Quan Bảng

Chương 1118

Người quen thuộc với Tô Mộc đều biết tính tình của hắn thật ra rất tốt, chỉ cần không chạm đến điểm giới hạn của hắn, như thế nào đều được. Nhưng nếu như có người nào xúc phạm đến điểm giới hạn của hắn, vậy chờ đợi bọn họ chính là loại đả kích sấm vang chớp giật của Tô Mộc.

Đây cũng là nguyên tắc của Tô Mộc!

Đây là trường hợp gì? Đây là trường hợp huyện Hoa Hải thu hút dẫn tư, là trường hợp tất cả thường ủy huyện ủy đều xuất hiện, là trường hợp Đổng Học Vũ chủ trì, trong trường hợp này, nếu như uy tín của Tô Mộc bị suy giảm, như vậy sau này Tô Mộc đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục đặt chân ở huyện Hoa Hải, nếu chuyện này truyền đi muốn xen lẫn trong quan trường cũng sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng nhục nhã như vậy, muốn hóa giải thế nào cũng là một loại học vấn.

Động thân đứng lên, trực tiếp tát một phát, Tô Mộc mặc dù thống khoái, nhưng hình tượng sẽ ầm ầm đổ sụp!

Rốt cuộc nên làm như thế nào đây?

Sau khi mọi người từ trong khiếp sợ tỉnh lại, đều bắt đầu chú ý đến Tô Mộc. Cũng chính vào lúc này, Vũ Kiếm Phi mới ý thức được hành động vừa rồi của mình không thỏa đáng thế nào, vội vàng sửa đổi:

– Đổng huyện trưởng, vị này chính là huyện trưởng của huyện Hoa Hải các vị sao?

– Đúng vậy, hắn chính là thay mặt huyện trưởng của huyện Hoa Hải chúng tôi Tô Mộc!

Đổng Học Vũ nói.

Màn giới thiệu này khiến cho rất nhiều thường ủy huyện ủy không khỏi nhăn mày. Mặc dù màn giới thiệu này không có gì sai, nhưng Đổng Học Vũ cũng không cần thiết làm như vậy? Tô Mộc là huyện trưởng thì chính là huyện trưởng, không cần phải thêm chữ thay mặt phía trước?

Trong không khí như vậy, một màn chấn động hơn lại xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người cảm khái!

Lời nói ngay sau đó của Ngô Ngọc Nùng khiến cho Đổng Học Vũ thật sự có loại vọng động muốn bóp chết nàng ngay tại chỗ!

– Tô huyện trưởng? Đổng huyện trưởng, lúc trước không phải nói ngài là huyện trưởng nơi này sao? Chẳng lẽ ngài không phải là huyện trưởng huyện Hoa Hải, mà chỉ là một phó thôi sao?

Ngô Ngọc Nùng nhíu mày nói.

Nữ nhân này tuyệt đối là rắp tâm hại người!

Nữ nhân này tuyệt đối là muốn gây mầm tai họa!

Trong lòng Vũ Kiếm Phi thầm khen Ngô Ngọc Nùng, lời nói này rất kịp thời. Biết Ngô Ngọc Nùng ngang ngược càn rỡ, nhưng ai ngờ lại ngang ngược càn rỡ đến như vậy, hoàn toàn hóa giải sự kiện nhục nhã vừa rồi. Nếu như sự ngang ngược càn rỡ của Ngô Ngọc Nùng, có thể đổi lấy giải thích viên mãn cho chuyện vừa rồi, Vũ Kiếm Phi tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Hóa ra Ngô Ngọc Nùng đôi khi thật sự không ngu, mà rất khôn khéo.

Quả nhiên khi Ngô Ngọc Nùng thốt ra những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều quét về phía Đổng Học Vũ, bắt đầu toát ra ý tứ thú vị.

Chuyện gì xảy ra đã rất rõ ràng, thì ra từ đầu đến cuối đều là Đổng Học Vũ giở trò. Khi ngươi giới thiệu mình là huyện trưởng, nhất định là muốn để cho người ta hiểu lầm, muốn người ta gọi ngươi là huyện trưởng! Mặc dù nói hiểu lầm như vậy thoạt nhìn không thể nào phát sinh, nhưng chân chính xuất hiện, cũng không ai cho rằng như vậy là không hợp với tình lý. Nghĩ đến quan hệ giữa Đổng Học Vũ và Tô Mộc trước đây, trong lòng đám thường ủy huyện ủy cũng bắt đầu có bàn tính của mình.

Đổng Học Vũ thật sự đã chết oan uổng!

Ánh mắt các ngươi như vậy là thế nào chứ? Chẳng lẽ nghe không hiểu câu hỏi vừa rồi của bọn hắn sao? Điều này cũng chứng minh lúc trước Tô Mộc và bọn họ có quan hệ, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt, nếu không Ngô Ngọc Nùng sẽ không kêu bắt tên lừa gạt này như vậy…. Nghĩ tới đây, Đổng Học Vũ vội vàng nói:

– Vũ tổng, các vị có quen biết Tô huyện trưởng sao?

– Không quen!

Vũ Kiếm Phi trực tiếp lắc đầu. Ngô Ngọc Nùng lại càng lên tiếng phủ nhận!

Điều này thật sự khiến cho Đổng Học Vũ tức đến phát điên, hai người các ngươi xem nơi này là chợ bán thức ăn sao? Các ngươi muốn nói thế nào là nói như thế? Lời nói vừa rồi chẳng lẽ là sai sao? Các ngươi rõ ràng là biết Tô Mộc, nhưng bây giờ lại trực tiếp phủ nhận, muốn chối bỏ chuyện này, các ngươi cũng được đấy.

Đổng Học Vũ có thể nghĩ như vậy, các thường ủy huyện ủy còn lại làm sao không nghĩ tới.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sẽ không ra mặt hỗ trợ. Nếu là trước kia Mạnh Vi Khiêm tuyệt đối sẽ đứng ra nói giúp cho Đổng Học Vũ, nhưng hiện tại hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Đổng Học Vũ ngươi không phải rất lợi hại sao? Ta muốn nhìn xem bắt đầu từ hiện tại, ngươi làm sao mở miệng, ngươi làm ra chuyện như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây?

Tô Mộc vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ ngồi xuống, bưng chén trà trước mặt tùy ý uống.

Động tác như vậy trực tiếp khiến cho không khí càng thêm khẩn trương!

Đổng Học Vũ đáng thương nhìn Lý Tuyển, Lý Tuyển cũng biết lúc này chỉ có mình mở miệng nói mới có thể giảm bớt không khí:

– Vũ tổng, các vị có thể nhớ nhầm rồi, Đổng huyện trưởng làm sao có thể nói hắn là huyện trưởng được? Hắn là phó huyện trưởng thường vụ huyện Hoa Hải chúng tôi, nói chính xác cũng là hàng ngũ huyện trưởng, xem ra các vị thật sự hiểu nhầm rồi. Nhưng vừa rồi lời nói của các vị, chúng tôi cũng nghe được, các vị và Tô huyện trưởng thật sự quen biết sao?

Lý Tuyển vừa mở miệng, trái tim đang treo lơ lửng của Đổng Học Vũ liền rơi xuống, những người còn lại cũng biết chuyện tối nay xem chừng lớn chuyện rồi.

Có ai dám không nể mặt Lý Tuyển?

Lý Tuyển đã ấn định chuyện này, chẳng lẽ còn có người muốn lật bàn hay sao?

– Đúng vậy, chúng tôi lúc trước từng gặp mặt Tô huyện trưởng một lần, lúc ấy cũng bởi vì tôi có một người bạn học, tên là Liễu Linh Lợi, nghe nói bây giờ là thư ký của Lý bí thư. Lúc ấy tôi còn chưa biết Tô huyện trưởng là huyện trưởng! Chúng tôi gặp nhau ở thành phố Tây Phẩm, lúc ấy còn xảy ra một số hiểu lầm, tôi thật sự không biết Tô huyện trưởng!

Vũ Kiếm Phi nói.

Tô Mộc và Liễu Linh Lợi gặp nhau?

Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng nhau?

Khi cái tin này để lộ ra, nhất thời khiến cho vẻ mặt mọi người cũng bắt đầu biến đổi. Phải biết rằng cho dù là Tô Mộc và Lý Tuyển cũng không thể chân chính đi cùng nhau, dù sao hai người đang tranh quyền. Nếu như vậy, thư ký của hai người cũng sẽ không thể chung đụng. Hiện tại lại nhô ra một tin tức kinh thiên như thế, thư ký của Lý Tuyển là Liễu Linh Lợi lại một mình gặp gỡ Tô Mộc ở thành phố Tây Phẩm, đây chính là tin tức mang tính nổ tung!

Tất cả mọi người bắt đầu hồ nghi liếc mắt về phía Liễu Linh Lợi.

Trong đáy mắt Lý Tuyển lại càng xẹt qua tinh quang!

Hỏng bét, chuyện này xảy ra vấn đề rồi, nếu không giải quyết xong vấn đề này, xem chừng trong lòng Lý Tuyển cũng sẽ không ủy thác trách nhiệm nặng nề với Liễu Linh Lợi nữa. Tô Mộc nghĩ đến cái này, tâm tư lại chuyển, trong lúc mọi người đang suy đoán, lạnh lùng nói:

– Đúng vậy, lúc ấy tôi ở thành phố Tây Phẩm có gặp mặt Liễu thư ký một lần. Lý bí thư, cô nên biết, chủ nhật tôi phải đến kinh thành, sau khi trở về trực tiếp đến thành phố Tây Phẩm, Phó thị trưởng Tưởng nói chuyện với tôi, vừa vặn khi đang ở một nhà hàng đợi Phó thị trưởng Tưởng, thì gặp Liễu thư ký của Vũ tổng. Nói thật chuyện này, bây giờ tôi vẫn không muốn nói ra, bởi vì nó làm cho người ta cảm giác xấu hổ và giận dữ!

Liễu Linh Lợi ngồi cách đó không xa, trái tim treo lơ lửng lúc này mới lặng lẽ rơi xuống.

Nàng biết Tô Mộc bắt đầu phản kích!

Liễu Linh Lợi càng biết rõ một điều, đây là Tô Mộc ra mặt vì nàng, phải biết rằng sau khi phản kích, không biết sẽ có bao nhiêu người giội nước bẩn lên người Tô Mộc, nói hắn không muốn thu hút đầu tư cho huyện Hoa Hải. Nhưng Tô Mộc vẫn kiên quyết làm như vậy.

Đúng vậy, Tô Mộc thật sự chuẩn bị bắt đầu phản kích rồi!

Tô Mộc làm sao không biết vừa rồi Vũ Kiếm Phi lập lờ nước đôi nhắc tới chuyện hắn nhìn thấy mình và Liễu Linh Lợi ở thành phố Tây Phẩm có dụng ý gì! Nhưng không sao cả, buổi dạ tiệc tối nay, Tô Mộc đã chuẩn bị vạch trần tất cả. Nếu như để người của tập đoàn Tam Thịnh tiếp tục ở lại huyện Hoa Hải, đây mới là thất trách của Tô Mộc! Nếu vừa có thể đuổi tập đoàn Tam Thịnh đi, vừa có thể ngoan độc lấy hết thể diện của Đổng Học Vũ, còn có thể trút giận cho Liễu Linh Lợi, một mũi tên trúng ba con chim, cớ sao không làm!

Tối nay xem như Tô Mộc này nổi lên nắm lửa thứ hai ở huyện Hoa Hải đi!

Mạnh Vi Khiêm ngồi bên cạnh, nhìn thái độ của Tô Mộc, hắn biết đây là Tô Mộc muốn phản kích, cũng biết Tô Mộc chắc sẽ không mặc kệ, để cho người như Đổng Học Vũ ra sức xuất danh tiếng ở nơi này, không ngờ vừa động thủ, Tô Mộc lại chọn trúng mạch sống của Đổng Học Vũ, chạy thẳng tới tập đoàn Tam Thịnh! Chẳng qua không biết tài liệu trong tay Tô Mộc rốt cuộc có đủ phân lượng hay không, có thể trực tiếp kéo tập đoàn Tam Thịnh xuống hay không!

Thái độ của Tô Mộc, trực tiếp khiến cho sắc mặt Vũ Kiếm Phi cũng trở nên khó coi.

Vũ Kiếm Phi vừa rồi cố ý là thử dò xét. Hắn biết người trong quan trường, sợ nhất chính là vấn đề tác phong. Chỉ cần mình đánh ra lá bài tẩy này, không sợ Tô Mộc không theo mình. Nếu như vậy, mình có thể bắt Tô Mộc lại. Ở huyện Hoa Hải, giải quyết được huyện trưởng Tô Mộc, chẳng lẽ còn vấn đề khó khăn gì hay sao?

Nhưng Vũ Kiếm Phi làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện lại xuất hiện chuyển ngoặt như vậy!

Tô Mộc không những không phối hợp, còn nói ra những lời tuyên chiến vô cùng mạnh mẽ, đây rõ ràng là hắn muốn khiêu chiến! Chẳng lẽ hắn không sợ mình thọc ra chuyện giữa hắn và Liễu Linh Lợi hay sao? Vũ Kiếm Phi lúc này cũng quên mất một điều, đó chính là trong tay hắn không có chứng cớ. Nếu dám nói lung tung, phỉ báng cấp chính xử Tô Mộc, vậy tội càng thêm lớn.

Vũ Kiếm Phi phát mộng!

Ngô Ngọc Nùng tức thì cũng bị chấn trụ!

Theo Ngô Ngọc Nùng thấy, Tô Mộc quả quyết không dám nhắc tới chuyện đó, nàng cũng không muốn để cho Tô Mộc nhắc tới, nhưng Tô Mộc đang làm gì vậy? Rõ ràng là muốn khơi lại vết sẹo hôm đó, chẳng lẽ phong cách hành sự của Tô Mộc lại bá đạo như vậy?

Đổng Học Vũ biết, chuyện này không thể tiếp tục, nhìn thấy ánh mắt Trịnh Văn Tuyên đưa tới, hắn vội vàng nói:

– Tô huyện trưởng, Vũ tổng, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, có hiểu lầm gì nói ra là xong! Đúng không?

– Hiểu lầm?

Trên mặt Tô Mộc hiện ra nụ cười lạnh như băng, nhìn trong ánh mắt Đổng Học Vũ mang theo một loại thâm thúy đắc ý, ngay sau đó buột miệng nói ra những lời khiếp sợ toàn trường:

– Phó huyện trưởng Đổng, tôi không đồng ý chuyện tập đoàn Tam Thịnh đầu tư vào huyện lần này!
Bình Luận (0)
Comment