Quan Bảng

Chương 1102

Bên người lãnh đạo không có việc gì nhỏ, bất kỳ việc nào, hoặc câu nói nào chỉ cần cân nhắc đều có thể liên tưởng được nhiều vấn đề. Lư Đào không ngu ngốc, Tô Mộc đặc biệt hỏi chuyện của Mã Quốc Sơn, chỉ cần Lư Đào biết được cũng phải nghĩ biện pháp nói ra. Hơn nữa giữa Mã Quốc Sơn cùng Lư Đào không có giao tình, cũng không cần để ý làm gì. Sau khi Tô Mộc gặp Tiêu Tri Lâm lại đi hỏi hắn, chẳng lẽ giữa đôi bên có sự liên hệ?

Sở chủ nhiệm, đang bận rộn sao!

Lư Đào nhìn thấy Sở Tranh ngồi ở cửa cười híp mắt chào hỏi.

Lư chủ nhiệm, ngài có việc gì sao!

Sở Tranh vội vàng đứng dậy, hiện tại Sở Tranh kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, cấp bậc hành chính là cấp phó khoa. Dựa theo thân phận bây giờ của hắn nếu được phóng ra ngoài, nói thế nào cũng là phó trưởng trấn. Đương nhiên chức vị như vậy ở trong mắt Sở Tranh thật không đủ trọng lượng. Bởi vậy hắn làm việc bên cạnh Tô Mộc vô cùng cẩn thận.

Lư Đào dù sao cũng là lãnh đạo của hắn, người ta cấp mặt, nếu Sở Tranh không biết điều thì thật quá mức.

Không có việc gì, tôi chỉ muốn hỏi anh có biết vừa rồi Tô chủ tịch gặp Tiêu Tri Lâm là vì chuyện gì không thôi?

Lư Đào hỏi.

Lư chủ nhiệm, việc này tôi thật sự không biết.

Sở Tranh lắc đầu nói.

Không sao, không có chuyện gì, tiếp tục làm việc đi.

Lư Đào cười nói.

Sở Tranh ngồi xuống ghế, hắn thật sự không biết Tiêu Tri Lâm gặp Tô Mộc có chuyện gì, nhưng hắn có thể suy đoán được một chút, chuyện này liên quan tới bố cục của Tô chủ tịch trong huyện dạo thời gian gần đây. Ngay lúc Sở Tranh đang sửa sang lại văn kiện, Tô Mộc đi ra khỏi phòng.

Sở Tranh, cùng tôi ra ngoài một chuyến!

Dạ!

Đợi ba người rời khỏi đại viện ủy ban, Tô Mộc nói:

Đi xem Lý thôn trấn Phong Yên.

Lý thôn?

Trong lòng Sở Tranh nhủ thầm, ngẩng đầu nói:

Lãnh đạo, ngài muốn tới xem kỳ tích trấn Phong Yên mà Tiêu trưởng trấn sáng tạo năm đó sao?

Phải, tôi nghĩ muốn nhìn xem sự tình có phải đúng như lời hắn nói hay không.

Tô Mộc nói.

Nếu vậy, lãnh đạo, chúng ta phải tranh thủ thêm thời gian, từ nơi này chạy tới trấn Phong Yên sau đó quay về, nếu có việc trì hoãn một chút sẽ không kịp tham dự hội nghị xử lý thường vụ buổi chiều.

Sở Tranh nhắc nhở.

Sẽ không chậm trễ, đi thôi!

Tô Mộc nói.

Tô Mộc muốn đi xuống trấn Phong Yên quan sát tình huống một chút, bởi vì hắn biết Tiêu Tri Lâm nhất định sẽ trở về. Đương nhiên Tiêu Tri Lâm có về hay không cũng không quan hệ, hiện tại Tô Mộc chỉ muốn tận mắt nhìn thấy kỳ tích kia. Nếu đúng như bên ngoài truyền lời, Tô Mộc cũng không ngại chải vuốt mâu thuẫn giữa công ty Tân Thiên cùng thôn dân Lý thôn. Không ai ngu ngốc hơn ai, chỉ cần công ty Tân Thiên làm trái pháp luật, liếc mắt là có thể nhìn ra.

Hơn nữa chuyện này như lửa xém lông mày!

Hai giờ chiều nay dự họp xử lý thường vụ, Lý Tuyển muốn nghiên cứu việc an bài công tác cho những ghế trống trong huyện. Sau đó chuyện này sẽ đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận mới không phải gặp bao nhiêu lực cản. Chỉ cần bí thư cùng chủ tịch, đã lên tiếng, những người khác còn muốn phản đối, lá gan thật khá lớn.

Chức bí thư trấn ủy Thập Phương rốt cục có thuộc về Tiêu Tri Lâm hay không, Tô Mộc nhất định phải tự mình khảo sát nghiệm chứng. Bởi vì nhâm mệnh cho Tiêu Tri Lâm, chính là danh dự của Tô Mộc. Nếu Tiêu Tri Lâm được thăng chức, ý nghĩa hắn là người của Tô Mộc. Nếu hắn làm ra chiến tích đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu hắn phạm sai lầm, mặt mũi Tô Mộc cũng bị ảnh hưởng. Chuyện biết người không rõ, có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Mười giờ sáng.

Trấn Phong Yên là trấn cách xa huyện thành Hoa Hải, kinh tế phát triển không kém. Giờ này các cửa hàng đều mở cửa, có bán rau cải hoặc bán thịt cá. Ngoài ra còn có đủ việc làm tạp dịch, dễ thấy nhất chính là xã cung tiêu trong trấn.

Mặc dù hiện tại đã không còn thịnh hành xã cung tiêu, nhưng vẫn còn bảo lưu lại kiến trúc. Chẳng những giữ lại còn bị người trang hoàng sửa chữa, đổi thành một tiểu siêu thị. Tuy quy mô không thể so sánh với huyện thành, nhưng ở trong trấn xem như không kém. Hơn nữa ông chủ nhà này thật sự biết cách kinh doanh, thậm chí không đổi tên siêu thị mà vẫn giữ nguyên là xã cung tiêu.

Sở dĩ Tô Mộc quan tâm xã cung tiêu là bởi vì bên cạnh có một tòa đại viện mang bảng hiệu công ty nông mại Tân Thiên. Nhắc tới liền có thể nhìn ra công ty chiếm diện tích không nhỏ, hơn nữa từ ngoài nhìn vào trong mơ hồ còn nhìn thấy hình dáng của một ít kiến trúc cỡ lớn giống như là kho hàng.

Thật là rất khí phái, có người canh gác, thậm chí còn nuôi không ít chó săn.

Đoạn Bằng thừa dịp xuống xe đi mua nước, sau khi trở về thấp giọng nói.

Chỉ trong đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy Đoạn Bằng đã tìm hiểu được tin tức như thế, điều này làm Sở Tranh cảm thấy kinh sợ với năng lực của hắn. Nhắc tới Sở Tranh cũng cảm giác được địa vị của Đoạn Bằng trong lòng Tô Mộc, chỉ nhìn từ hành động Tô Mộc mang theo Đoạn Bằng tới đây nhậm chức. Người này chính là tâm phúc tuyệt đối của Tô Mộc, làm tốt quan hệ với hắn vẫn là một chuyện tốt.

Kho hàng này chủ yếu dùng làm gì?

Tô Mộc hỏi.

Là kho hàng, nhưng cũng dùng ướp lạnh, là kho lạnh.

Đoạn Bằng nói.

Nguyên lai là như vậy!

Tô Mộc cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, trấn Phong Yên xem như là trấn lớn, các thôn xóm đều có cửa hàng tạp hóa. Thôn dân cần dùng bữa hoặc ăn kem gì đó, đều cần có kho lạnh. Từ điểm này thấy được nông mại Tân Thiên rất có ánh mắt buôn bán.

Nhưng không biết có phải là lũng đoạn hay không!

Lũng đoạn, không cần biết là ngành sản xuất nào dù là nhỏ bé nhất, chỉ cần hình thành lũng đoạn sẽ mang tới lợi nhuận rất dày. Điểm này có thể thấy được từ Lý Thiếu Quân. Hiện tại điều Tô Mộc suy nghĩ chính là công ty Tân Thiên có tồn tại tình huống mà Tiêu Tri Lâm đã nói hay không.

Đi thôi, đi Lý thôn!

Tô Mộc nói.

Chủ tịch, hiện tại bởi vì là mùa hè nóng bức, cho nên đã bắt đầu trồng rau. Dưới tình huống như vậy tình hình trồng rau trong nhà kính sẽ giảm bớt. Theo tôi được biết mỗi ngày đều sẽ có xe chạy đi thu rau cải. Nhưng không biết bây giờ thì thế nào? Năm đó khi kỳ tích trấn Phong Yên hứng khởi, tôi từng tới thăm qua. Trận thế kia thật sự đồ sộ.

Sở Tranh đem chuyện mình biết nói ra.

Tô Mộc cũng có thể tưởng tượng ra được tình cảnh đó.

Việc kinh doanh quy mô nhà kính cũng giống như sinh thái viên của trấn Hắc Sơn trước kia, đợi khi có hàng hóa, các đại lý thương nhân các nơi sẽ tới kéo hàng. Một hai chiếc xe không thấy gì, nhưng thường một nhà sẽ có vài chiếc xe cùng tới. Nếu nói vậy Tiêu Tri Lâm vẫn thật sự bỏ công sức, bởi vậy Lý thôn cũng tạo được quy mô. Kỳ thật ở trên đường đi qua Tô Mộc cũng đã được nhìn thấy.

Bởi vì con đường nơi này khác hẳn những thôn trang khác, càng thêm rộng rãi. Hai bên đường còn trồng cây xanh, thật sự làm cho người ta vô cùng thoải mái. Dưới ánh nắng sặc sỡ chiếu xuống tàng cây, là một hình ảnh như mộng như ảo.

Tiêu Tri Lâm đúng là cán bộ phát triển toàn diện!

Đáy lòng Tô Mộc thầm cảm thấy may mắn, một người chỉ biết phát triển kinh tế mà không quan tâm hoàn cảnh sinh thái, cũng đừng mong có bao nhiêu tiền đồ. Thật hiển nhiên Tiêu Tri Lâm không phải hạng người này.

Rất nhanh trước mắt Tô Mộc xuất hiện từng dãy nhà ấm.

Nhà ấm xếp lớp lớp làm cho người ta có cảm giác thật tráng lệ. Tô Mộc nghĩ tới tư liệu đạt được, Tiêu Tri Lâm vì muốn thôn dân tin tưởng cách làm của mình, thậm chí không tiếc lấy tài sản bản thân ra thực hiện. Dưới tình huống như thế ngân hàng mới cho vay tiền dựng nhà ấm. Theo lý mà nói nếu phát triển thật tốt, nhà nhà đều có thu vào.

Chỉ cần làm như vậy không bao lâu sẽ trả hết nợ ngân hàng. Tới khi đó nhà nhà chân chính thành chủ nhân, mới hết lòng vì sự nghiệp của mình mà phấn đấu. Nhưng bởi vì công ty Tân Thiên xen vào, liên hợp cùng xã tín dụng nông thôn, dùng phương thức truy nợ bức bách người trong thôn đem nhà ấm của mình chuyển nhượng ra ngoài. Vì vậy đã giúp công ty Tân Thiên biến thành kẻ lũng đoạn, đưa mắt nhìn dãy nhà ấm, có hai phần ba treo chiêu bài của công ty Tân Thiên.

Nếu dùng phương thức hợp pháp lấy được, Tô Mộc sẽ không nói gì, bởi vì đây là xí nghiệp tư nhân phát triển. Nhưng đúng như lời Tiêu Tri Lâm đã nói, bên trong có vấn đề đen tối. Công ty Tân Thiên cưỡng bức chiếm đoạt nhà ấm của thôn dân, người của Lý thôn không nháo sự mới lạ!

Phía trước xảy ra chuyện gì?

Tô Mộc hỏi.

Trước đó không xa ngừng vài chiếc xe, một đám đông tụ tập, rõ ràng là đang khắc khẩu. Ánh mắt Tô Mộc rất tốt, nhìn thấy có cả Tiêu Tri Lâm ở nơi này. Không nghĩ tới động tác của hắn thật nhanh, mới ra khỏi ủy ban huyện đã về tới nơi đây.

Rốt cục là tranh cãi gì đây?
Bình Luận (0)
Comment