc biệt lãng mạn a!"

Tạ Nhất nghĩ nghĩ.

Gặp quỷ, người chết, vừa nhảy lầu vừa rơi đầu, lãng mạn.... hẳn là không phải?

Mọi người hi hi ha ha đi vào văn phòng. Hôm nay là thứ hai, buổi sáng có họp thường kỳ. Thứ hai còn có rất nhiều việc đọng lại cần xử lý. Hơn nữa Tạ Nhất đi "hưởng tuần trăng mật" mất nhiều ngày cho nên có rất nhiều việc phải xử lý. Chỉ chớp mắt một buổi sáng liền đi qua, mọi người bận chổng vó. Giữa trưa mới hơi chút rảnh rỗi một chút, liền phải ăn cơm trưa.

Tạ Nhất chuẩn bị gọi điện thoại cho Thương Khâu, hỏi một chút ăn trưa ở nơi nào. Nếu Thương Khâu có xã giao, vậy Tạ Nhất liền cùng các đồng nghiệp đi ăn cơm. Kết quả không gọi được Thương Khâu, Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái. Như thế nào không có người tiếp, vừa đi, vừa tiếp tục gọi cho Thương Khâu.

Đồng nghiệp đã đi ra khỏi văn phòng, Tạ Nhất liền nghe được bọn họ hô lên, giống như thấy hiện trường vụ án. Tạ Nhất một chút liền căng thẳng, vội vàng lao ra, nói:

"Làm sao vậy? làm sao vậy!?"

Vừa lao ra, Tạ Nhất cũng cảm thán. Trách không được điện thoại của Thương Khâu không ai tiếp, bởi vì Thương Khâu ở trước cửa phòng bọn họ.

Một thân âu phục đen phẳng phiu, đẹp trai mê người, trong tay còn ôm một bó hoa hồng. Hoa hồng màu đỏ nở rộ, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.

Thương Khâu vốn là soái khí. Hơn nữa bó hoa hồng lớn như vậy lại được Tổng giám đốc công ty ôm, rất nhiều đồng nghiệp đều dừng lại xem.

Tạ Nhất phản ứng đầu tiên là quá soái, thứ hai lại là muốn chạy trốn, bởi vì quá phô trương. Thương Khâu lại không cho cơ hội chạy trốn, ôm hoa hồng đi tới, cười nói với Tạ Nhất.

"Tạ Nhất, sinh nhật vui vẻ."

Hắn vừa nói như vậy, các đồng nghiệp mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật Tạ Nhất. Bọn họ bận đến đã quên.

Thương Khâu đem hoa hồng đưa cho Tạ Nhất, liền quỳ một gối xuống đất. Tạ Nhất đành phải ở trước mắt bao người nhận hoa hồng. Nói thật quá nặng, tuy rằng thật phi thường phô trương, nhưng người mình thích tặng hoa cho mình, khẳng định không ai chán ghét.

Thương Khâu tặng hoa, mời Tạ Nhất đi ăn cơm trưa, các đồng nghiệp liền không làm bóng đèn, tất cả đều tản ra.

Hôm nay là sinh nhật Tạ Nhất, buổi tối còn có tiệc sinh nhật. Bữa trưa Thương Khâu đã đặt bàn ở một nhà hàng sang trọng gần công ty mời Tạ Nhất.

Hai người đi vào, có người dẫn bọn họ lên lầu hai. Bàn ở vị trí sát cửa sổ, trên bàn có hoa hồng, cùng ngọn nến, xem bộ đồ ăn liền biết xa xỉ.

Hai người ngồi xuống, Thương Khâu cười tủm tỉm hỏi:

"Thích ăn cái gì?"

Hắn nói đem menu đưa cho Tạ Nhất, chính mình cũng cầm một cái. Tạ Nhất nhìn nhìn.

Thật sự món ăn cao cấp, nhưng Tạ Nhất đột nhiên minh bạch Thương Khâu vì cái gì muốn tới nơi này ăn. Bởi vì menu thật dày, có hai phần ba là đồ ngọt. Đủ loại đồ ngọt.

Thương Khâu cười nói:

"Nghe nói nơi này đồ ngọt rất nhiều, nếu ăn ngon trở về em cũng làm thử."

Tạ Nhất:

"......"

Liền biết, Thương Khâu này muộn tao! Tuyệt đối có tư tâm!

Hai người ngồi xuống ăn, Thương Khâu cơ bản gọi đồ ngọt. Tạ Nhất liên tiếp nói ăn không hết, Thương Khâu lại là vẻ mặt chính nghĩa nói:

"Anh đều muốn nếm thử."

Tạ Nhất:

"......"

Hơn nữa Thương Khâu nói phục vụ mang đồ ngọt lên trước. Thực mau đồ ngọt liền bưng lên, chưa có món chính đã bày một bàn lớn, căn bản không đủ chỗ. Người đi ngang qua đều nhìn với con mắt khác.

"Bình tiên sinh, mời ngài bên này."

Tạ Nhất nghe được "Bình tiên sinh", theo bản năng ngẩng đầu xem, liền nhìn thấy có người từ đi qua.

Đúng là Bình Viễn Sâm.

Bình Viễn Sâm một mình, tựa hồ là tới ăn cơm, ngồi ở phía sau bọn họ. Tạ Nhất vừa lúc có thể nhìn thấy Bình Viễn Sâm.

Bình Viễn Sâm chỉ gọi một phần ăn thực bình thường, ăn cũng thực mau, ăn xong liền rời đi. Không giống Thương Khâu ăn một bàn lớn đồ ngọt, thế nhưng không có ngán.

Tạ Nhất buổi chiều còn đi làm. Thương Khâu hẹn tan tầm sẽ chờ ở trước cửa, hai người cùng nhau về nhà. Vốn đã hẹn trước, nhưng không nghĩ tới thời điểm tan ca đột nhiên có công tác, Tạ Nhất cơ hồ muốn điên rồi. Không biết sao lại thế này, đột nhiên phải tăng ca. Tạ Nhất nói mình có việc, trưởng phòng  cũng không nghe, nhất định phải bắt Tạ Nhất ở lại. Các đồng nghiệp nhỏ giọng nói:

"Trưởng phòng là điên rồi đi, hôm nay sao đột nhiên không bình thường?"

"Đúng vậy, đúng vậy, ngày thường trưởng phòng rất bình thường?"

Tạ Nhất cũng không biết sao lại thế này, nhưng không có cách nào. Đã hẹn về cùng Thương Khâu, buổi tối còn có tiệc sinh nhật, đã mời rất nhiều người, bất quá thoạt nhìn bị ngâm nước nóng. Tạ Nhất nhìn nhìn tư liệu trong tay, cuối cùng bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Thương Khâu, nói Thương Khâu đi về trước. Thương Khâu nghe khẩu khí Tạ Nhất mất mát, an ủi.

"Không sao cả, đừng có gấp."

Tạ Nhất nói:

"Ừ, em đã biết, anh đi về trước đi."

Thực mau liền tan tầm, tiệc sinh nhật Tạ Nhất liền như vậy bị ngâm nước nóng. Các đồng nghiệp khác đều rời đi. Trưởng phòng gọi điện thoại, nói Tạ Nhất đi phòng họp lớn. Tạ Nhất không có cách nào, bất đắc dĩ đứng lên, cầm tư liệu đi phòng họp lớn.

Khi tới cửa phòng họp lớn, Tạ Nhất phát hiện cửa đóng, hơn nữa bên trong không có bật đèn, không biết có phải Trưởng phòng chưa tới hay không. Tạ Nhất liền đẩy cửa đi vào.

Bên trong thực tối, đôi mắt Tạ Nhất còn chưa thể hoàn toàn thích ứng, thấy không rõ lắm. Liền nghe được tiếng động.

"Rầm!"

Đèn không mở lên, mà cửa đóng lại. Tạ Nhất vừa muốn đi bật đèn, đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy đem Tạ Nhất kéo vào trong ngực. Tạ Nhất trong lòng nhảy dựng, vừa định phản kháng, kết quả liền nghe được tiếng cười khẽ.

Rõ ràng chính là Thương Khâu!

Quả nhiên là Thương Khâu, giọng trầm thấp nói ở bên tai:

"Kinh hỉ không?"

"Tách!"

Đèn mở sáng, bên trong cũng chỉ có Thương Khâu cùng Tạ Nhất, căn bản không có trưởng phòng. Trên bàn lớn đầy hoa hồng màu đỏ, một bánh kem hai tầng viết dòng chữ "Honey, sinh nhật vui vẻ".

Tạ Nhất có chút giật mình, ngay sau đó mới suy nghĩ cẩn thận.

Trưởng phòng đột nhiên động kinh, xem ra không phải tự nguyện, mà là Thương Khâu buộc Trưởng phòng động kinh! Hết thảy đều là Thương Khâu "bày mưu"!

Tạ Nhất nhìn hoa tươi cùng bánh kem, đương nhiên kinh hỉ, bất quá cũng có chút bất đắc dĩ, nói:

"Không phải nói về nhà ăn sinh nhật?"

Thương Khâu cười nói:

"Đương nhiên về nhà ăn sinh nhật. Bất quá hiện tại chỉ có hai chúng ta."

Thương Khâu vừa thấy chính là muộn tao tới cực điểm, muốn đơn độc chúc mừng sinh nhật Tạ Nhất, cho nên mới làm kinh hỉ này.

"Cạch!"

Thương Khâu thế nhưng đem cửa khóa lại, cười tủm tỉm mà nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc cảm giác phía sau lưng ớn lạnh, sau cổ cũng lạnh lẽo, nói:

"Làm gì?"

Thương Khâu cười tủm tỉm nói:

"À...... Nơi này không ai quấy rầy chúng ta, đương nhiên là......"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu có phải bữa trưa ăn nhằm thứ gì không sạch sẽ, trong đầu đều là hồ nhão! Thế nhưng muốn play ở văn phòng!

Tạ Nhất vội vàng lui, nói:

"Hảo hán, có việc gì hãy thương lượng!"

Thương Khâu cười tủm tỉm, biểu tình phi thường ôn nhu, cười nói:

"Được a, vậy chúng ta thương lượng. Em thích cửa sổ, hay là trên bàn?"

Tạ Nhất tức khắc đã tê rần da đầu, nói:

"Anh.... anh nói quá biến thái!"

Thương Khâu nhướng mày, nói:

"Nếu em thích cái gì cứ nói......"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu da mặt quá dày, Tạ Nhất không chống lại, đã thối lui đến cửa sổ sát đất. Thương Khâu nhướng mày nói:

"Ồ? Em thích cửa sổ sát đất?"

Tạ Nhất vội vàng đầu hàng, có chút yếu ớt, nói:

"Đến...... đến bàn."

Thương Khâu cười, nói:

"Thật ngoan.

Hắn nói, một tay bế Tạ Nhất lên, trực tiếp đặt lên bàn, phía trên những cánh hoa hồng. Cánh hoa tức khắc bay lên, hiệu ứng hình ảnh như trong phim cổ trang. Thoạt nhìn thật ảo diệu. Tạ Nhất cảm giác thẹn tới cực điểm, liếc mắt nhìn bánh kem bên cạnh, vội vàng nói:

"Bánh... bánh...... bánh kem! Chúng ta ăn bánh kem đi! Em đặc biệt muốn ăn bánh kem!"

Thương Khâu cười cười, thế nhưng nói:

"Chúng ta cùng nhau ăn đi. Anh đã sớm muốn thử một chút, xem là bánh kem ngọt hay là em ngọt hơn."

Tạ Nhất nghe Thương Khâu thành thạo nói lời âu yếm, quả thực cảm thấy thẹn chết, đã không mặt mũi gặp người, cảm giác Thương Khâu âm mưu đã lâu.

Lại nói tiếp, thật đúng như vậy. Thương Khâu đích xác âm mưu đã lâu. Trước khi Tạ Nhất thổ lộ, kỳ thật muộn tao Thương Khâu cũng đã có tính toán.

Rất nhiều người không tin nhất kiến chung tình, kỳ thật Thương Khâu cũng không tin, nhưng Thương Khâu đối với hương vị thực mẫn cảm, đặc biệt là Tạ Nhất trên người phát ra hương vị quá mức thơm ngọt.

Ngày đó Thương Khâu vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ đuổi ma, bản thân rất mệt. Hắn không phải thân thể mệt, mà là những quỷ quái mùi vị rất khó ngửi làm Thương Khâu cảm thấy rất mệt. Thương Khâu đi ngang tiểu khu liền chú ý tới một quán ăn nhỏ. Một quán ăn không lớn, bảng hiệu ghi ban ngày không buôn bán, chỉ có mở cửa từ 6 giờ chiều đến rạng sáng 4 giờ. Thương Khâu ngửi thấy mùi hương thơm ngọt bay ra. Mùi này khác với tất cả các loại đồ ngọt. Trong thơm ngọt mang theo tinh khiết, như là rượu ngọt, làm người ta muốn ngừng mà không được.

Tạ Nhất còn muốn đấu tranh một chút, kết quả còn chưa có hô lên, Thương Khâu liền cười nói:

"Suỵt, bảo vệ trực ban còn chưa đi tuần qua đâu."

Tạ Nhất nghe như vậy nhanh mím môi, không dám phát ra tiếng, mở to hai mắt nhìn. Thương Khâu tựa hồ đặc biệt vừa lòng, nói:

"Thật ngoan, cứ thoải mái hưởng thụ."

Tạ Nhất nhìn Thương Khâu. Ánh mắt của đối phương nóng bỏng mang theo mong đợi, làm Tạ Nhất hơi căng thẳng. Cái nhìn chăm chú của Tạ Nhất khiến cho phía dưới của Thương Khâu cũng có phản ứng ngóc dậy. Hắn cúi đầu hôn Tạ Nhất. Đầu lưỡi càng quét thô bạo làm Tạ Nhất có hơi khiếp sợ, thân thể cũng trở nên căng cứng.

Thương Khâu có chút vừa háo sắc vừa lưu manh, cũng không thiếu dịu dàng. Tạ Nhất rên nhẹ một tiếng.

Từ khi chính thức xác định quan hệ, Tạ Nhất cũng xem phim tìm hiểu, nhưng lần đầu tiên, đương nhiên là hoàn toàn không có kinh nghiệm. Tất cả là dựa vào Thương Khâu dẫn dắt. Ngoại trừ khoái cảm trên thân thể, trong thâm tâm lại càng vui sướng hơn.

Mắt thấy Thương Khâu toàn tâm toàn ý âu yếm liếm láp cũng đủ để Tạ Nhất mất khống chế, nhanh chóng cởi giáp đầu hàng, nói chung thật sự không nhịn được.

Xấu hổ định né tránh, nhưng Tạ Nhất bị giữ chặt, cơ thể không chống cự nổi khoái cảm đang kêu gào. Cảm thấy cặp mông bị tách ra, có thứ trơn trượt ẩm ướt chà sát bốn phía. Tạ Nhất thở hổn hển, thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào.

Thương Khâu thấy rốt cục đối phương cũng thả lỏng, ngón tay chậm rãi trượt vào, nhưng không dám vào sâu bên trong mà chỉ dùng ngón tay khuấy đảo mở rộng, thuận tiện tìm tới điểm mẫn cảm kia. Rồi thêm ngón tay tiếp tục chen vào, nới rộng. Vừa nghĩ tới nơi này sẽ siết chặt lấy thứ thô to của mình thì hô hấp của Thương Khâu liền rối loạn.

Tạ Nhất bị loại cảm giác xa lạ này doạ, khóe mắt đỏ lên. Phía sau được đối phương chăm sóc tận tình, khoái cảm so với bình thường còn lớn hơn. Suýt chút nữa bị cảm giác này làm cho trái tim ngừng đập.

Tạ Nhất chưa tỉnh táo lại, hai chân bị đối phương nhấc lên và thứ kia lập tức đâm vào.

Thương Khâu đung đưa thắt lưng rắn chắc, nỗ lực nhẹ nhàng va chạm, môi cũng tìm đến môi Tạ Nhất an ủi.

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Tạ Nhất có điểm chân tay luống cuống, cùng trong tưởng tượng tựa hồ có chút không quá giống. Nhưng không biết vì cái gì lại sa vào trong đó. Rõ ràng có điểm đau, nhưng cũng thực sảng khoái.

Tất cả cánh hoa trên bàn đều bị quét xuống mặt đất. Đầu tiên hai người làm tình trên bàn, sau đó Thương Khâu dùng bánh kem làm đạo cụ, cuối cùng Tạ Nhất vẫn bị ôm đến cửa sổ sát đất.

Tạ Nhất dần hôn mê bất tỉnh, bất quá không bao lâu đã tỉnh lại. Thời điểm tỉnh cảm giác có chút mỏi mệt, cả người mềm sụp, cũng không cảm thấy nơi nào đau đến không chịu được, chính là thực kỳ quái mất hết sức lực.

Thương Khâu đã mặc chỉnh tề, đang sửa sang lại cà vạt, nhìn thấy Tạ Nhất tỉnh, săn sóc hỏi:

"Mệt không? Khó chịu chỗ nào?"

Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ bừng, giọng cũng khàn khàn, nói:

"Đừng...... Đừng hỏi."

Thương Khâu cười cười, hôn một cái lên môi Tạ Nhất, nói:

"Chúng ta về nhà thôi, hai con còn ở nhà chờ em về ăn sinh nhật đó."

Tạ Nhất cũng muốn về nhà, nhưng cảm giác mình đã bị phế, toàn thân mềm nhũng, cảm giác vô lực nói không nên lời. Chỉnh sửa trang phục đều dựa vào Thương Khâu. Bước đi có chút tốn sức, khập khiễng, khi đi ra cửa Tạ Nhất còn đụng phải nhân viên bảo vệ.

Không biết có phải bị nhìn ra cái gì hay không?

Tạ Nhất trong lòng đặc biệt chột dạ thấp thỏm. Thương Khâu dứt khoát trực tiếp đem Tạ Nhất chặn ngang bế lên. Tạ Nhất giả bộ làm ngơ, trực tiếp nhắm mắt lại, chôn mặt ở trong ngực Thương Khâu giả chết, được Thương Khâu một đường ôm đến bãi đậu xe, đặt lên xe. Thương Khâu còn săn sóc sửa lại góc độ ghế ngồi, nói:

"Em mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát."

Tạ Nhất trong lòng hung tợn nói.

Anh cũng biết a! Quả thực sắp mệt chết!

Tạ Nhất vốn tưởng rằng mình chỉ ngất xỉu trong chốc lát, kết quả vừa nhìn đồng hồ trong xe, thế nhưng đã qua 12 giờ đêm. Bọn họ rõ ràng tan tầm là 5g 30 chiều.

Hai người lái xe trở về, Tạ Nhất ở trên đường ngủ trong chốc lát, về đến nhà mới tỉnh.

Tạ Nhất điều chỉnh một chút, làm chính mình thoạt nhìn không phải rất kỳ quái, sau đó Tạ Nhất mở cửa ra.

"Ông chủ về tới!"

"Ông chủ về tới!"

"Trời ơi! Sao hôm nay thơm như vậy?!"

"Thơm đến muốn nghẹt thở!"

"Trời ơi! Trên cổ là cái gì!?"

Tạ Nhất theo bản năng sờ soạng cổ.

"Ui"

Tạ Nhất đau đến muốn khóc. Chỗ đó bị Thương Khâu cắn, không biết có chảy máu hay không, nhưng khẳng định có dấu vết.

Rất đau, rất đau!

Tạ Nhất hô đau, đám đông náo nhiệt dự sinh nhật liền an tĩnh xuống. Tất cả đôi mắt đều nhìn Tạ Nhất, sau đó nhìn Thương Khâu, sau đó lại nhìn Tạ Nhất.

Kết quả có người khóc lóc, nói:

"Trách không được ông chủ quán thơm như vậy, nguyên nhân đã bị người nhanh chân đến trước!"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất giơ cánh tay ngửi ngửi.

Căn bản không có mùi gì được chứ!

Thương Khâu đi vào, đem cửa đóng lại, duỗi tay ôm eo Tạ Nhất, cười nói:

"Trên người của em hương vị quá gợi cảm, thu lại một chút."

Tạ Nhất:

"......"

Không cần nghiêm trang nói dối a, em thật sự không ngửi thấy!

Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao cũng chạy ra tới. Hai đứa mặc quần áo rất đẹp, quả thực ăn diện lộng lẫy. Tiểu Mao Mao khẳng định đã bị "chà đạp" qua. Dù sao âm tào địa phủ có rất nhiều cô chú quái dị. Hôm nay sinh nhật sẽ có rất nhiều ma quỷ đến, đa số đều vây quanh hai đứa con Tạ Nhất.

Cũng không biết là tay nghề của ai, đem tóc Tiểu Mao Mao túm lên, còn làm thành một đóa hoa, phía dưới có mấy lọn tóc tán xuống. Nhìn dáng vẻ này đúng chất tiểu mỹ nữ cổ trang. Không chỉ như vậy, Tiểu Mao Mao còn mặc váy.

Đúng, đúng, cái loại áo váy của mấy tiểu cô nương màu hồng phấn. Tiểu Mao Mao nho nhỏ, đương nhiên ngực cũng bằng phẳng, nhưng siêu đáng yêu. Thật sự không khác tiểu cô nương.

Tiểu Mao Mao chạy tới, liền ôm chân Tạ Nhất, nói:

"Ba ba, ba ba!"

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị Tiểu Mao Mao đáng yêu làm ngất, cười tủm tỉm sờ sờ đầu Tiểu Mao Mao. Bất quá nói thật ra, hiện tại Tạ Nhất chân mềm, Tiểu Mao Mao ôm cẳng chân, Tạ Nhất thiếu chút nữa ngồi dưới đất.

Thương Khâu thực hảo tâm đỡ Tạ Nhất, không để té ngã. Nghê Anh cười đi tới, nói:

"Chậc chậc, vừa nhìn liền thấy vẻ mặt dâm tà của Thương Khâu! Chúc mừng các người a, con đã có thể đi mẫu giáo, rốt cuộc cũng thật sự làm!"

Thương Khâu:

"......"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu một đôi mắt hình viên đạn ném qua. Nghê Anh nhanh chuyển đề tài, nói:

"Đúng rồi, sư phụ nói trong chốc lát đến đây."

Hắn đang nói, quả nhiên có người ấn chuông cửa. Tạ Nhất xoay người đi mở cửa. Lương Khí đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm quà.

Lương Khí hôm nay mặc áo khoác màu xám, không có mặc âu phục, thoạt nhìn chửng chạc ổn trọng. Tuyệt đối là bộ dáng người đàn ông tốt. Trên cằm có chút râu thoạt nhìn càng gợi cảm.

Lương Khí đi vào, Tiểu Mao Mao lập tức liền vứt bỏ Tạ Nhất, lập tức chạy tới, lúc lắc đầu kêu:

"Chú chú!"

Tiểu Mao Mao mặc váy rộng, khi chạy liền bay bay, kết quả vướng váy ngã. Mọi người giật nảy mình. Lương Khí chạy nhanh tiếp được Tiểu Mao Mao "nhào vào trong ngực".

Tiểu Mao Mao ở trong lồng ngực Lương Khí, bị dọa có điểm ngốc, bất quá thực mau cười khanh khách, tựa hồ cảm thấy chơi rất vui. Lương Khí nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay véo mũi Tiểu Mao Mao, nói:

"Bé hư, không được chạy biết chưa?"

Tiểu Mao Mao ôm lấy tay Lương Khí, cọ cọ cái mũi nhỏ, nói:

"Chú chú ôm! Chú chú ôm!"

Lương Khí đem Tiểu Mao Mao ôm vào trong ngực, liền đi theo mọi người vào.

Buổi tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, dù sao có quỷ quái âm tào địa phủ tới tham gia. Nhóm quỷ quái ngày thường đều ở quán ăn đêm khuya, hôm nay đến dự sinh nhật mang đến rất nhiều "đặc sản" âm tào địa phủ.

Có mấy thứ nước nói thật Tạ Nhất đã thấy, cũng từng thử qua. Ngoài nước trái cây, chocolate, hôm nay Mạnh Bà còn mang đến kẹo bông gòn, khoai lát kinh điển. Quả thực món ăn nói thật gì cũng đều có. Còn có các loại đồ ăn vặt biến lớn biến nhỏ. Tạ Nhất không biết vì cái gì muốn biến lớn biến nhỏ.

Các người đẹp Đắc Kỷ, Triệu Phi Yến vây quanh Thương Khâu. Một mặt là vì Thương Khâu đẹp trai, mặt khác là Thương Khâu có tiền. Bọn họ vây quanh Thương Khâu kỳ thật là muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.

Thực mau Thương Khâu cầm một hộp "thực phẩm chức năng" đi tới, đương nhiên là mới mua. Tạ Nhất nhìn thấy hắn cầm một cái hộp đi tới, hỏi:

"Đây là thứ gì?"

Thương Khâu nhìn nhìn, nói:

"Thực phẩm chức năng. Nghe nói dùng được, tên là Dựng Sào Thấy Bóng."

Tạ Nhất vừa nghe lại nghĩ.

Đừng nói lại giống Tức Cơ Hoàn. Dựng Sào Thấy bóng nghe cũng không thấy là chuyện tốt, Tạ Nhất liền nói:

"Vậy nếu là trời đầy mây, dựng gậy tre cũng nhìn không thấy bóng."

Thương Khâu cười, nói:

"Nói cũng phải, vậy thử mới được."

Tạ Nhất cúi đầu nhìn, liền thấy trên hộp thực phẩm chức năng viết.

Một đêm N lần, kim thương không ngã!

Tạ Nhất:

"......"

Excuse me?

Mọi người hò reo, có người đẩy tới bánh kem, sau đó bắt đầu thổi nến, cắt bánh kem ăn HunhHn786.

Tiểu Mao Mao thiếu chút nữa chui đầu vào bánh kem, ăn đến đầu tóc đều là kem. Lương Khí ngồi ở một bên, tựa hồ đối với loại đồ ngọt này không quá hứng thú, liền dùng khăn giấy lau giúp kem trên mặt và tóc Tiểu Mao Mao.

Tạ Nhất nhìn bánh kem, tức khắc liền nghĩ tới sự tình không thế nào nói ra. Tạ Nhất không dám ăn bánh kem, bởi vì ăn một lần liền xấu hổ. Thương Khâu thật ra ăn khá tốt. Thời điểm ăn hắn còn cười tủm tỉm nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất càng thêm xấu hổ.

Tạ Nhất uống không ít rượu, cuối cùng trở nên say khướt, thật sự quá mệt nhọc, muốn ngủ. Bởi vì thời gian đã trễ, Thương Khâu liền đem Tạ Nhất bế lên, nói:

"Tạ Nhất say, các người chơi đi, tôi đưa em ấy về phòng."

Triệu Phi Yến chạy nhanh đem hộp thực phẩm chức năng nhét vào lòng Thương Khâu còn hướng Thương Khâu nheo mắt.

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất trở về phòng ngủ. Tạ Nhất uống say, đau đầu, mơ hồ nói:

"Ngăn tủ...... Trong ngăn tủ có thuốc giải rượu, lấy cho em một viên."

Thương Khâu để người nằm xuống, đi rót nước, sau đó lấy cho Tạ Nhất một viên thuốc. Uống xong thuốc, Tạ Nhất vẫn không quá thoải mái. Thương Khâu đi tắm rửa, Tạ Nhất đau đầu đến không chịu được. Đã lâu chưa uống nhiều rượu như vậy.

Tạ Nhất bò dậy, mơ mơ màng màng nhìn cái hộp trên bàn, còn tưởng rằng là thuốc đau đầu. Đầu đau, say rượu choáng váng thấy không rõ lắm, Tạ Nhất đem hộp mở ra, tùy tiện lấy hai viên, trực tiếp đưa vào trong miệng.

Thời điểm Thương Khâu ra tới, liền nhìn thấy Tạ Nhất trực tiếp đưa hai viên thực phẩm chức năng vào trong miệng.

Động tác liền mạch lưu loát, như nước chảy mây trôi, đặc biệt khí phách!

Tạ Nhất nuốt xong ngã vào giường, thở phào. Nhìn thấy Thương Khâu tiến vào, Tạ Nhất không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Không biết sao lại thế này, nhìn thấy Thương Khâu đột nhiên cảm thấy thực "kích động nhân tâm", đặc biệt hưng phấn.

Thương Khâu cười cười, đi tới đem cửa phòng khóa lại, cười nói:

"Xem ra hôm nay chúng ta không cần ngủ."

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, bất quá thực mau liền lĩnh hội chân lý những lời này.

Tạ Nhất cảm thấy mình thực không thích hợp, hẳn là ăn cái gì không sạch sẽ, hoặc là trúng tà. Bởi vì rõ ràng cảm thấy rất mệt, sau tan ca bọn họ ở công ty đã làm, kết quả lúc này Tạ Nhất lại khống chế không được "Hồng Hoang chi lực", quả thực nhiệt tình như lửa.

Thương Khâu lại là vẻ mặt ôn nhu ý cười, tràn đầy muộn tao, nói:

"Thật bắt không có biện pháp với em."

Thời gian đã khuya, Tiểu Mao Mao có chút mệt nhọc, xoa xoa đôi mắt. Lương Khí liền đem Tiểu Mao Mao bế lên, nói:

"Bé ngoan, đi ngủ thôi."

Tiểu Mao Mao gật gật đầu, nép vào người Lương Khí, được Lương Khí ôm trở về phòng ngủ.

Lương Khí tính toán kết thúc tiệc sinh nhật sẽ rời đi, nhưng mà Tiểu Mao Mao không cho hắn đi. Một hai bắt Lương Khí ở lại, Tiểu Mao Mao còn muốn Lương Khí cùng mình ngủ. Lương Khí cũng không có cách nào. Bé con làm nũng, hắn căn bản không đành lòng cự tuyệt. Lương Khí đành phải ở lại, định dỗ Tiểu Mao Mao ngủ, sau đó mình đi tắm rửa, mượn một cái chăn.

Lương Khí tính toán đi tìm Thương Khâu mượn chăn. Bất quá thực đáng tiếc, phòng Thương Khâu khóa cửa. Hơn nữa tựa hồ người trong phòng đang làm việc không thể diễn tả. Không có tiện quấy rầy, cuối cùng Lương Khí đành phải trở về phòng Tiểu Mao Mao. May mắn Tiểu Mao Mao tuổi còn nhỏ, thân thể cũng phi thường nhỏ, hai người một cái chăn cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Lương Khí đi trở về, liền nhìn thấy Tiểu Mao Mao thế nhưng đang ăn kẹo. Tóc cũng bị cọ tán ra, Tiểu Mao Mao nằm ở trên giường ăn kẹo, ăn đến ngon lành. Trên mặt đất đầy giấy gói kẹo, mặt trên viết "kẹo sữa đặc sản âm tào địa phủ."

Lương Khí một trận bất đắc dĩ. Hắn thiếu chút nữa đã quên trẻ con thích ăn kẹo. Nhanh nhặt vỏ kẹo trên mặt đất bỏ thùng rác, Lương Khí cũng lục soát tịch thu hết số kẹo còn lại, nói:

"Bé ngoan, buổi tối không được ăn kẹo. Đi, đi súc súc miệng."

Tiểu Mao Mao không muốn, dẩu miệng, bất quá vẫn là bị Lương Khí mang đi súc miệng, súc miệng xong mới ngoan ngoãn ngủ.

Tiểu Mao Mao ngủ thành thật, không đến một lát liền ngủ rồi. Lương Khí kỳ thật là người mẫn cảm, ngày thường không thích người khác ở bên cạnh. Nhưng Tiểu Mao Mao thoạt nhìn đáng yêu vô hại, cho nên Lương Khí cũng không có để ý.

Sáng hôm sau.

Cũng không còn sớm, Lương Khí chưa có hoàn toàn tỉnh ngủ, cảm giác trong lòng ngực có người, ôm cổ, thực thân mật rút ở trong lồng ngực hắn. Tóc mềm mượt cọ ở cằm Lương Khí. Thực mềm mại thơm tho, phảng phất làm tâm khảm cũng biến mềm.

Lương Khí là ôm bé con ngủ, bất quá đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp...... Hắn cúi đầu nhìn.

Tiểu Mao Mao ba bốn tuổi biến mất, ngược lại là một thiếu niên thoạt nhìn 13-14 tuổi như là học sinh cấp 2. Thiếu niên tóc màu hồng nhạt, hơn nữa là tóc dài. Phối hợp làn da trắng như sữa, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong ngực Lương Khí. Hai tay mảnh khảnh còn ôm cổ Lương Khí. Lông mi thật dài run run, chậm rãi mở mắt ra. Ngay sau đó một giọng nói ngọt ngào mềm lại dễ nghe, mang theo âm điệu trẻ con, nói:

"Chú chú, ôm!"

Lương Khí:

"......"

Tạ Nhất buổi sáng liền nghe được phòng Tiểu Mao Mao có động tĩnh đi đến. Cửa đột nhiên mở ra, Lương Khí từ bên trong bước ra, dáng vẻ vội vàng. Tạ Nhất có chút hồ nghi, thăm dò nhìn, tức khắc chinh lăng tại chỗ.

So với đêm qua ăn thực phẩm chức năng còn muốn kinh ngạc hơn. Trước mắt Tạ Nhất, HunhHn786 trên giường Tiểu Mao Mao ngồi một thiếu niên, mặt xinh đẹp cực kỳ, là bản sao của Tạ Nhất, còn có một phần giống Thương Khâu. Thiếu niên bộ dáng cực kỳ đáng yêu, tóc màu hồng nhạt có chút hơi loạn, trên người bọc chăn, ẩn lộ ra làn da trắng như sữa mê mang ngồi xoa xoa đôi mắt, nói:

"Chú chú?"

Chú thật kỳ quái, đột nhiên chạy mất!

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, lúc này liền nghe được Mạnh Bà hô to.

"Ai đã lấy kẹo sữa biến lớn hả?!"

Biến...... Biến lớn?
Bình Luận (0)
Comment