Quan Bảng

Chương 1111

– Tô huyện trưởng, đây là trường hợp cá nhân, những quy tắc trên quan trường tôi sẽ không nhắc tới. Chén rượu này tôi uống cạn, tôi nói xong rồi là xong rồi, chuyên này coi như kết thúc, chuyện của Tân Thiên Nông Mậu mặc dù nói là Mã Tiểu Khiêu làm, nhưng bất kể nói thế nào cũng là xí nghiệp của huyện Hoa Hải chúng ta, rất có tác dụng thúc đẩy phát triển của huyện Hoa Hải. Hơn nữa thể diện của đồng chí Mã Quốc Sơn, đã bị đồng chí cạo sạch rồi!

Đổng Học Vũ bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

– Lão Đổng, anh đang nói gì vậy?

Mạnh Vi Khiêm quát khẽ.

– Phó huyện trưởng Đổng, anh thật sự uống nhiều quá rồi!

Lô Đào vội vàng nói.

Lô Đào hiện tại rất muốn bóp chết Đổng Học Vũ, mặc dù biết Đổng Học Vũ đôi khi thật sự sẽ khinh suất, nhưng không ngờ hắn lại khinh suất trong trường hợp như vậy, điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa Đổng Học Vũ muốn cướp chén cơm của Lô Đào. Đổng Học Vũ à, ta và ngươi không thù không oán, tội gì ngươi phải đối phó ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, nếu để cho Tô Mộc có bất cứ ý kiến gì, vị trí này của ta sẽ chao đảo hay sao?

– Uống nhiều quá? Tôi làm gì uống nhiều quá, tôi nói rất tỉnh táo.

Đổng Học Vũ nhìn Tô Mộc nói.

Bây giờ Đổng Học Vũ thật sự muốn phát tiết tất cả hỏa khí kìm nén từ trước tới nay!

Tại sao vị trí huyện trưởng huyện Hoa Hải lại để cho Tô Mộc ngồi, một người trẻ tuổi như ngươi, nếu như không phải phía sau có hậu đài bao phủ, ngươi có thể làm như vậy hay không? Con rể Diệp An Bang thì thế nào? Đừng nói ngươi còn chưa trở thành, cho dù ngươi thực sự trở thành, thì có thể thế nào? Nơi này là huyện Hoa Hải, không phải là thành phố Thịnh Kinh, thật không tin lực ảnh hưởng của Diệp An Bang vẫn có thể lan đến nơi này.

Thật ra những điều này là lý do, cũng là lấy cớ, chuyện Đổng Học Vũ chân chính muốn làm chính là độc lập!

Không sai, chính là độc lập.

Lúc trước khi Bạch Trác còn ở trên đài, Đổng Học Vũ và Mạnh Vi Khiêm kết thành tiểu đoàn đội, đó là vì tình thế yêu cầu. Nhưng bây giờ thì không, Tô Mộc chỉ mới đến, bên phía Lý Tuyển sớm muộn sẽ tan vỡ. Duới tình huống như thế, cơ hội để một phó huyện trưởng thường vụ như hắn vận hành nhiều hơn rất nhiều. Đừng quên, trong chính quyền huyện Hoa Hải, người đứng bên phía Đổng Học Vũ là đại đa số. Dù sao lúc trước khi Bạch Trác tại vị, cũng không thế quản lý chuyện trong huyện.

Ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, cần gì phải đứng phía sau Tô Mộc ngươi?

Đúng. Chính là muốn tiền có tiền!

Nghĩ đến cái này, trên mặt Đổng Học Vũ liền lộ ra một nụ cười thư thái, bởi vì hôm nay hắn nhận được điện thoại, của cục trưởng cục Chiêu thương thành phố Trịnh Văn Tuyên gọi tới, nội dung rất đơn giản. Sáng ngày mốt, còn chưa rõ là ngày nào, sẽ có một đại tập đoàn đến huyện Hoa Hải tiến hành khảo sát đầu tư, kêu Đổng Học Vũ chịu trách nhiệm tiếp đãi.

Đây cũng là một khối thịt béo!

Chỉ cần có thể ăn được khối thịt béo này vào trong miệng, Đổng Học Vũ tin tưởng địa vị của mình ở huyện Hoa Hải sẽ càng thêm vững chắc. Cho đến lúc này, bên trong chính quyền huyện còn có ai có thể đối lập với mình? Chỉ dựa vào người như Tô Mộc, muốn có quyền nói chuyện trong chính quyền huyện đó là vọng tưởng.

Muốn độc lập! Muốn tự do! Muốn nắm quyền!

Đây chính là ý nghĩ chân thực của Đổng Học Vũ. Thật ra Đổng Học Vũ có thể thông qua phương thức còn lại biểu hiện cái này, nhưng chuyện đuổi chuyện, đuổi tới nơi này, hắn cũng không còn tiếp tục băn khoăn nhiều như vậy.

Chỉ có điều ngươi thống khoái, nhưng lại khiến Mạnh Vi Khiêm và Lô Đào kêu thảm!

Ánh mắt Chương Duệ nhìn Đổng Học Vũ, thậm chí cũng toát ra vẻ khinh thường. Thật không ngờ Đổng Học Vũ lại là người như vậy. Hắn vừa nhìn đã thấy Đổng Học Vũ tuyệt đối không phải vô cớ gây chuyện. Làm như vậy, nhất định là muốn vạch rõ lập trường với Mạnh Vi Khiêm. Hoặc là nói đây là Đổng Học Vũ muốn treo giá, dù sao ngoài Tô Mộc, còn có Lý Tuyển và Ôn Lê có thể là chỗ dựa cho Đổng Học Vũ. Trong lòng Chương Duệ thầm khinh thường, Đổng Học Vũ ngươi thật sự tự cho mình là thông minh. Không ngờ, Tô Mộc còn trẻ như vậy đã ngồi vào vị trí này, chẳng lẽ chỉ đơn giản là có hậu đài hay sao?

Con người không thể tự cho mình là khôn khéo quá mức!

– Nếu phó huyện trưởng Đổng không uống nhiều. Vậy chuyện này cũng rất đơn giản, đồng chí chính là muốn tôi để chuyện của Tân Thiên Nông Mậu qua một bên, đúng không?

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Đúng vậy!

Đổng Học Vũ nói.

– Tại sao tôi phải làm như vậy?

Giọng nói của Tô Mộc đột nhiên lại chuyển, vô cùng sắc bén.

– Tô huyện trưởng, đây là đồng chí muốn thật sự vạch mặt sao?

Đổng Học Vũ càng nói càng khó nghe, Mạnh Vi Khiêm thật không biết người này có phải điên rồi hay không, tại sao lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ hắn không biết mình đang đối mặt với ai hay sao.

Cho dù không biết Tô Mộc là ai, Đổng Học Vũ dù gì cũng là một thường ủy huyện ủy, là một phó huyện trưởng thường vụ, chẳng lẽ không biết rõ làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao? Lời nói ngu xuẩn như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng, ta thật sự phục ngươi rồi!

Mạnh Vi Khiêm muốn mở miệng nói gì, nhưng lại câm miệng, lúc này nhiều lời cũng vô ích.

– Vạch mặt? Phó huyện trưởng Đổng, tôi nghĩ đồng chí thật sự hiểu lầm rồi, tôi không muốn vạch mặt với ai cả, tôi chỉ muốn cho đồng chí biết một điều, đó chính là có một số việc có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể. Mặc dù tôi không biết giữa đồng chí và Mã Quốc Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng xin chuyển cho Mã Quốc Sơn một câu, chuyện của Tân Thiên Nông Mậu, nếu như muốn tôi mặc kệ, được, vậy Tân Thiên Nông Mậu hãy trả lại tất cả cổ quyền vốn thuộc về Lý thôn đi! Nếu không, đừng nói là đồng chí Đổng Học Vũ, cho dù là người khác tới, tôi vẫn theo lẽ công bằng xử lý!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Đồng chí?

Đổng Học Vũ đứng lên, vẻ mặt tức giận:

– Tô huyện trưởng, có đôi khi làm người không nên bộc lộ tài năng quá mức!

– Làm người thế nào đó là chuyện của tôi, còn chưa tới phiên đồng chí quản!

Tô Mộc yên lặng nói.

– Tốt lắm, hãy đợi đấy!

Đổng Học Vũ đứng dậy liền rời đi.

Từ đầu đến cuối Mạnh Vi Khiêm và Lô Đào, Chương Duệ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không người nào đuổi theo. Chuyện đã phát triển thành như vậy, mặc dù chưa nói Đổng Học Vũ và Tô Mộc hoàn toàn đàm phán không thành, nhưng quan hệ giữa bọn họ nhất định đã trở nên cứng ngắc. So với đi chất vấn Đổng Học Vũ, chuyện bọn họ muốn biết hơn chính là, Tô Mộc nghĩ như thế nào. Xảy ra chuyện như vậy, thật sự không có bất cứ quan hệ nào đến bọn họ.

– Tô huyện trưởng, Đổng Học Vũ có thể uống nhiều quá, cho nên mới như vậy, cậu đừng để ý!

Mạnh Vi Khiêm nói.

– Đúng vậy, Tô huyện trưởng!

Lô Đào nơm nớp lo sợ nói.

Tô Mộc mỉm cười quét qua, hắn dĩ nhiên biết ba người trước mặt này cũng không nghĩ Đổng Học Vũ sẽ như vậy. Nếu không, Lô Đào chẳng phải là ngu ngốc, mời mình tới đây, còn chuẩn bị một vở tuồng như vậy?

– Lão Mạnh, lão Lô, Chương cục, các vị cứ ngồi xuống đi, chuyện đêm nay rốt cuộc là vì sao, trong lòng tôi hiểu rõ. Các vị không phải muốn mời tôi tới dùng cơm sao? Tôi cũng đang đói bụng, làm sao, không chuẩn bị bắt đầu sao?

Tô Mộc cười nói.

– Bắt đầu, dĩ nhiên bắt đầu!

Mạnh Vi Khiêm vội vàng chào hỏi.

Bữa cơm này bởi vì biểu hiện dị thường của Đổng Học Vũ, mà kết thúc rất nhanh, sau khi Tô Mộc cơm nước xong liền trực tiếp rời đi. Đưa mắt nhìn Tô Mộc rời đi, Mạnh Vi Khiêm trở lại trong phòng, đập tay xuống bàn, khiến các khay thức ăn nhất thời nhảy lên.

– Lão Lô, anh nói Đổng Học Vũ rút cuộc muốn làm gì? Chuyện của Tân Thiên Nông Mậu nói lúc nào không nói, tại sao cứ phải nói vào lúc này, hơn nữa còn có thể nói như vậy?

Sắc mặt Lô Đào âm lãnh!

– Lão Mạnh, anh thật sự cho rằng Đổng Học Vũ bởi vì chuyện của Tân Thiên Nông Mậu mà thất thố như vậy sao?

– Không phải sao?

Ánh mắt Mạnh Vi Khiêm căng thẳng.

– Chó má!

Lô Đào khinh thường nói:

– Tôi biết ngay Đổng Học Vũ không đáng tin, kể từ khi Bạch Trác bị song quy, hắn lại bắt đầu vui vẻ, anh không biết, gần đây Đổng Học Vũ đang qua lại với một Phó thị trưởng trong tỉnh, xem ra muốn đứng về phía đấy. Duới tình huống như thế, Đổng Học Vũ có thể không có ý khác? Phải biết rằng phó thường vụ không danh chính ngôn thuận bằng huyện trưởng, vị trí kia hắn vô cùng quen mắt.

– Khẩu vị của hắn cũng không nhỏ!

Mạnh Vi Khiêm miệt thị nói.

– Làm sao bây giờ? Sợ bên phía Tô huyện trưởng có ý kiến gì không!

Lô Đào nhíu mày.

– Lão Lô, anh yên tâm, tôi nghĩ bên phía Tô huyện trưởng chắc sẽ không làm gì, nếu hắn dễ dàng vọng động như vậy, tuyệt đối không thể nào bắt được Lý Thiên Thạc! Chuyện này tin tưởng Tô huyện trưởng sẽ có giải pháp, nhưng trước đó, chúng ta không thể không làm gì. Nếu Đổng Học Vũ thật sự một lòng muốn thoát khỏi chúng ta, sẽ phải lo lắng nhiều, tìm những người Đổng Học Vũ đề bạt lúc trước, sưu tầm một số chứng cớ của bọn họ.

Ánh mắt Mạnh Vi Khiêm run lên.

– Anh là nói…?

Lô Đào vội vàng nói.

– Lão Lô, anh nên biết, bất cứ lúc nào cũng phải đầu tư danh trạng! Mạnh Vi Khiêm tôi làm bí thư chính pháp ủy huyện, ở huyện Hoa Hải cũng là nhân vật có danh, nhưng nếu tôi chuẩn bị đứng bên phía Tô Mộc, cũng sẽ không thay đổi thất thường. Cho nên nói, lo trước khỏi hoạ!

Mạnh Vi Khiêm trầm giọng nói.

– Được!

Lô Đào rốt cục gật đầu.

Chương Duệ đứng bên cạnh, không lên tiếng, nhưng biết mình tiếp theo nên làm cái gì rồi.

Đây chính là thực tế!

Trước lợi ích hấp dẫn tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh, trước khi Tô Mộc chưa xuất hiện, Mạnh Vi Khiêm thật sự không nghĩ rằng Đổng Học Vũ có thể như vậy. Đổng Học Vũ thật sự đã mang đến cho Mạnh Vi Khiêm một quả boom tấn, khiến Mạnh Vi Khiêm không biết làm sao.

Sau khi Tô Mộc rời khỏi nhà hàng Vân Mộng, cũng không ngồi xe trở về nhà, mà đi dọc theo con đường của huyện Hoa Hải về phía trước, tối nay đã xảy ra một số chuyện, hắn phải trong thời gian ngắn nhất cắt tỉa rõ ràng là chuyện gì xảy ra.

Mạnh Vi Khiêm và Lô Đào rốt cuộc muốn làm gì?

Đổng Học Vũ làm như vậy sau lưng có ý tứ gì?

Hay là các người đang ép tôi chân chính giơ dao găm?
Bình Luận (0)
Comment