Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 61

Vương Đại Hải há miệng, muốn nói rõ với ba mẹ là Thẩm Ngôn cũng thích anh, nhưng mà tâm tư ấy vừa ló đầu liền không nghe lời mà phát tán ra, Vương Đại Hải nhớ Thẩm Ngôn như miếng bánh ngọt mới ra lò nóng hầm hập vùi ở trước ngực mình, dáng vẻ ngọt ngào mềm mại làm nũng, nhớ tới ánh mắt trong trẻo của Thẩm Ngôn, dáng vẻ hào phóng lại bằng phẳng nói lời yêu thương với mình, nhớ tới dáng vẻ Thẩm Ngôn nửa đêm giống như con cá chạch trơn lùi chui vào chăn, vùi trong lồng ngực mình cọ tới cọ lui…

Ngôn Ngôn tốt như vậy, ánh mắt lại cao, thế mà lại thích mình, hơn nữa em ấy chỉ từng thích mỗi mình, sau này cũng không thể có người khác… Vương Đại Hải ngây ngơ phát ngốc, bị suy nghĩ ngọt như mật này dán miệng, đỏ mặt tự nhiên bật cười, nếu không nhìn một thân cơ bắp kia, thì hoàn toàn là một thiếu niên xanh miết mới biết yêu.

Mẹ Vương mặt ủ mày chau nhìn thằng con trai ngốc nhà mình.

“Ba, mẹ.” Vương Đại Hải cười gãi đầu một cái, thấp giọng nói, “Con với Ngôn Ngôn… đã ở bên nhau, vào cái bữa sinh nhật mười tám tuổi của em ấy.”

Mẹ Vương ngạc nhiên cứ như gặp quỷ, trợn tròn mắt đánh giá Vương Đại Hải, lặp lại: “Ở bên nhau? Thiệt hay giả?”

—— Hiển nhiên là tràn đầy nghi vấn đối với năng lực yêu đương của thằng con lớn!

“Thật sự ở bên nhau, ” Vương Tiểu Khê ra vẻ ai oán, trêu ghẹo, “Thẩm Ngôn còn bảo con gọi là chị dâu nữa, thực sự là phản rồi, chờ cậu ta thi đại học xong con sẽ xử cậu ta một trận.”

Vương Đại Hải nghe vậy, đụng đụng Vương Tiểu Khê, lấy lòng nói: “Nếu em giận, em cứ xử anh này.”

Vương Tiểu Khê sâu sắc cảm thấy địa vị của mình trong lòng anh trai khó mà giữ được: “…”

“Tốt nha ——” mẹ Vương dạo một vòng quanh thằng con cả thâm tàng bất lộ, khó tin đánh giá trên dưới, “Còn thật sự là coi khinh tụi con.”

Vương Đại Hải chỉ cúi đầu cười.

Mắt thấy anh trai come out thuận lợi, thật ra trong lòng Vương Tiểu Khê cũng muốn tận dụng thời cơ xen vào một chân, cơ mà trong vòng một ngày hai đứa con trai liên tiếp come out, xung kích không khỏi quá lớn, Vương Tiểu Khê đang nghĩ vẫn nên để ba mẹ thích ứng một quãng thời gian đã rồi lại nói, mẹ Vương lại chợt xoay mặt, bất thình lình quăng cho cậu một câu: “Còn con, con tính chừng nào thẳng thắn?”

Tư duy của Vương Tiểu Khê vừa vặn trùng khớp hoàn mỹ với vấn đề này, hoảng hoảng hốt hốt nói: “Con để qua một thời gian ngắn nữa ạ.”

Mẹ Vương thong dong: “À, hôm nay cũng được, ba mẹ con có thể chống đỡ.”

Vương Tiểu Khê: “…”

Không đúng chỗ nào ấy.

Anh em hai người vốn chỉ muốn dùng mũi chân nhẹ nhàng thăm dò bên mép vực come out lại liên tiếp bị mẹ bạo lực lôi ra khỏi cửa tủ, sóng vai nhau đại bàng giương cánh!

Không khí ngưng trệ như sắt, Vương Tiểu Khê nghẹn một lát, khuôn mặt đỏ chót: “… Mẹ làm sao mà biết được mọi chuyện vậy?”

Mẹ Vương khoanh tay trước ngực, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bắt đầu từ cái ngày con mua váy mặc, ba mẹ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, cậu trai trên màn hình điện thoại của con là bạn trai con đúng không?”

“… Dạ.” Vương Tiểu Khê đỏ mặt đáp một tiếng, không có mặt mũi để phản bác rằng mình mặc đồ con gái thuần túy là bị đàn chị kéo vào hố thôi chứ không phải vì điều gì khác.

Mẹ Vương sâu xa nói: “Lần trước hỏi con, con còn nói với mẹ là minh tinh con thích.”

Lúc này Vương Tiểu Khê vẫn không quên khen Lý Lan Phong một đợt, nhỏ giọng bảo: “Minh tinh cũng không đẹp bằng anh ấy.”

Mẹ Vương rất tán thành: “Đẹp thì đẹp thật, mới đầu mẹ cũng không hề hoài nghi.”

Vương Tiểu Khê: “Vậy sau đó sao lại hoài nghi?”

Mẹ Vương vô tội chớp chớp mắt: “Ba con thấy con lén hôn màn hình điện thoại.”

Ba Vương đang chưa dứt tính trẻ con, dùng sào tre điên cuồng chặn đường đi của một con kiến vô tội, tạo cho con kiến một loại cảm giác như quỷ đánh tường, nghe thấy mẹ Vương nhắc tới mình, đột nhiên thẳng eo, cung cấp chứng cứ: “Đúng, ba nhìn thấy con hôn.”

“…” Vương Tiểu Khê xấu hổ đỡ trán che mặt lại, không dám nói lời nào.

Mẹ Vương vỗ vỗ đầu con trai út, nhẹ giọng nói: “Cuộc sống là tự tụi con sống, cũng không phải sống cho ba mẹ, chính các con sống vui vẻ là được.” Nói xong, mẹ Vương kéo cánh tay ba Vương, lấy chính bản thân mình ra để giáo dục, “Lúc đó ông ngoại mấy con nhất định không đồng ý cho ba mẹ, chê gia đình ổng nghèo, nhưng mẹ lại vừa ý ổng, không phải là cũng sống rất tốt đó sao? Chuyện yêu đương ba mẹ không thể nhúng tay lung tung.” Dừng một chút, giọng điệu mẹ Vương ôn hòa nói, “Tuần sau con dắt nó về cho ba mẹ xem.”

Vương Tiểu Khê nén nước mắt, dùng sức gật đầu.

Tiếp đó, bốn người liền thẳng thắn với nhau trò chuyện rất lâu, Vương Tiểu Khê phát hiện ba mẹ mình thật sự rất phóng khoáng, sống rất hào hiệp, nhìn rất thông suốt.

Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, những năm gần đây quả thực ba mẹ chưa từng cưỡng ép bọn họ việc gì, chuyện lớn hơn nữa thì từ trước đến giờ cũng chỉ thuận theo ý nguyện của bọn họ mà cho một chút dẫn dắt và kiến nghị.

Năm đó Vương Đại Hải chưa học xong cấp ba đã bỏ học đi trồng nấm, ba Vương mẹ Vương nhìn ra con trai lớn quả thực không giỏi học hành, ép nó học cũng là uổng công vô ích, nên cũng đồng ý, mà Vương Tiểu Khê đầu óc thông minh thành tích luôn luôn đứng hàng đầu trong lớp, nên ở phương diện học tập luôn bị quản rất chặt.

Vô vi mà trị cũng phải có nguyên tắc cơ bản, ba Vương mẹ Vương cũng không phải tùy ý bọn nhỏ làm bừa, chỉ là sẽ không làm trái thiên tính của bọn họ thôi.

Cuộc nói chuyện dài với ba mẹ kết thúc, hai anh em phân biệt đem tin vui come out thành công báo cho Thẩm Ngôn và Lý Lan Phong, nghĩ sau này không cần phải tiếp tục giấu giấu diếm diếm nữa, tảng đá lớn trong lòng bốn người đều rơi xuống đất.

Một tuần sau, Vương Tiểu Khê theo lời đã nói với ba mẹ lúc trước, dẫn Lý Lan Phong về nhà.

Bốn người một chiếc xe, Vương Đại Hải lái xe, Vương Tiểu Khê đuổi Thẩm Ngôn đến ghế phó lái, mình và Lý Lan Phong ngồi ghế sau, hai chồng chồng mười ngón nắm chặt nhau, ân ái dắt tay.

Bầu không khí trong xe có chút nghiêm nghị, dù sao thì tuổi tác hai anh em chênh lệch nhiều, Vương Tiểu Khê lớn lên dưới sự cưng chiều tỉ mỉ chu đáo của Vương Đại Hải, Vương Đại Hải còn chưa kịp thoát ra khỏi cái định vị “em trai còn nhỏ tuổi, cần tui chăm sóc, cũng chỉ có thể là tui chăm sóc”, lại đột nhiên bất thình lình đụng phải một người bắt cóc Vương Tiểu Khê, sự chua xót kiểu ông bố già gả con gái trong lòng Vương Đại Hải còn chưa tiêu hóa sạch sẽ, nên vẫn mang theo địch ý với Lý Lan Phong.

—— May mà Vương Đại Hải không hề hay biết về một loạt hành vi “trả thù” nhằm vào Vương Tiểu Khê của Lý Lan Phong trước đây, không thì rất có thể sẽ trực tiếp một quyền đấm vỡ đầu Lý Lan Phong.

Đèn đỏ sáng lên, Vương Đại Hải dừng lại sau vạch trắng, mặt không thay đổi nghiêng đầu, kiểm tra con heo ngồi sau có bắt nạt em trai bảo bối của anh không.

Lý Lan Phong thấy anh hai nhìn sang, vội cung kính cúi đầu, thâm tình hô: “Anh hai.”

Vương Đại Hải sầm mặt, dùng ý niệm đáp lại một tiếng, ánh mắt lướt qua gương mặt đẹp trai chiêu gọi hoa đào của Lý Lan Phong, rơi vào bàn tay mười ngón giao nhau của hắn với Vương Tiểu Khê.

“…” Vương Đại Hải há miệng, đang muốn nói gì đó, Thẩm Ngôn lại bỗng nhiên đặt tay lên bàn tay nắm cần số của Vương Đại Hải, Vương Đại Hải tức khắc mất đi tất cả lập trường, thận trọng khâu lại cái khe mới vừa mở ra.

“Anh hai, ” Lý Lan Phong há miệng liền kêu anh hai, rất quen thuộc tự nhiên, cứ như mình đã xuất giá, “Anh có rảnh thì dạy em nấu ăn được không? Em vừa xuống nhà bếp là cứ như muốn làm nổ nhà bếp vậy, anh dạy em làm vài món tiểu Khê thích ăn, sau này em rảnh rỗi nấu cho em ấy.”

Đặc quyền làm đồ ăn ngon cho em trai nhìn em trai ăn đến gió cuốn mây tan vẻ mặt thỏa mãn lại bị người khác phân chia, Vương Đại Hải mất mát nắm chặt vô lăng, lớn tiếng nói: “Ồ.”

Anh dạy mày dùng nồi sắt hầm chính mình luôn nhé?

Thẩm Ngôn yên lặng chọt một cái bên xương sườn Vương Đại Hải, Vương Tiểu Khê cũng ở trong gương chiếu hậu tặng cho ông anh cậu một cái nhìn uy hiếp.

Vương Đại Hải hai mặt gặp địch, đành phải mềm giọng nói: “Vậy tối nay em đến nhà bếp làm trợ thủ cho anh, anh dạy em.”

Lý Lan Phong vui vẻ, cũng không phải vì có thể học nấu ăn, mà bởi vì đây là một loại khẳng định, vô cùng vui vẻ nói: “Cảm ơn anh hai.”

Vương Đại Hải bị ánh mắt dữ dằn của em trai trong gương chiếu hậu giám sát, ấm ức đen mặt nói: “Không cần cám ơn.”

Bốn người trở về nhà, Lý Lan Phong ở trước mặt ba Vương mẹ Vương thành công thể hiện ra một mặt khiêm tốn lễ độ, khiến người lớn yêu thích, tới giờ cơm liền tung ta tung tăng đi theo sau Vương Đại Hải và ba Vương, nhắm chuẩn tất cả thời cơ hỗ trợ làm việc, chỉ cần ba Vương lơ đãng một cái, khoai tây và dao gọt vỏ, trứng gà đang khuấy, gạo múc được một nửa ở trong tay… sẽ ngay tích tắc bị Lý Lan Phong trộm đi tự mình động thủ.

Tuy nói có người hỗ trợ là chuyện tốt, nhưng vị Lý đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân này giúp thì lại là bận thêm!

Cuối cùng, ba Vương không thể nhịn được nữa cùng với Vương Đại Hải một trái một phải áp giải Lý Lan Phong về phòng khách, đè phần tử gây sự còn giãy dụa muốn quay về nhà bếp ấy xuống ghế sofa, kín đáo đưa cho hắn một túi quýt, ra lệnh cưỡng chế hắn ăn hoa quả xem TV với Vương Tiểu Khê và mẹ Vương.

“Đi, đi hầm xương sườn.” Trấn áp xong yêu quái làm hại một phương, ba Vương bạo ngược hất đầu.

“Được.” Vương Đại Hải gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt tay đuổi theo.

Rất hiển nhiên, nhà bếp, là chiến trường của đàn ông trưởng thành, nhóc con vắt mũi chưa sạch không được chia sẻ.

Lý Lan Phong ủ rũ cúi đầu dùng ngón tay quấn băng cá nhân lột vỏ quýt, Vương Tiểu Khê đụng đụng tay hắn, quan tâm hỏi: “Thế nào? Bị cắt sâu không?”

“Không sâu, không có gì.” Lỗ tai chó săn của Lý Lan Phong cụp xuống, đem quả quýt đã lột xong nhét vào tay Vương Tiểu Khê, hơi thất bại, “Gọt khoai tây, dao bị trượt.”

Vương Tiểu Khê sờ đầu Lý Lan Phong giống như sờ đầu chó bự, động viên nói: “Lột quýt rất giỏi.”

Lý Lan Phong cong môi: “Chỗ nào giỏi?”

Vương Tiểu Khê nghiêm trang ca ngợi: “Xem từng múi quýt này, từng múi từng múi, cực kỳ rõ ràng.”

Lý Lan Phong vui vẻ, ỷ vào việc mẹ Vương ngồi trên băng ghế nhỏ trước TV không quay đầu lại chuyên tâm xem TV, ép Vương Tiểu Khê đến mép ghế sofa xoa nắn một trận, mẹ Vương chống cằm, mặt lạnh lùng nghe động tĩnh không thể nào rõ ràng hơn ở phía sau.

Người trẻ tuổi, người trẻ tuổi, mẹ Vương nghĩ thầm.

Hết chương 61
Bình Luận (0)
Comment