Quan Bảng

Chương 1080

Tô Mộc muốn mở ra cục diện trong huyện Hoa Hải, nhất định phải làm như vậy. Muốn dựa vào chính mình chinh phục người khác, vẫn luôn có chút khó khăn. Ở trong quan trường luôn chú trọng thực tế, quan trường càng thực tế càng phải đùa giỡn những thủ đoạn nhỏ như vậy. Tô Mộc sẽ không nói hậu trường của mình là ai, bởi vì không cần thiết. Chỉ cần tiết lộ chút chi tiết nho nhỏ, chỉ dùng suy đoán đã đủ làm Mạnh Vi Khiêm đi lĩnh ngộ.

Đong đưa không chừng sao? Vậy cho hắn chút tin tưởng để hắn kiên định ý niệm trong lòng!

Hiện tại Tô Mộc thả ra tín hiệu, ngay trong lúc chuyển thuốc lá vừa rồi, trong quan bảng hiện lên cây nhân mạch của Mạnh Vi Khiêm, còn có thân ảnh của Lư Đào!

Mạnh Vi Khiêm, Lư Đào cùng phó chủ tịch thường vụ Đổng Học Vũ đều là một bên, trước kia là người của Bạch Trác!

Mạnh bí thư, ông đã thích hút thuốc thì cầm hộp thuốc lá này đi. Đợi hôm nào rảnh rỗi tôi lấy thêm vài hộp cho ông!

Tô Mộc cười nói.

Thật sao?

Hai mắt Mạnh Vi Khiêm tỏa sáng.

Đương nhiên!

Tô Mộc nói.

Tốt lắm!

Mạnh Vi Khiêm cười nói.

Chương Duệ nhẹ giọng than thở, ánh mắt nhìn hộp thuốc lá với vẻ thèm muốn.

Như vậy đi, Mạnh bí thư, tôi còn trẻ tuổi sẽ lưu lại nơi này, ông quay về nghỉ ngơi, ngày mai trở lại. Hiện tại tôi quay về tắm rửa một chút, sau đó tới đây thay ông, ông có thể về rồi. Cứ quyết định như thế đi!

Tô Mộc nói.

Nghe vậy Mạnh Vi Khiêm gật đầu đáp ứng, Tô Mộc cũng đứng dậy rời đi.

Chờ khi chỉ còn lại hai người, vẻ mặt Chương Duệ biến thành nghiêm túc:

Mạnh bí thư, lần này chúng ta thật sự phải động thủ sao?

Vô nghĩa!

Mạnh Vi Khiêm trừng mắt nhìn Chương Duệ:

Lão Chương, anh hẳn nên hiểu được từ sau khi Bạch Trác bị song quy, chúng ta biến thành lục bình không rễ. Nếu không đứng thành hàng thật sự không được. Tôi cảm thấy Tô chủ tịch không sai, người này không đơn giản, từ hành vi của hắn là có thể nhìn ra. Hơn nữa tôi còn đặc biệt tìm hiểu về tư liệu của hắn. Người này rất có bối cảnh, cho nên nếu lần này Tô chủ tịch chuẩn bị bắt Lý Thiên Thạc, vậy trực tiếp bắt hắn! Huống chi anh còn không hiểu sao? Lý Tuyển đã sớm nhìn chằm chằm Lý Thiên Thạc, hiện giờ hai người họ liên thủ cùng nhau, anh cho rằng Lý Thiên Thạc còn chạy thoát được sao? Còn nữa, chúng ta có thể đưa ra thêm bằng chứng, lần này không kéo ngã Lý Thiên Thạc quyết không bỏ qua!

Đây rõ ràng nói rõ ngọn ngành!

Chương Duệ là tâm phúc của Mạnh Vi Khiêm, là do Mạnh Vi Khiêm đề bạt, vì vậy hắn tin tưởng không chút nghi ngờ. Chỉ cần Mạnh Vi Khiêm đã nói ra, hắn tuyệt đối nghe theo. Hiện tại nếu đã có lời chắc chắn, vậy không còn gì do dự.

Tên hỗn đản Lý Thiếu Quân, lại dám chơi nhà xưởng chế độc dưới mắt chúng ta, may mắn chúng ta đã phát hiện, bằng không không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai vạ. Lần này chỉ một lần đã tìm ra trăm cân, đủ cho hắn uống một hũ!

Cần phòng bị Lý Thiếu Quân vò đã mẻ lại sứt!

Mạnh Vi Khiêm nói.

Dạ!

Chương Duệ gật gật đầu.

Ngay lúc Mạnh Vi Khiêm cầm hộp thuốc lá đặc cung định bỏ vào túi, Chương Duệ híp mắt cười xấu xa:

Lãnh đạo, có thuốc lá tốt như vậy có thể cho tôi một điếu không, chỉ một điếu thôi!

Tiểu tử, luôn nhớ gói thuốc này đi, được rồi, cho anh một…

Hai mắt Chương Duệ tỏa sáng:

Đa tạ lão lãnh đạo, cho tôi một hộp!

Mơ tưởng, là một điếu!

Một điếu sao!

Chỉ một điếu, anh không cần đòi thêm! Tùy anh lấy hay không, nếu không cần, tôi sẽ…

Được, một điếu thì một điếu!



Huyện thành Hoa Hải có bao lớn, cho nên Tô Mộc rất nhanh đã về chỗ ở. Mấy ngày nay luôn đi ra ngoài nên hắn có chút mệt mỏi, hơn nữa từ trấn Thập Phương chạy về còn chưa kịp ăn cơm, vì vậy hắn muốn nghỉ ngơi một chút mới đi thay thế Mạnh Vi Khiêm.

Đinh đông!

Ai ngờ khi Tô Mộc vừa cởi quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, chuông cửa chợt vang lên. Điều này làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, nơi này là đại viện ủy ban huyện, có ai lại tới nơi này đây? Người xuất hiện ở đây tuyệt đối không đơn giản. Nhưng lại là ai đây? Chẳng lẽ là Đoạn Bằng.

Nghĩ tới Đoạn Bằng đã mua cơm quay lại, vì vậy Tô Mộc chỉ tùy tiện cầm khăn tắm quấn quanh người trực tiếp ra mở cửa, nhưng nhìn thấy người xuất hiện bên ngoài chợt làm hắn cả kinh.

Chờ một chút!

Tô Mộc không chút do dự định đóng cửa, nhưng cô gái kia phản ứng thật nhanh, đưa tay lập tức ngăn lại, sau đó trực tiếp xuyên qua Tô Mộc đi vào phòng.

Đây là ý gì?

Tô Mộc cũng không biết làm sao đành đóng cửa lại, đi tới cạnh sô pha cầm quần áo tùy ý khoác lên, nhìn qua cô gái với vẻ mặt đề phòng hỏi:

Cô là ai?

Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…mời Tô chủ tịch cấp một con đường sống!

Cô gái nói xong câu đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Mộc, động tác này làm Tô Mộc ngây người tại chỗ, nàng là ai? Chẳng lẽ là người nhà của Lý Thiếu Quân? Hoặc là người nhà của Đường Đường, Văn Sơn? Nếu không sao nói ra lời như vậy, ngoại trừ hắn đã ra tay với mấy người này hẳn không còn ai khác. Nhưng Tô Mộc cũng không đỡ nàng đứng dậy mà xoay người đi tới bên sô pha, thần sắc vô cùng lạnh lùng.

Không cần biết cô là ai, nếu còn muốn tiếp tục quỳ thì cứ quỳ đi!

Tô chủ tịch, xin anh cấp cho con đường sống!

Cô gái vẫn hô to.

Hiện tại cô lập tức cút ra khỏi nơi này cho tôi!

Tô Mộc thấp giọng quát.

Tô chủ tịch, tôi là Lý Mộng, Lý Thiếu Quân là em trai của tôi, cũng là đứa em duy nhất của tôi, hôm nay tôi đã tới cũng không rời đi, chỉ cần ngài buông tha em trai tôi, ngài muốn làm gì đều được!

Lý Mộng nói xong lập tức đứng dậy không chút do dự cởi hết quần áo.

Chỉ trong nháy mắt trước mặt Tô Mộc đã xuất hiện một cô gái toàn thân trần trụi, thân hình nàng khá đẹp, quan trọng nhất là toát ra mị ý thật sự làm dục vọng người ta không ngừng lan tràn.

Cô gái như vậy đứng trước mắt, tuyệt đối là một loại hấp dẫn mê người!

Đổi lại là người đàn ông khác sẽ không quản điều gì, lên trước tính sau!

Nhưng thật hiển nhiên Lý Mộng đánh giá thấp năng lực chống cự của Tô Mộc, mặc dù nàng xinh đẹp nhưng những cô gái bên cạnh Tô Mộc lại có ai đơn giản? Mỗi người đều thật dễ thương, dáng người đều cấp cao nhất. Nếu Lý Mộng nghĩ chỉ dựa vào sắc đẹp của nàng có thể làm Tô Mộc rơi vào tay giặc, nàng không phải quá xem trọng chính mình sao?

Lý Mộng? Không nghĩ nàng là người thế này!

Lý Thiếu Quân, đây là chị của hắn sao, là cô gái gả cho Lý Thiên Thạc. Nếu nàng bản lĩnh như vậy sao không đi tìm Lý Thiên Thạc giải quyết vấn đề? Hiện tại đi tới chỗ của hắn, còn chơi trò này, nàng muốn làm cái gì?

Tô Mộc lạnh lùng đảo qua Lý Mộng, hờ hững nói:

Mặc quần áo, cút!

Cút? Tôi sẽ cút, chỉ cần anh đáp ứng cứu em trai của tôi, tôi lập tức cút!

Khi Lý Mộng nói lời này, ánh mắt lạnh lùng, trong mắt như có ý muốn làm thịt Tô Mộc.

Đây là vẻ mặt xin người khác giúp đỡ?

Lý Mộng phải không? Nếu cô không mặc lại quần áo, tôi sẽ không nói thêm với cô một lời nào.

Tô Mộc quyết đoán ngồi xuống sô pha, lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt hắn lạnh như băng làm cho Lý Mộng có ảo giác ánh mắt hắn xuyên thủng thân thể nàng, nhìn thấu toàn bộ bí mật của nàng.

Cảm giác này là điều mà Tô Mộc ghét nhất!

Nếu ở ngày trước có ai dám nhìn nàng như vậy, Lý Mộng tuyệt đối sẽ đánh gãy chân người đó. Nhưng hiện tại nàng thật sự không biện pháp, sau khi Lý Thiếu Quân xảy ra chuyện, nàng biết sự tình thật nghiêm trọng. Nàng bắt đầu cầu cứu Lý Thiên Thạc, nhưng chính hắn cũng không có biện pháp gì, hơn nữa còn báo với nàng đừng gây ra phiền toái, nên im lặng tốt hơn. Nếu nàng dám gây chuyện, hắn sẽ thu thập nàng.

Lý Mộng có thể không quản sao?

Lúc trước Lý Mộng vì Lý Thiếu Quân mới gả cho Lý Thiên Thạc, hiện tại Lý Thiên Thạc nói chuyện như vậy, điều này bảo Lý Mộng nên nghĩ thế nào? Hắn thật sự nghĩ rằng nàng có cảm tình gì với hắn sao? Nói đùa à? Giữa nàng và hắn chỉ là giao dịch, mà mục đích giao dịch là vì Lý Thiếu Quân. Nếu hắn nhẫn tâm như vậy, mặc kệ em trai của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Không cần biết phải trả giá như thế nào, nàng phải cứu em mình!

Vì thế Lý Mộng mới xuất hiện ở đây, nàng luôn cho người nhìn chằm chằm Tô Mộc, chỉ có Tô Mộc mới có thể quyết định sự chết sống của Lý Thiếu Quân! Nếu không có Tô Mộc, Lý Thiếu Quân vì sao lại rơi vào nông nỗi này.

Tô Mộc Tô đại chủ tịch, tôi biết anh tới huyện Hoa Hải làm quan, quan mới nhậm chức phải lấy uy, nhưng không cần thiết phải đem mồi lửa đốt trên người Thiếu Quân đúng không? Chỉ cần anh buông tha em trai của tôi, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Đàn ông các anh không phải thích thế này sao? Tôi đang ở đây, anh muốn chơi thế nào thì chơi được chứ? Chơi vợ của một chủ nhiệm đại biểu nhân dân, chẳng lẽ anh không cảm thấy thật kích thích sao? Chẳng lẽ anh không có cảm giác chinh phục sao? Chẳng lẽ trong lòng anh không có chút dục vọng nào sao?

Nói xong Lý Mộng còn dùng sức xoa nắn bầu ngực của mình.

Thái độ của nàng làm sắc mặt Tô Mộc càng thêm âm trầm, thật sự đúng với câu nói người tiện thì vô địch!

– Vẫn là câu nói kia, mặc lại quần áo của cô, cút!
Bình Luận (0)
Comment