Quan Bảng

Chương 1014

Không quan tâm anh đối mặt là khốn cảnh thế nào, yếu tố đầu tiên là bình tĩnh, yếu tố thứ hai chính là nói trúng tim đen. Chỉ khi anh bắt được mạch đập của đối phương, khống chế chặt chẽ mạch môn của đối phương, anh mới có thể tùy tâm sở dục đi làm một vài chuyện. Cho dù là lại lúng túng, cũng sẽ hoàn toàn được giải thoát. Đây không phải là chuyện gì đáng trách. Cho dù là ai cũng không có cách nào thay đổi. Giả như chuyện này, anh cũng không có cách nào làm được, vậy kết quả thật sự sẽ rất thê thảm.

Giống như Tô Mộc hiện tại!

Mặc dù bị Tư Mẫn ép vào trong khốn cảnh như vậy, nhưng Tô Mộc không có bất kỳ hoảng loạn khẩn trương nào. Trong mắt của hắn, chuyện trước mắt thật sự không phải là cục diện chắc chắn phải chết. Nguyên nhân Tư Mẫn sở dĩ làm như vậy, Tô Mộc đã biết. Ở điều kiện tiên quyết như vậy, chỉ cần thấy chiêu phá chiêu tất nhiên có thể đánh bại Tư Mẫn. Lui một bước mà nói, Tô Mộc cũng có tự tin tuyệt đối. Trước khi Tư Mẫn giờ trò gì đó, đánh cô ta ngất xỉu là được.

Mặc dù làm như vậy, sẽ có chút phiền phức, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với Tư Mẫn quần áo không nghiêm chỉnh đi ra ngoài.

Quả nhiên, khi Tư Mẫn nghe được câu nói uy hiếp này của Tô Mộc, nhất thời dừng bước chân. Hiện tại, tất cả những gì Tư Mẫn đang làm, đơn giản chính là vì tập đoàn Tân Duệ. Cô ta muốn thông qua thủ đoạn như vậy, để có thể dựa vào Tô Mộc. Nhưng nếu như Tô Mộc quyết tâm muốn nhằm vào tập đoàn Tân Duệ, điều đó đi ngược với ý nghĩ ban đầu. Tư Mẫn sẽ không làm như vậy.

– Anh có ý gì?

Tư Mẫn hỏi.

– Tôi có ý gì sao?

Tô Mộc cười lạnh nói:

– Tư Mẫn, tôi không quan tâm lần này cô là tự mình qua đây, hay là bị người khác sai khiến mà qua đây. Nói chung ở chỗ này, tôi chỉ có một câu nói. Cô lập tức rời khỏi nơi này, tôi có thể không truy cứu cô. Nhưng nếu như cô không muốn, lại tiếp tục trầm luân đi xuống, cô thật sự cho rằng tôi sẽ không có bất kỳ biện pháp nào bắt được cô sao? Cô tin hay không, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cô ngay cả hàng hiên này cũng không đi ra được! Về phần nếu như cô thật sự dám uy hiếp tôi như vậy, không biết tập đoàn Tân Duệ biến mất, Tư Hảo nhảy lầu, Tư Mẫn cô bị vạn người chỉ trích, kết cục như vậy, cô có hài lòng hay không? Có nguyện ý nhìn thấy hay không?

– Anh? Anh dám?

Giọng Tư Mẫn run run nói.

– Cô thật sự nói đúng rồi. Tôi thật sự dám!

Tô Mộc khinh thường nói:

– Thời kỳ đặc biệt vận dụng thủ đoạn đặc biệt. Cô tưởng rằng tôi có thể trở thành chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, chỉ dựa vào một vài thủ đoạn bình thường thôi sao? Nếu thật sự nghĩ như vậy, cô có thể nói là thật sự đủ ngu dại. Tư Mẫn, cô nghe kỹ cho tôi. Tôi đối với cô thật sự rất thất vọng. Từ giờ trở đi cô cũng không cần dây dưa với Phong Ký nữa. Bằng không tôi sẽ thật sự không không khách khí đối với tập đoàn Tân Duệ.

– Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng anh?

Con ngươi trong mắt Tư Mẫn chuyển động, ngón tay quả quyết kéo áo xuống, lời nói lại bị hành động vạch trần.

Gặp qua kẻ không biết sống chết, nhưng thật sự chưa gặp qua người nào lại không biết sống chết như thế!

Trong mắt Tô Mộc chợt lóe lên một ánh sáng lạnh. Chạm phải ánh sáng lạnh như vậy, toàn thân Tư Mẫn đột nhiên cảm thấy sợ hãi không nên lời. Đó là đôi mắt lạnh lùng. Bị ánh mắt như thế nhìn tới, giống như bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng sẽ có bị đánh chết. Thật là nguy hiểm. Nếu thật sự tiếp tục như vậy, ánh mắt như thế cũng đủ khiến Tư Mẫn chết vài lần. Tô Mộc rốt cuộc làm sao làm được? Hắn sao có thể nắm giữ ánh mắt sắc bén như vậy.

– Anh muốn làm gì?

Tư Mẫn run giọng nói.

– Cho cô cơ hội, nhưng cô lại không biết quý trọng, vậy đứng trách tôi lòng dạ độc ác. Tập đoàn Tân Duệ!

Tô Mộc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ở ngay trước mặt Tư Mẫn lấy điện thoại di động ra, bấm số cho Mộ Dung Cần Cần.

– Là tôi!

– Sư đệ, là ai chọc giận cậu tức giận lớn như vậy?

Mộ Dung Cần Cần hỏi.

– Tập đoàn Tân Duệ ở thành phố Tân Khuyết, sắp tới vạch một bản kế hoạch đối phó họ cho tôi. Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất khiến tập đoàn này suy sụp, khiến Tân Duệ trở thành quá khứ.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Không cần!

Tư Mẫn thét to.

Khi âm thanh như vậy truyền vào trong tai Mộ Dung Cần Cần, cô rõ ràng sửng sốt. Chỉ có điều cô vẫn luôn thành thật thi hành những an bài của Tô Mộc.

– Tập đoàn Tân Duệ của thành phố Tân Khuyết sao? Yên tâm, chúng tôi rất nhanh có thể đối phó xong. Vạn Tượng Phong gần đây đang buồn rầu vì không có việc gì làm. Đúng lúc lấy xí nghiệp như tập đoàn Tân Duệ để luyện tay một chút một chút.

– Nhân thủ không đủ, tùy tiện thông báo tuyển dụng. Còn nữa, tôi sẽ cho người giúp đỡ mọi người làm chuyện này!

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Được!

Mộ Dung Cần Cần gật đầu nói.

Khi điện thoại tắt, trong nháy mắt, sắc mặt Tư Mẫn vô cùng khó coi.

– Không cần phải xé rách mặt mũi như vậy chứ?

– Xé rách a mặt mũi? Cô có tư cách như vậy sao?

Tô Mộc hờ hững nói.

– Anh?

Ngay khi Tư Mẫn kích động muốn xông qua. Điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô vốn không muốn nhận, nhưng người nào đó gọi không ngừng. Bị ép vào đường cùng, lúc này Tư Mẫn mới nghe. Vừa nhận, bên kia liền truyền đến tiếng Tư Hảo tức giận thở hổn hển quát lớn.

– Con bây giờ đang ở đâu? Thôi đi, ba không quan tâm con đang ở đâu, lập tức cút trở lại cho ba!

– Ba…

– Không cần nói gì hết, lập tức quay lại!

Tư Mẫn còn muốn hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra, ai ngờ Tư Hảo lại trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để hỏi. Cường thế như vậy, thật sự khiến Tư Mẫn cảm thấy có chút không tốt. Chẳng lẽ bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi của Tô Mộc sao? Không có đạo lý này? Lúc này mới bao lâu. Hắn làm sao có thể làm được những điều này? Tầm ảnh hưởng của hắn rốt cuộc rộng tới mức nào? Chẳng lẽ hắn đứng ở chỗ này, thậm chí ngay cả tập đoàn Tân Duệ bên kia cũng có thể đủ ảnh hưởng đến sao?

– Xem như anh lợi hại!

Tư Mẫn ngoan độc nói một tiếng, sau đó bắt đầu mặc quần áo vào. Khi bóng dáng của cô sắp biến mất sau cánh cửa, lúc này Tô Mộc mới lạnh lùng nói:

– Tư Mẫn, khuyên cô một câu, cô tốt nhất không nên có ý đồ với Phong Ký. Cô và Phong Ký không phải là người cùng một đường. Nếu như để tôi biết được, cô lại đánh chủ ý đối với Phong Ký. Đến lúc đó chẳng những là cô, tôi sẽ thật sự thu thập cả tập đoàn Tân Duệ các cô!

– Anh!

Tư Mẫn hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi đó.

Cho tới bây giờ Tư Mẫn mới phát hiện mình trước nay đều rất tự tin vào dung mạo và khí thế, nhưng ở trước mặt Tô Mộc không ngờ không ngừng bị đè ép. Tô Mộc giống như một người không dính khói lửa nhân gian, đối mặt với sự trêu chọc của cô lại có thể thờ ơ. Chẳng lẽ gia hảo Tô Mộc kia thật ra vẫn là một xử nam? Không đúng. Nếu thật sự là xử nam, đối với chuyện như vậy càng không có sức chống cự mới đúng. Chung quy sẽ không thích nữ nhân giống như gia hỏa này!

Tư Mẫn, vẫn rất tự tin!

– Buồn cười đến cực điểm!

Mãi đến khi bóng dáng Tư Mẫn biến mất khỏi tầm mắt, khóe miệng Tô Mộc mới lộ ra một nụ cười lạnh đầy giễu cợt. Chẳng lẽ đây chính là cái cười nghèo không cười kỹ nữ? Vì có thể bảo vệ được lợi ích của tập đoàn Tân Duệ, Tư Mẫn không ngờ nguyện ý bỏ ra hi sinh lớn như vậy. Nhưng cô ta có biết, làm như vậy thật sự sẽ đưa cô ta vào chỗ vạn kiếp bất phục hay không? Thật sự cho rằng dựa vào giao dịch xác thịt như vậy là có thể bắt được mạch môn của người như Tô Mộc sao?

Đừng nói bây giờ không thành công, cho dù thành công, đến cuối cùng Tư Mẫn cũng chỉ có thể là kẻ thất bại, nực cười mà thôi!

Bởi vì nếu thật sự ép người trong quan trường, bọn họ chuyện gì cũng sẽ làm. Trong niên đại này, có rất nhiều loại phương pháp sẽ làm người khác phải chết một cách bất ngờ.

Phát sinh chuyện như vậy, thật sự khiến cơn buồn ngủ của Tô Mộc biến mất. Nghĩ đến mình bây giờ tuy rằng đã biểu lộ thân phận, nhưng không nhất thiết phải để tất cả mọi người biết nơi mình ngủ lại. Nếu không, phát sinh vài chuyện như là Tư Mẫn, Tô Mộc thật sự không có cách nào giải quyết tốt hậu quả. Một Tư Mẫn, Tô Mộc vẫn có thể có biện pháp đuổi đi. Nhưng nếu như có hai ba chuyện, tình thế sẽ nghiêm trọng.

Cho nên Tô Mộc nói đi là đi, rất thẳng thắn hoàn tất thủ tục, trực tiếp rời đi.

Thời điểm Tô Mộc xuống căn bản không có mang theo hành lý. Cho nên bây giờ trả phòng, thật ra cũng rất đơn giản. Khi Tô Mộc lái xe bắt đầu khởi động, lái xe tìm kiếm khách sạn khác, Tư Mẫn cũng đã về đến nhà.

Tư Hảo thật ra đã sớm chờ cô ta ở đó!

– Ba, vì sao lại vội vàng gọi con trở lại như vậy?

Tư Mẫn trực tiếp hỏi.

– Con đi cùng ba tới thư phòng một chuyến!

Tư Hảo nói xong liền đứng dậy. Tư Mẫn đi theo phía sau. Vợ Tư Hảo, mẹ Tư Mẫn, từ trước đến nay đều không quản chuyện như vậy. Cho nên mặc cho hai cha con ở trong thư phòng nói chuyện với nhau.

– Đến bây giờ còn không biết tại sao ba phải gọi con trở về sao?

Tư Hảo trầm giọng nói.

– Không biết!

Tư Mẫn lắc đầu nói.

– Được. Vậy ba hỏi con, khi ba gọi điện thoại cho con, con đang ở đâu?

Tư Hảo đi thẳng vào vấn đề. Câu hỏi như vậy thật sự khiến Tư Mẫn đỏ mặt. Nói chuyện đó với người khác sẽ cảm thấy xấu hổ. Càng không nói người này còn là ba của mình.

– Nói đi! Thật ra con không nói ba cũng biết. Con chắc hẳn đang ở cùng với Tô Mộc?

Tư Hảo hỏi.

– Đúng vậy!

Tư Mẫn gật đầu nói.

– Con đấy!

Tư Hảo có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp lấy một tập tư liệu từ bên cạnh ném cho Tư Mẫn.

– Trước hết cho con xem qua chút tài liệu mới thu thập được. Mấy thứ này đều do ba sai người tìm được. Tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Tô Mộc. Bấy giờ con hẳn sẽ biết vì sao ba lại bảo con trở về. Ba cũng biết trong lòng con nhất định muốn leo lên cái cây lớn Tô Mộc này. Nhưng con biết không? Cây to này thật sự không dễ leo như vậy. Con cho rằng vì sao Hàn Đạo Đức lại đối xử với Tô Mộc như vậy. Chính là vì hậu trường của Hàn Đạo Đức là Tôn Mộ Bạch. Tôn Mộ Bạch thì sao? Hắn lại bị Tô Mộc đuổi xuống đài. Một người có thể có năng lực ảnh hưởng đến một quan lớn cấp tỉnh bộ, con phải biết Tô Mộc có phân lượng nặng tới mức nào?

– Cái gì? Là thật sao?

Tư Mẫn run giọng nói.

Tư Mẫn thật sự phát hiện, mình vẫn quá coi thường Tô Mộc. Ban đầu cô cho rằng mình làm như vậy đã đủ xem trọng. Nhưng xem ra vẫn thật sự không dự đoán được giá trị thật sự của Tô Mộc. Cho dù trước đó Tư Mẫn cũng nghe được một vài tiếng đồn, nhưng sau khi được Tư Hảo chứng thực, Tư Mẫn thật sự khiếp sợ.

– Cho nên nói, tạm thời đàng hoàng một chút!

Tư Hảo bất đắc dĩ nói.

– Nhưng…
Bình Luận (0)
Comment