Nhóm của Tạ Nhất mới vừa vào cửa, tức khắc oan gia ngõ hẹp liền đụng phải người quen ngày hôm qua vừa gặp. Đương nhiên là ông chủ Tiền.
Ông chủ Tiền tuy rằng luôn miệng nói Liêm tiên sinh là hung thủ giết người, không cùng loại người phẩm chất có vấn đề hợp tác. Nhưng bởi vì Thương Khâu nói vài câu, ông ta đã lại đây thuyết phục Liêm tiên sinh bán kỹ thuật.
Ông chủ Tiền cùng bọn họ lên lầu. Liêm tiên sinh đương nhiên gặp nhóm Tạ Nhất, nói trợ lý đem ông chủ Tiền đi.
Mấy người Tạ Nhất đi vào phòng họp, Liêm tiên sinh đã ở đó. Liêm Vũ bưng cà phê tới, cười nói:
"Mấy vị mời dùng."
Tạ Nhất nhìn Liêm Thần An cùng Liêm Vũ, tức khắc cảm thấy xấu hổ muốn chết. Đêm qua nghe đã kịch trường của hai người dữ dội kịch liệt. Hơn nữa bởi vì kịch trường này, mới làm Tạ Nhất có ác mộng.
Tạ Nhất xấu hổ cười cười. Liêm tiên sinh thực mau liền bắt đầu nói yêu cầu của quảng cáo mình muốn làm. Mọi người cũng tập trung vào công việc. Bởi vì Liêm tiên sinh làm người tương đối hiền lành, không có gì đặc biệt hà khắc, chủ yếu là hắn muốn cái dạng gì đều sẽ nói rõ ràng, sẽ không thay đổi, cho nên phi thường đáng tin cậy. Nhóm Tạ Nhất cũng toàn người thông minh, thảo luận thực hòa hợp HunhHn786.
Liêm tiên sinh nhìn nhìn thời gian, cười nói:
"Đến giờ cơm trưa, tôi là người què thật là phiền các vị chạy tới. Như vậy đi, tôi mời các vị ăn cơm trưa, nhất định phải nể mặt."
Tạ Nhất vội vàng khách khí, bất quá không có cự tuyệt. Liêm Vũ đẩy xe cho Liêm tiên sinh, mang theo Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp vào thang máy.
Thang máy này là thang máy Liêm tiên sinh chuyên dụng, ngày thường không có những người khác dùng. Khi mấy người Tạ Nhất lên lầu cũng không có dùng thang máy này.
Nội thất thang máy rất cao cấp. Hơn nữa bởi vì Liêm tiên sinh tàn tật, cho nên thang máy thiết kế đều tiện cho Liêm tiên sinh, tỷ như cái nút tương đối thấp.
Mọi người vào thang máy. Các đồng nghiệp Tạ Nhất chưa thấy qua thang máy xa hoa như vậy, một trận cảm thán, giống như Lưu bà bà lần đầu tiến vào Đại Quan Viên trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Liêm tiên sinh cười tủm tỉm, cũng không ghét bỏ, ngược lại cảm thấy các đồng nghiệp Tạ Nhất đều là người thật tình. Gần đây không nhiều người như thế.
Bọn họ từ tầng cao nhất xuống dưới. Thời điểm đến một nửa, thình lình nghe một tiếng "tách!" rất nhỏ. Vì tiếng động rất nhỏ cho nên mọi người đều không chú ý. Kết quả ngay lúc này, thang máy tối sầm xuống, bao gồm cả bảng điện tử điều khiển thang máy. Nháy mắt cũng chỉ còn lại có ánh dạ quang từ cái nút.
Mọi người thét kinh hãi. Thang máy lại phát ra một tiếng vang lớn, tiếp theo đột nhiên cấp tốc rơi xuống.
"A a a a!!!"
Tuy rằng thang máy đều là đàn ông, nhưng loại cảm giác không trọng lượng cùng mất khống chế vẫn làm mọi người sợ hãi hô to lên.
Thang máy nhanh chóng rớt xuống. Bọn họ vừa rồi ở một nửa cao ốc, nếu rơi xuống, khoảng cách hơn mười tầng, hơn nữa phía dưới còn có ba tầng hầm, tuyệt đối bị quăng ngã thành thịt nát.
Bốn phía đen nhánh một mảnh, Liêm Vũ trấn định nhất, dù sao hắn là người máy, lập tức nói:
"Mọi người không cần kinh hoảng, thang máy đã xảy ra sự cố.... Là có người động vào, cảnh báo bị vô hiệu. Tôi lập tức sửa."
Mọi người căn bản nghe không rõ ràng lắm Liêm Vũ đang nói cái gì. Hơn nữa bảng điều khiển thang máy cũng tắt. Nói cách khác, căn bản không có mở điện, toàn bộ thang máy rơi tự do, sao có thể sửa thang máy.
Còn nữa, thời điểm Liêm Vũ nói chuyện vẫn luôn đứng không nhúc nhích, tay cũng chưa nâng lên, căn bản cái gì cũng chưa làm. Mọi người căn bản không tin hắn có thể làm thang máy dừng lại.
Tạ Nhất cảm giác được mất khống chế, trái tim đều phải nứt ra rồi, phảng phất muốn từ lồng ngực kéo ra. Cái loại cảm giác tới gần tử vong như vậy lại giống như đã từng quen biết......
Mọi người đều không có chú ý. Đôi mắt Tạ Nhất ở trong bóng tối thế nhưng bắt đầu tản mát ra kim quang nhè nhẹ, một chút biến thành kim sắc, so với đôi mắt Liêm Vũ còn muốn chói lọi hơn.
"Rầm!!! Két!!! Cộc cộc!!!"
Ở ngay lúc này, thang máy đột nhiên liền ổn, đèn sáng lên. Giao diện thang máy lại khôi phục bình thường. Liêm Vũ nhanh ấn nút báo nguy trong thang máy, sau đó ấn số tầng lầu.
Cũng không biết Liêm Vũ vừa rồi làm cái gì, tóm lại thang máy đột nhiên liền ngừng lại. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, tất cả đều nhanh chóng chạy ra, nằm liệt trên mặt đất thở hổn hển.
"Tạ ca!"
Tất cả mọi người đều ra ngoài, Liêm Vũ cũng đẩy xe Liêm tiên sinh ra tới, lại nhìn thấy Tạ Nhất ngất xỉu, không biết chuyện gì xảy ra. HunhHn786 Đồng nghiệp muốn vọt vào thang máy đem Tạ Nhất lôi ra, Liêm Vũ lập tức nói:
"Tôi đi."
Hắn nói, tiến vào thang máy, trực tiếp đem Tạ Nhất chặn ngang bế lên, mang ra khỏi thang máy, sau đó đặt ở trên mặt đất.
Tạ Nhất cũng không biết chính mình bị làm sao vậy. Vừa rồi trong nháy mắt, đột nhiên cảm giác đặc biệt trầm trọng, một chút liền ngất đi.
Có người vỗ gương mặt Tạ Nhất, động tác thực nhẹ, ở bên tai không ngừng kêu gọi.
"Tạ Nhất!"
"Tạ Nhất......"
Tạ Nhất mê mang mở mắt. Ánh mắt đầu tiên thế nhưng thấy được Thương Khâu, Tạ Nhất còn tưởng rằng mình nằm mơ. Bất quá sau đó thấy rất nhiều người khác, là mấy đồng nghiệp, còn có Liêm tiên sinh cùng Liêm Vũ.
Mọi người thấy Tạ Nhất tỉnh, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tạ Nhất ngồi dậy, kinh ngạc nói:
"Thương Khâu, sao anh ở chỗ này?"
Đồng nghiệp vỗ ngực nói:
"Tạ ca, anh hù chết chúng tôi. Vừa rồi thang máy có sự cố, anh bị ngất xỉu, chúng tôi gọi điện thoại cho Thương ca tới."
Tạ Nhất mơ hồ nhớ rõ vừa rồi thang máy có sự cố, một chút mình liền mất đi ý thức, hơn nữa hiện tại cảm giác đôi mắt đau. Tạ Nhất giơ tay xoa xoa mắt. Thương Khâu vội vàng ngăn lại động tác, nói:
"Đừng xoa đôi mắt, có chút sung huyết, nhắm trong chốc lát."
Tạ Nhất gật gật đầu, nhanh nhắm mắt lại.
Lúc này Liêm Vũ nói:
"Đây cũng không phải là sự cố ngẫu nhiên."
Hắn nói như vậy, mọi người đều kinh ngạc nhìn Liêm Vũ.
"Chuyện gì xảy ra?!"
Liêm tiên sinh nói:
"Mọi người cũng biết Liêm Vũ không phải người thường."
Tạ Nhất nhớ rõ, trước đó Liêm tiên sinh nói Liêm Vũ là người máy. Hơn nữa Tạ Nhất còn tận mắt nhìn thấy trong não của Liêm Vũ có mạch điện.
Liêm tiên sinh nói:
"Liêm Vũ là người máy, cũng không phải người máy bình thường."
Các đồng nghiệp một trận kinh ngạc, đều thập phần sùng bái nhìn Liêm tiên sinh. Một người máy mô phỏng như người thật, da giống như người thường, cũng chỉ có Liêm tiên sinh mới có thể làm ra được.
Liêm tiên sinh tiếp tục nói:
"Cái cao ốc này, tất cả thiết bị điện tử đều có kết nối vô tuyến với não Liêm Vũ. Nói cách khác, Liêm Vũ là khống chế đầu cuối, cho nên một khi có vấn đề ở đâu, Liêm Vũ cũng có thể phát hiện trước hết."
Liêm Vũ nói:
"Vừa rồi thang máy có sự cố là do người động vào."
Thương Khâu nheo nheo mắt, sắc mặt âm trầm nói:
"Ai?"
Ông chủ Tiền vốn tới nói chuyện hợp tác, nhưng bị cự tuyệt, sắc mặt phi thường khó coi, nảy sinh ác độc. Ở ngay lúc này, đột nhiên bị một đống bảo an ngăn cản đường đi, ông chủ Tiền nói:
"Chuyện gì xảy ra? Các người làm gì!? Không nói chuyện hợp tác còn muốn đánh người? Tin tôi báo cảnh sát hay không!?"
Liền nghe một tiếng cười khẽ, Liêm Thần An ngồi ở trên xe lăn được đẩy ra tới, cười nói:
"Ông chủ Tiền vẫn là nhanh báo cảnh sát đi."
Ông chủ Tiền nhìn Liêm Thần An, tức khắc mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, ánh mắt kinh hoảng đong đưa, bất quá thực mau lại nói:
"Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu!"
Tạ Nhất cùng Thương Khâu, còn có các đồng nghiệp cũng đi theo lại đây. Ông chủ Tiền phủ nhận sự tình, càng phủ nhận thang máy có sự cố.
Ông chủ Tiền thoạt nhìn không có sợ hãi, căn bản không có một chút sợ hãi, nói:
"Cậu nói tôi phá rối, vậy cậu mở thiết bị theo dõi tôi đi! Hôm nay lại đây chỉ gặp trợ lý mặt khó coi của cậu, sau đó bị đưa vào phòng chờ, còn lại chỗ nào cũng chưa đi qua."
Ông chủ Tiền không có sợ hãi, mọi người đều cảm thấy có dối trá. Liêm Thần An cho người kiểm tra camera theo dõi. Quả nhiên trong lịch sử theo dõi, ông chủ Tiền tiến vào cao ốc, sau đó tiến vào phòng chờ, ngay sau đó chính là đi ra đụng phải Liêm Thần An cùng bọn họ, những chỗ khác đều không có ông chủ Tiền?
Mọi người một trận giật mình. Thương Khâu lại nheo nheo mắt, nói:
"Đã nhảy ảnh."
Mọi người nhìn kỹ lại. Không chú ý thật đúng là nhìn không ra, thật sự có nhảy ảnh. Chỉ trong nháy mắt, nhưng bởi vì chia cắt thực tốt, căn bản không nhìn ra tới.
Ông chủ Tiền tức khắc có chút hoảng, bất quá vẫn là nói:
"Thiết bị giám sát của các người bị nhảy ảnh, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi. Không có việc gì tôi đi đây!"
Liêm Thần An lúc này lại cười nói:
"Đừng nóng vội."
Hắn nói, đối những người khác nói:
"Tôi vừa rồi đã nói qua, đầu Liêm Vũ khống chế toàn bộ thiết bị tòa cao ốc, tất cả đều sẽ đưa đến bộ nhớ của Liêm Vũ lưu trữ."
Hắn nói, vẫy vẫy tay. Liêm Vũ đi tới, mở lại hình ảnh theo dõi từ đầu. Thực mau bọn họ liền thấy được hình ảnh hoàn chỉnh.
Ông chủ Tiền từ phòng chờ đi ra cũng không có lập tức rời đi, mà là cùng một nhân viên chạm mặt. Bọn họ nói nói mấy câu. Ngay sau đó Liêm Vũ lại điều ra theo dõi nhân viên kia. Nhân viên kia ở trong thang máy động tay chân, sau đó lại đi phòng điều khiển chỉnh hình ảnh.
Ông chủ Tiền nhìn màn hình theo dõi, mở to hai, chấn kinh nói:
"Không có khả năng!! Không có khả năng!!"
Liêm Thần An cười tủm tỉm nói:
"Xem ra tôi nên thay thế ông chủ Tiền báo án."
Ông chủ Tiền vẫn là vẻ mặt chấn kinh, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm Liêm Vũ.
"Không có khả năng! Không có khả năng! Cậu là người máy!! Không có khả năng người máy thông minh như vậy. Người máy...... Không có khả năng, Liêm Thần An kỹ thuật của cậu làm không được!"
Liêm Thần An lạnh mặt, phất phất tay, nói:
"Bảo vệ."
Bảo vệ thực mau vọt vào, đem ông chủ Tiền khống chế đưa đi, chuẩn bị đưa đi cục cảnh sát.
Tạ Nhất không nghĩ tới gặp được chuyện như vậy, quả thực là kinh sợ mà không nguy hiểm. Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, đều thấy thập phần may mắn.
Tạ Nhất, Thương Khâu cùng các đồng nghiệp từ cao ốc đi ra. Các đồng nghiệp giống như ăn trộm vỗ vỗ bả vai Tạ Nhất, kề tai nói nhỏ.
"Tạ ca, đừng quên, thứ bảy hẹn Thương ca, còn lại chúng tôi lo!"
Tạ Nhất còn muốn giãy giụa một chút, bất quá Thương Khâu đã hỏi:
"Làm sao vậy?"
Các đồng nghiệp lập tức nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì!"
Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp trở về công ty.
Khi tan tầm Thương Khâu còn cố ý lại đón Tạ Nhất, hỏi một chút đôi mắt thế nào. Các đồng nghiệp ở phía sau làm mặt quỷ, cùng Tạ Nhất nhỏ giọng nói:
"Do dự cái gì, Tạ ca, người đàn ông hoàn hảo như vậy phải nắm chặt!"
Tạ Nhất mắt trợn trắng, cùng các đồng chào từ biệt. Thương Khâu lái xe, mang theo Tạ Nhất về nhà.
Hai người lên lầu. Đi đến cửa nhà, Tạ Nhất cúi đầu thấy, không biết là ai đáng ghét dùng phấn vẽ bậy ở cửa nhà bọn họ. Rất nhiều thứ lung tung rối loạn, hình tam giác cùng khối vuông, tổ hợp hình như vẽ bùa.
Thương Khâu nheo nheo mắt, thoạt nhìn sắc mặt không tốt. Tạ Nhất kinh ngạc.
"Đây...... Đây là cái gì?"
Thương Khâu nói:
"Hẳn là trận pháp nguyền rủa, nhưng là vẽ không đúng, là gà mờ, vẽ như vậy thực dễ dàng gọi quỷ."
Tạ Nhất chấn kinh nói:
"Nguyền rủa?!"
Đây cũng quá khoa trương!
Tạ Nhất nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới hôm qua tan tầm về nhà gặp con gái Tào nữ sĩ, hôm nay ở cửa phát hiện hình vẽ. Hình vẽ này cũng như là từ tay trẻ con, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tạ Nhất nói:
"Là con gái Tào nữ sĩ sao? Không đến mức ác độc như vậy chứ?"
"Lui ra phía sau, sắp tới."
Tới cái gì?
Tạ Nhất còn chưa có kịp hỏi Thương Khâu, liền nghe được tiếng cửa phòng bị phá mở. Một cổ âm khí đánh trực diện tới.
"U u u u..."
Âm thanh phảng phất là quỷ khóc đêm. Tạ Nhất tức khắc sợ tới mức không chịu được, cảm giác phía sau lưng phát lạnh.
Kết quả trong phòng thế nhưng truyền ra âm thanh nhạc Disco, còn có đủ mọi màu sắc lóe sáng ở bên trong. Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Bên trong âm thanh rất lớn, có thật nhiều người cười nói với nhau.
Một người thân hình cao lớn từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm di động "nam thần Lữ Bố". Tạ Nhất liếc mắt một cái liền nhận ra đó là người đã tự xưng "Phụng Tiên", còn đem "Phương Thiên Họa Kích" gán nợ cho mình. Đến nay Tạ Nhất cũng còn không dám tin.
Người đi ra, cười nói:
"A, ông chủ quán đã trở về!"
Tạ Nhất đi vào đã thấy....
Thật hay, người rất nhiều, Đại Thánh, Giang Lưu Nhi, Lưu Bang, Hạng Võ, Khổng Minh, Công Cẩn, còn có một đống tám chân!
Tạ Nhất thiếu chút nữa choáng váng.
Tạ Nhất trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa. Phụng Tiên hỏi.
"Hả? Không tiến vào sao?"
Tạ Nhất nói:
"Các người sao đến nơi đây?"
Mình không nhớ rõ khi nào đem quán ăn khuya dọn đến nhà Thương Khâu!
Phụng Tiên kinh ngạc nói:
"Không phải ông chủ quán gọi chúng tôi lại đây sao. Nhìn xem, trên mặt đất có pháp trận."
Hắn nói, còn chỉ chỉ hình trên mặt đất. Tạ Nhất tức khắc có chút đau đầu, nói:
"Đây không phải tôi vẽ."
Phụng Tiên kinh ngạc nói:
"Hả? Không phải ông chủ quán vẽ? Tôi nói mà, ông chủ quán sao công quá kém, vẽ cũng không tốt."
Tạ Nhất:
"......"
Hắn lại nói:
"Vừa lúc, tôi cũng chuẩn bị đem tiền đến chuộc Phương Thiên Họa Kích."
Hắn nói xong đưa cho Tạ Nhất một cái túi nhỏ, cái túi nilon, bên trong có âm thanh lao xao. Tạ Nhất mở túi ra, vừa thấy, thiếu chút nữa bị hào quang làm mù mắt.
Một túi nilon kim cương!
Tạ Nhất hoài nghi hắn đi cướp ngân hàng. Rất nhiều kim cương, tuy rằng đều không lớn, nhưng cũng tương đối đắt giá. Quan trọng nhất chính là đựng bằng túi nilon mang đến đây, trên đường không có bị cướp giật đã là chuyện tốt.
Bọn họ đang nói chuyện, thang máy đột nhiên vang lên, có người từ thang máy đi ra.
Tạ Nhất còn tưởng rằng là hàng xóm gì đó, bị nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái thì không tốt. Bất quá từ thang máy đi ra không phải hàng xóm, mà là một đại mỹ nữ. Dáng người cao gầy, chân dài, mặc váy ngắn cổ chữ V, bên ngoài khoác áo to. Áo khoác kia rất dài, dù sao Tạ Nhất mặc không được, thoạt nhìn vừa sang trọng vừa thời trang.
"Nghê Anh?!"
Nghê Anh từ thang máy đi ra, nhướng mày, cười nói:
"Mở Pаrty?"
Tạ Nhất:
"......"
Bởi vì là hiểu lầm, cho nên mọi người liền từ nhà Thương Khâu đi đến quán ăn.
Sau khi ăn xong, Tạ Nhất, Thương Khâu cùng Nghê Anh về nhà. Vừa vào cửa, Thương Khâu nói:
"Có việc gì?"
Nghê Anh cười tủm tỉm ngồi ở trên sô pha, chéo chân. Đôi chân dài thật là quá dài, vừa suôn vừa trắng, mặc áo khoác dài lại lộ đùi, trang phục thật là......
Nghê Anh nói:
"Sao nào? Không có việc gì thì không thể tới?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Không có việc gì không chào đón."
Nghê Anh vẻ mặt ủy khuất nói:
"Thương ca, anh tổn thương người đó!"
Bất quá xoay mặt lại một bộ thực bình tĩnh, Nghê Anh đem một xấp tư liệu đặt lên bàn, nói:
"Thu tiền đương nhiên phải làm việc nha. Đây là tư liệu của Liêm Thần An."
Tạ Nhất nhanh cầm tư liệu cầm nhìn nhìn. Nghê Anh cười nói:
"Liêm Thần An rất nhiều chuyện đều phi thường bảo mật. Hơn nữa phòng làm việc của hắn hệ thống giám sát phi thường nghiêm mật. Tôi chính là phí không ít công phu mới có được tư liệu."
Tạ Nhất mở ra tư liệu của Liêm Thần An, nhìn nhìn, có chút kỳ quái.
Nghê Anh cười tủm tỉm nói:
"Anh bạn nhỏ cũng cảm thấy kỳ quái. Liêm Thần An thành tích ở đại học thực bình thường, cũng không có bằng bạn tốt Cát Sơn, thậm chí còn không bằng người bạn bạn gái Tào nữ sĩ."
Nhưng sau khi Liêm Thần An rời công ty, tự mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp kỹ thuật đột nhiên phát huy tới đỉnh núi. Giống như có tài nhưng thành đạt muộn, đột nhiên đã xảy ra lột xác. Có thể nói hiện tại Liêm Thần An có được kỹ thuật đứng đầu thế giới, quả thực siêu việt.
Nhưng tư liệu cho thấy, trước kia Liêm Thần An cũng không có biểu hiện quá xuất sắc.
Tư liệu còn có một chút sự tình tương tự ông chủ Tiền đã nói. Cát Sơn tạo ra một phần mềm đáng giá, chuẩn bị bán cho ông chủ Tiền, đã bàn bạc ổn thỏa. Nhưng Cát Sơn nói có Liêm Thần An tham dự, phải đi về hỏi ý kiến. Kết quả Cát Sơn một đi không trở lại, còn chết ly kỳ.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn tư liệu, nói:
"Từ từ, thời điểm Cát Sơn ngã chết, Liêm Thần An thế nhưng ở đó?"
Nghê Anh gật đầu nói:
"Cũng có ghi chép. Bất quá sau đó bởi vì có video giám sát làm chứng, cho nên Liêm Thần An không liên quan. Cát Sơn là trượt chân té ngã."
Tạ Nhất thập phần mê man.
Không biết lúc ấy Liêm Thần An cùng Cát Sơn nói cái gì. Trừ phi Cát Sơn xúc bị kích động, bằng không không có khả năng trượt chân ngã xuống.
Nghê Anh nói:
"Sau khi Cát Sơn chết, Liêm Thần An thực mau rời khỏi công ty, để lại cổ phần cho Tào nữ sĩ. Rời công ty, Liêm Thần An ngược lại phát triển càng ngày càng tốt."
Tạ Nhất nói:
"Vậy...... Liêm Thần An cùng Tào nữ sĩ có liên hệ không?"
Nghê Anh cười nói:
"Tôi biết, có một loại cách nói, đều cảm thấy Cát Sơn chết là vì tình, kỳ thật là cái dạng này......"
Liêm Thần An cùng Tào nữ sĩ ở đại học có quen nhau. Cát Sơn là bạn tốt của Liêm Thần An, ba người liền thành bạn bè, vẫn luôn duy trì tới khi lập công ty. Nhưng thực bất hạnh chính là Tào nữ sĩ đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Lúc ấy có xe mất khống chế, đâm vào Tào nữ sĩ, Liêm Thần An phản ứng thực mau, nhào qua cứu Tào nữ sĩ.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Cho nên nói, Liêm Thần An là như thế mới tàn tật?”
Nghê Anh gật gật đầu, nói:
“Ở đây cũng có ghi chép lúc đó. Bởi vì tài xế gây chuyện say rượu lái xe, Liêm Thần An vì cứu Tào nữ sĩ, biến thành tàn tật.”
Như vậy thoạt nhìn, Liêm Thần An đối với Tào nữ sĩ cũng là tình sâu vô cùng.
Nghê Anh nhún vai, nói:
“Bởi vì Liêm Thần An biến thành tàn tật, cho nên nói lời chia tay cùng Tào nữ sĩ.”
Tạ Nhất sửng sốt, nói:
“A…… sau đó thì sao?”
Nghê Anh cười nói:
“Sau đó Tào nữ sĩ liền chia tay Liêm Thần An.”
“Từ từ……”
Tạ Nhất đều ngốc, nói:
“Đây không phải không diễn theo kịch bản? Thật cẩu huyết?”
Nghê Anh cười nói:
“Tôi cũng cảm thấy vậy. Tào nữ sĩ cùng Liêm Thần An chia tay. Cát Sơn lấy cớ thăm bệnh, nương cơ hội theo đuổi Tào nữ sĩ, sau đó hai người ở bên nhau, rồi kết hôn, còn sinh một đứa con gái.”
Nghê Anh dừng một chút, nói:
“Anh bạn nhỏ, ngẫm lại xem. Nếu bạn gái cậu ở thời điểm cậu xảy ra chuyện chia tay, tuy rằng cậu là người chủ động nói ra. Ngươi bạn gái cũ sau khi chia tay thế nhưng cùng anh em tốt ở cùng nhau, cậu sẽ nghĩ như thế nào? Còn sẽ si tình bạn gái cũ sao?”
Tạ Nhất nghĩ nghĩ.
Không quá có khả năng!
Bất quá Tạ Nhất còn chưa nói ra, Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Hắn không có bạn gái mới, cũng không nhớ bạn gái cũ.”
Nghê Anh cười, nói:
“A, thiếu chút nữa đã quên, anh bạn nhỏ vẫn là xử nam.”
Tạ Nhất:
“……”
Nghê Anh vỗ vỗ tư liệu, nói:
“Được rồi, sự tình chính là như vậy. Tôi có thể điều tra đều điều tra… A, đúng rồi, gần đây Tào nữ sĩ luôn đi tìm Liêm Thần An là có chút muốn tái hợp. Bất quá tôi cảm thấy khả năng không phải bởi vì tình yêu, mà là bởi vì công ty Tào nữ sĩ xảy ra vấn đề. Tào nữ sĩ tham ô rất nhiều tiền, gần đây hợp đồng lại không thuận lợi. Nếu không có hợp đồng tốt, không có tiền xoay chuyển, tài vụ có lỗ hổng sẽ bị phát hiện. Cho nên Tào nữ sĩ có thể là muốn phần mềm Liêm Thần An mới nghiên cứu ra.”
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thật là bảy lạn tám cân!
Nghê Anh báo cáo xong rồi, cười tủm tỉm nói:
“Anh xem tôi vất vả như vậy tìm tư liệu cho các người. Tôi ở lại đêm nay được không?”
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Đi không tiễn.”
Nghê Anh:
“……”
Nghê Anh một trận vô ngữ. Thương Khâu thập phần lãnh đạm. Tạ Nhất cười cười hướng Nghê Anh phất phất tay.
Cảm nhận được một loại khoái cảm cáo mượn oai hùm……
Trong bóng đêm thâm trầm, một đứa bé ở hoa viên dưới tòa nhà, ngửa đầu hướng lên trên nhìn, chờ cái gì kỳ quái phát sinh. Chỉ là đợi thật lâu vẫn không có cái gì phát sinh. Đã là đêm khuya, đứa bé tựa hồ cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa trong hoa viên có những con mèo con như hổ rình mồi trừng mắt nhìn nó, tựa hồ muốn nhảy lại đây cắn.
Đứa bé đối với những con mèo con nhe răng nhếch miệng, ném đá qua, cuối cùng mắng chửi liền bỏ đi.
Đã đêm khuya, đứa bé mới về nhà, Tào nữ sĩ ở phòng khách gấp đến độ không yên. Thấy con gái tiến vào, Tào nữ sĩ lập tức mắng.
“Mày làm gì! Giáo viên nói cả ngày cũng không đi học. Mẹ cũng đi ra ngoài báo án! Một đứa bé mới năm nhất tiểu học mà cả ngày trốn học, biết chính mình đang làm gì không?!”
Đứa bé căn bản không để ý tới, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
“Rầm!!”
Đứa bé đóng mạnh cửa, còn khóa trái, tùy ý Tào nữ sĩ ở bên ngoài chửi rủa. Một mình ngồi xổm trong phòng ngủ, nó từ cặp sách lấy ra một hộp phấn, sau đó trên mặt đất vẽ tới vẽ lui.
Lại là một đống hình vẽ như bùa chú, không biết là cái gì.
Tào nữ sĩ ở bên ngoài mắng hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng đứa con hỗn láo không nghe. Tào nữ sĩ giọng cũng khàn, quay đầu chuẩn bị về phòng của mình.
Liền ở ngay lúc này, cửa phòng mở ra. Đứa bé thế nhưng từ bên trong đi ra. Tào nữ sĩ vừa muốn mắng chửi, liền nhìn thấy biểu tình đứa bé không thích hợp. Hai mắt đứa bé nhìn thẳng lăng lăng. Ánh mắt kia thực âm trầm. Trên người nó còn có khói đen tản ra, thật giống như bị cháy.
Tào nữ sĩ hét to một tiếng. Cửa phòng mở rộng, có thể thấy trên mặt đất dâyd hình vẽ bùa còn có khói đen, tựa hồ từ hình vẽ phát ra.
Đứa bé bước ra, tới gần Tào nữ sĩ.
Tào nữ sĩ sợ tới mức muốn đi lấy lá bùa Thương Khâu cho. Nhưng mà lúc này bà mới nhớ tới mình đã đem lá bùa tới công ty, hình như quên mang về nhà.
Đứa bé đến gần Tào nữ sĩ. Tào nữ sĩ sợ tới mức kêu to:
“Cứu mạng!! Cứu mạng! Ngươi là ai?!”
Đứa bé há miệng thở dốc. Âm thanh lại là trầm thấp, giọng nói của đàn ông cất lên.
“Không quen biết sao? Là chồng cô đây!!!”
Đứa bé nói cũng nhảy lại, một phen bóp cổ Tào nữ sĩ.
“A a a a!”
Tào nữ sĩ sợ tới mức hô to một tiếng, bởi vì kinh hách, còn có thiếu oxy, nháy mắt hôn mê bất tỉnh……
Tạ Nhất cùng Thương Khâu đều chuẩn bị ngủ, đột nhiên di động vang lên, là di động của Tạ Nhất.
Tạ Nhất cầm lấy xem. Tin nhắn nhóm của đồng nghiệp.
Thế nhưng đã định một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố dành cho các cặp hẹn hò. Đặc biệt chu đáo, càng đừng nói lãng mạn. Thời gian là thứ bảy buổi tối 19 giờ, thời gian này rất khó đặt bàn. Còn đặt một phòng khách sạn, chính là ngay bên cạnh. Cũng là khách sạn xa hoa.
Tạ Nhất vừa nhìn, tức khắc đau đầu không thôi. Vừa lúc này, Thương Khâu từ bên ngoài đi vào. Hắn mới vừa tắm xong, tóc ướt vuốt lên, mặc một áo choàng tắm màu trắng, cả người thoạt nhìn soái khí vô biên.
“Ực!”
Tạ Nhất nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ho khan một tiếng. Nhìn nhìn di động, giọng nói tức khắc nghẹn lợi hại, sau đó nói lắp:
“Thương... Thương... Thương…… Thương……”
Rất muốn chết……
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất, nhướng mày, nói:
“Lưỡi bị làm sao vậy?”
Tạ Nhất vội vàng điều chỉnh giọng, nói.
“Không, lưỡi không... không... không… Không có việc gì!”
Thương Khâu lại cười cười, nói:
“Có việc muốn nói?”
Tạ Nhất vội vàng nói:
“Là… Là… thứ bảy buổi tối anh có việc bận không? Tôi muốn mời anh đi ăn.”
Thương Khâu tựa hồ có chút kinh ngạc, nói:
“Mời tôi đi ăn?”
Tạ Nhất gật gật đầu. Thương Khâu ngay sau đó nói:
“Được a.”
Tạ Nhất tức khắc nhẹ nhàng thở ra. Bất quá nghĩ lại, bọn họ mỗi ngày đều ăn cùng nhau, đột nhiên nói mời đi ăn, nghe thật là rất kỳ quái.
Liền nghe Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
“Bất quá so với đi ra ngoài ăn, tôi càng thích cậu nấu hơn.”
Tạ Nhất trong lòng một trận cảm động.
Thiếu chút nữa bị miệng lưỡi ngọt ngào của Thương Khâu cảm hóa. Giống như nói lời xúc động, tỷ như thổ lộ?
Bất quá liền nghe Thương Khâu còn có câu tiếp theo.
“Chỉ cần đừng nấu thịt trắng, sườn xào vị ngọt, khoai tây thiếu dấm là được.”
Tạ Nhất:
“……”
Thu hồi lời mới rồi, Thương Khâu đúng là đàn ông thúi!
Hẹn Thương Khâu xong, Tạ Nhất gửi tin nhắn cho các đồng nghiệp. Thực mau các đồng nghiệp lập tức liền hồi đáp lại.
"Tạ ca làm tốt lắm, đừng lo lắng đó là điều nên làm!"
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Tôi cũng muốn làm a, tôi đây cũng rất muốn làm a!
Mấy ngày nay Tạ Nhất luôn ngây ngốc, nhưng cũng bình tĩnh. Chỉ là tới gần thứ bảy, Tạ Nhất càng khẩn trương. Sáng thứ bảy, Tạ Nhất liền chạy ra ngoài, cũng không nói cho Thương Khâu chính mình đi nơi nào, chỉ là tìm cớ nói:
“Tôi tăng ca!”
Sau đó đóng cửa lao ra ngoài rồi.
Ban ngày thứ bảy Tạ Nhất cũng không xuất hiện, kỳ thật là đến nhà đồng nghiệp mưu đồ bí mật. Rốt cuộc buổi tối phải “làm đại sự”, Tạ Nhất lại không có kinh nghiệm, tương đối khẩn trương.
Tạ Nhất khẩn trương ngồi ở trên sô pha nhà một đồng nghiệp. Những đồng nghiệp trong tổ đều có mặt tại đây bàn mưu đồ. Tạ Nhất nói:
“Chuyện này…… có phải không tốt lắm, tôi cảm thấy vẫn là……”
Đồng nghiệp dùng sức vỗ vai Tạ Nhất, nói:
“Tạ ca, đừng sợ! Lúc này đổi ý không được!”
Tạ Nhất sửng sốt, nói:
“Nghiêm trọng vậy?”
Đồng nghiệp lời thề son sắt nói:
“Sự tình liên quan tôn nghiêm đàn ông!”
Tạ Nhất cảm thấy cũng đúng. Đồng nghiệp tiếp tục dụ dỗ nói:
“Hơn nữa Tạ ca ngẫm lại xem. Sau này khi hai người đã ở bên nhau, hồi tưởng lại là anh thổ lộ, đem Thương ca trói chặt chẽ, anh cảm giác thế nào? Rất có thể diện, đặc biệt tự tin hay không? Cảm thấy chính mình rất giống đàn ông!”
Tạ Nhất nghe mới đầu cảm thấy đúng là như vậy, nhưng câu cuối cùng nghe quái quái như thế nào đó.
“Cái gì kêu là giống đàn ông!?”
Mọi người mưu đồ bí mật một trận, mắt thấy sắp 6 giờ nhiều, các đồng nghiệp đi sửa soạn cho Tạ Nhất. Mặc vào tây trang, đeo cà vạt, còn đem tóc vuốt lên, làm kiểu tóc vuốt ngược.
Tạ Nhất đã nhìn thấy Thương Khâu tóc vuốt ngược, cảm thấy đặc biệt phong độ sắc bén, mà chính mình chải tóc lên sao cảm thấy có chút…… quái quái.
Ngũ quan đều lộ ra quá mức thanh tú?
Tạ Nhất ngày thường không quá chú trọng vẻ ngoài. Các đồng nghiệp sửa soạn một hồi, cười nói:
“Tạ ca, nghe lời tôi đi, anh đẹp trai hơn trước giờ. Đi thôi, nhất định thành công!”
Hẹn là 7 giờ tối, nhưng bọn họ đến sớm, đi vào lại thấy Thương Khâu đã ở đó. Bởi vì là nhà hàng cao cấp, cho nên Thương Khâu cũng mặc tây trang, một thân tây trang màu xám bạc.
Tuy rằng chỉ có thấy bóng dáng, vì Thương Khâu đưa lưng về phía cửa, nhưng Tạ Nhất đã cảm giác “tim đập thình thịch”. Bởi vì Thương Khâu mặc tây trang màu xám bạc quá đẹp, hormone quả thực phun đầy. Phục vụ bên cạnh cũng đều xem ngây người.
Thương Khâu ngồi chéo chân trên ghế, còn duỗi tay đặt ở cằm. Động tác quả thực ưu nhã vô biên.
Trái tim Tạ Nhất “Thình thịch thình thịch”. Bất quá trong nháy mắt, Tạ Nhất liền nhìn phục vụ, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình. Tạ Nhất phát ngốc, lập tức quay đầu nhìn về phía các đồng nghiệp, đè thấp tiếng nói.
“Các người đáng tin cậy không!? Quần áo này sao giống phục vụ nhà hàng?!”
Các đồng nghiệp lúc này mới bừng tỉnh ngộ, nói:
“Tạ ca, tôi đã nói sao có điểm quái quái, thật đúng là giống!”
Một đồng nghiệp khác nói:
“Phi, giống cái gì. Các người nhìn kỹ đi. Cà vạt của Tạ ca hoa văn tương đối thô một chút, phục vụ cà vạt hoa văn tương đối nhỏ. Tôi cảm thấy thô đẹp!”
Tạ Nhất thật muốn chửi một câu thô tục. Quả nhiên có người hiểu lầm, một vị phu nhân hướng về phía Tạ Nhất nói:
“Waiter! Bò bít tết order năm phần chín, cái này ít nhất là bảy phần chín, đổi cho tôi!”
Tạ Nhất:
“……”
Bởi vì bên này âm thanh khá lớn, cho nên Thương Khâu liền quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy được Tạ Nhất. Các đồng nghiệp thấy Thương Khâu quay đầu, lập tức vỗ vỗ sau lưng Tạ Nhất, nói:
“Tạ ca, xông lên! Chinh phục!”
Tạ Nhất:
“……”
Các đồng nghiệp nói xong, lập tức bỏ chạy thoát thân, còn không quên gửi cho Tạ Nhất tin nhắn.
"Đừng quên sau bữa tối lãng mạn còn có phòng tình nhân. Ngày mai trả phòng trước 12 giờ, đừng ngủ quên. Phòng hạng sang chỉ có một đêm duy nhất, không gian rất tốt, nhớ hưởng thụ!"
Tạ Nhất:
“……”
Có một câu không biết có nên nói hay không!
Thương Khâu đã phát hiện Tạ Nhất, Tạ Nhất đành phải căng da đầu đi qua, ngồi ở đối diện Thương Khâu. Thương Khâu trên dưới đánh giá trang phục của Tạ Nhất, ngay sau đó cười một chút. Tạ Nhất cảm thấy mình khẳng định bị cười nhạo vì đụng hàng phục vụ.
Đều do cái nhà hàng này quá sang trọng. Âu phục này đã rất quý rồi đó!
Thương Khâu cười cười, ôn nhu trầm thấp nói:
“Hôm nay rất tuấn tú.”
Tạ Nhất tức khắc có chút mất tự nhiên, ho khan một tiếng, nói:
“Ngày nào cũng rất tuấn tú?”
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
“Cũng đúng.”
Tạ Nhất nhanh làm bộ xem thực đơn. Kết quả mở ra thế nhưng là tiếng Anh tiếng Pháp, tiếng Trung rất rất nhỏ, giấu ở một góc. Tạ Nhất thực lao lực để xem. Hơn nữa mỗi món ăn tên đều rất dài, bất quá Tạ Nhất biết giá rất đắt.
Tạ Nhất có chút xấu hổ, không biết mình mang tiền có đủ hay không. Lúc này di động lại vang lên. Quả nhiên lại là đồng nghiệp gửi tin nhắn.
"Tạ ca đừng hoảng hốt. Chúng tôi có gửi món ăn cho anh tham khảo. Anh ước chừng có thể gọi một phần ăn!"
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất tâm nói.
Chết tiệt, tới địa phương sang trọng, quả thực sợ tới mức gan run!
Thương Khâu lại rất tự nhiên, nhìn nhìn thực đơn, nói:
“Nơi này thăn bò ăn rất ngon, phi thường béo.”
Tạ Nhất khẩn trương nhìn nhìn.
Phần ăn này hình như không có trong danh sách tham khảo. Nếu gọi thì tiền mang đến không đủ trả!
Thương Khâu lại vẫy tay gọi phục vụ tới, trực tiếp gọi món. Hắn căn bản không muốn gọi phần ăn, mà gọi món đơn, cái loại này siêu đắt. Tạ Nhất xem kinh hồn táng đảm, lén gửi tin nhắn, chuẩn nói A Lương đưa tiền tới, bằng không hôm nay buổi tối phải ở chỗ này.
Thương Khâu lại cười tủm tỉm nói:
“Đừng khẩn trương, hôm nay tôi mời.”
Tạ Nhất xấu hổ nhìn Thương Khâu. Thương Khâu nói:
“Cậu mời tôi đi ăn, tôi thật cao hứng.”
Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:
“Ngượng ngùng.”
Thương Khâu nói:
“Không có việc gì.”
Hắn nói, rót cho Tạ Nhất một ly rượu vang đỏ. Ưu nhã bưng lên ly rượu, tay hắn còn mang bao tay da màu đen. Bàn tay Thương Khâu đôi khi sẽ đau đớn, đặc biệt là phơi bày dưới ánh sáng. Ở loại địa phương này vẫn là mang bao tay cho thỏa đáng.
Thương Khâu bưng lên ly rượu, ưu nhã lắc nhẹ, nói:
“Có phải cậu có cái gì muốn nói cùng tôi hay không?”
Tạ Nhất “ực” một cái, trực tiếp đem rượu vang đỏ nuốt chửng. Tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng một ngụm vẫn có chút nghẹn người. Tạ Nhất cảm thấy rượu xông lên đỉnh đầu, tức khắc có điểm ngốc. Lắc lư, cảm giác lá gan lớn không ít, ho khan hai tiếng, Tạ Nhất nhìn chằm chằm Thương Khâu, giọng nói có chút nghẹn.
“Thương Khâu, tôi……”
Lời nói còn chưa xong, liền nghe được di động Thương Khâu đột nhiên rung một chút. Thương Khâu nhíu nhíu mày, ngay sau đó cầm lấy điện thoại xem. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Làm sao vậy?”
Thương Khâu nhíu mày nói:
“Bùa chú chỗ Liêm tiên sinh hoạt động.”
Tạ Nhất càng là kinh ngạc, nói:
“Liêm tiên sinh gặp nguy hiểm?”
Nghĩ lại có điểm mặt đỏ, sẽ không lại là vận động kịch liệt kia chứ?
Ngay sau đó liền nghe thấy di động Thương Khâu phát ra âm thanh, là bùa nghe trộm.
Liêm tiên sinh nói:
“Cháu là con gái Tào nữ sĩ? Tới nơi này làm gì? Đã trễ thế này.”
Con gái Tào nữ sĩ buổi tối chạy đi tìm Liêm tiên sinh?
Ngay sau đó liền nghe được giọng trẻ con có chút khô khan, nói:
“Là tới truyền tin. Hôm nay có phải quá không thuận lợi, bởi vì nô lệ không thấy, đúng không?”
Tạ Nhất nghe được có chút ngốc. Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng giọng Liêm tiên sinh đã giáng xuống mấy độ, thực lạnh lùng nói:
“Cháu đem Liêm Vũ đưa tới chỗ nào?”
Đứa bé vẫn cứ ngốc ngốc nói:
“Nô lệ đó là thứ không nên tồn tại. Hắn không phải người máy được chế tạo ra. Trong lòng ông rõ ràng nhất, bởi vì ông căn bản không có kỹ thuật như vậy. Phần mềm lập trình cho máy móc không cách gì hoàn thành thứ đó.”
Liêm Thần An trầm giọng nói:
“Cháu nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”
Đứa bé lại nói:
“Ông nghe không hiểu không quan hệ. Nhưng Liêm Vũ ở trong tay tôi, trên người hắn có đồ vật tôi muốn, ông biết mà… đôi mắt.”
Liêm Thần An hít thở đột nhiên thô nặng không ít, nói:
“Đừng động vào hắn!”
Đứa bé cười ha ha lên, tiếng cười đặc biệt khô khan, phảng phất nó mới là người máy.
“Đây là lễ vật gặp mặt, có người muốn gặp ông. Buổi tối hôm nay 12 giờ đêm. Không được báo nguy, không được tìm người hỗ trợ. Ông tới là có thể nhìn thấy Liêm Vũ. Nếu ông không tới, Liêm Vũ liền sẽ bị tháo gỡ. Bùm!”
Chữ cuối cùng còn làm một âm thanh, nghe mà làm người ta nổi gai ốc.
Liêm Thần An vẫn lạnh như băng, nói:
“Ai muốn gặp tôi?”
“Một cố nhân…… bị ông hại chết.”
Ngay sau đó là giọng Liêm Thần An hô lên.
“Từ từ! Đứng lại!”
Bất quá đứa bé hiển nhiên không có đứng lại, đã biến mất. Ngay sau đó là âm thanh sột sột soạt soạt. Tựa hồ là Liêm Thần An vừa rồi nhận lễ vật từ đứa bé đưa. Di động sau đó truyền đến tiếng hút khí của Liêm Thần An.
Tạ Nhất chấn kinh nói:
“Lễ vật gặp mặt rốt cuộc là cái gì?”
Thương Khâu lắc lắc đầu, híp mắt, gắt gao nhìn chăm chú vào di động, nói:
“Khẳng định đứa bé kia bị quỷ khống chế.”