Quan Bảng

Chương 1120

Bất cứ chuyện gì phát sinh cũng có nguyên nhân, không có chuyện nào không có nguyên nhân, chỉ sợ nguyên nhân đó là ngoài ý muốn. Vũ Kiếm Phi mặc dù không biết mấy tờ giấy kia viết cái gì, nhưng trong lòng vẫn bị vẻ trấn định của Tô Mộc làm cho có chút lo lắng. Phải biết rằng hiện tại hắn đang tác chiến trên sân khách, lại thêm bất đồng với thượng quan, từ ý nghĩa này Vũ Kiếm Phi đã mất đi tư cách khiêu chiến với Tô Mộc.

Khi nước giàu dân mạnh, thương nhân thật sự phải có lực lượng, phải có nhân mạch, phải có thực lực, mới có thể khiến cho quan viên không thể khinh thường.

Tập đoàn Tam Thịnh là như vậy sao?

Hiện giờ tập đoàn Tam Thịnh rốt cuộc có tình huống gì, không người nào biết rõ hơn Vũ Kiếm Phi. Bước đi khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản. Nhưng nếu không phải ỷ vào nhân sĩ quan trường chiếu cố, cho kỳ hạn nhất định, để cho tập đoàn Tam Thịnh mau sớm dời xa Lân tỉnh, hiện tại sớm đã không còn cái tên tập đoàn Tam Thịnh này rồi. Nói nhiều hơn nữa cũng là giả dối, Vũ Kiếm Phi không có thực lực tuyệt đối làm hậu đài phía sau là sự thật, cho nên hiện tại hắn đang lo lắng.

Còn Đổng Học Vũ thì sao?

Làm người khởi xướng toàn bộ chuyện này, sau khi bị lợi ích và chính tích che mắt, hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là làm sao để tập đoàn Tam Thịnh trở thành quân cờ để mình có thể tung mình. Chỉ cần có thể đánh thắng, như vậy tất cả mọi chuyện đều dễ nói. Chẳng qua bây giờ nhìn lại, tất cả giống như hoàn toàn bất đồng so với suy nghĩ của mình. Tại sao Tô Mộc lại kiên quyết không đồng ý để tập đoàn Tam Thịnh tiến vào? Thật sự chỉ vì cái gọi là ô nhiễm môi trường sao?

Đổng Học Vũ không biết, tâm tình thấp thỏm nhìn Trịnh Văn Tuyên.

Trịnh Văn Tuyên làm sao biết được chuyện sẽ phát triển theo phương hướng này? Nếu biết huyện Hoa Hải phiền toái như vậy, hắn quả quyết sẽ không để cho tập đoàn Tam Thịnh tới nơi này. Ngoài huyện Hoa Hải, thành phố Tây Phẩm còn có rất nhiều huyện khác, bọn họ đều hết sức vui vẻ thu nhận khoản đầu tư này.

Thật là xui xẻo vì tới nơi này!

Lý Tuyển rất nhanh xem xong mấy giấy tờ này, ngẩng đầu nhìn Tô Mộc nói:

– Có được lúc nào đây?

– Hơn nửa giờ!

Tô Mộc nói.

– Tốt!

Lý Tuyển gật đầu, nàng biết Tô Mộc không nói sai, bởi vì trước đó Tô Mộc cũng không có khả năng thu thập tài liệu, dù sao chuyện tập đoàn Tam Thịnh nói muốn tới huyện Hoa Hải đầu tư chỉ là quyết định tạm thời, lúc trước Tô Mộc lại không có ở huyện Hoa Hải. Làm sao có thể trùng hợp như thế? Nhất định là cảm thấy có cái gì không đúng, mới kêu người điều tra!

May là Tô Mộc điều tra, nếu không lần này Lý Tuyển thật sự thê thảm rồi.

Không ngờ tình huống hiện tại của tập đoàn Tam Thịnh lại như vậy!

Tập đoàn Tam Thịnh khẩn cấp muốn ra ngoài đầu tư, cũng chỉ vì muốn chuyển dời lực chú ý khỏi tỉnh bên cạnh! Thử nghĩ xem, tại sao bọn họ không xây dựng hệ thống xử lý ô nhiễm ở huyện bên cạnh, mà lại muốn đến xây dựng ở huyện Hoa Hải? Nói ra ai tin? Mấu chốt nhất chính là người mà tập đoàn Tam Thịnh trêu chọc, Lý Tuyển có thể biết. Năng lượng của người đó, Lý Tuyển cũng tương đối kiêng kỵ. Nếu để cho tập đoàn Tam Thịnh ngụ lại huyện Hoa Hải, Lý Tuyển sợ rằng sẽ xui xẻo.

Nghĩ tới đây. Lý Tuyển trực tiếp đứng dậy, bỏ giấy tờ trên tay lên trên bàn:

– Ôn bí thư, đồng chí xem qua đi!

Nói xong Lý Tuyển trực tiếp đứng dậy, đi tới trước mặt Đổng Học Vũ, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, khi Đổng Học Vũ đang không biết làm sao, Lý Tuyển xoay người rời đi, để lại một câu khiến cho Đổng Học Vũ cảm thấy run sợ.

– Phó huyện trưởng Đổng, chuyện này tôi ủng hộ ý kiến của Tô huyện trưởng!

Ủng hộ Tô Mộc, nói cách khác Lý Tuyển cũng phản đối tập đoàn Tam Thịnh đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư? Nhưng là tại sao? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ huyện Hoa Hải không phải muốn thu hút đầu tư hay sao, tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy!

Vũ Kiếm Phi biến sắc, lúc này hắn đã biết, chuyện khẳng định đã xuất hiện biến hóa!

– Các vị không thể như vậy! Các vị tuyệt đối không thể như vậy! Tập đoàn Tam Thịnh là xí nghiệp thành phố dẫn vào, các vị làm như vậy, thành phố còn tôn nghiêm gì nữa?

Lúc này Trịnh Văn Tuyên cũng không nhịn được, tức giận kêu lên.

Nếu tiếp tục im lặng, Trịnh Văn Tuyên biết, mình sẽ không có cách nào ăn nói với Khu Hằng! Dù sao tập đoàn Tam Thịnh cũng là Khu Hằng giúp đỡ, mới có thể từ tỉnh hàng xóm đến thành phố Tây Phẩm tiến hành khảo sát đầu tư! Cho dù chỉ là làm dáng, Trịnh Văn Tuyên cũng phải làm như vậy.

– Trịnh cục trưởng, có một số việc đồng chí hiện tại còn chưa biết, nhưng tôi rất có trách nhiệm nói cho đồng chí biết, tập đoàn Tam Thịnh có vấn đề!

Tô Mộc nói.

Ầm!

Chính là câu nói như vậy, nhất thời khiến cho vẻ mặt của những người ở đây cũng bắt đầu biến hóa, thì ra thật sự có vấn đề. Tô Mộc không thể nào vô duyên vô cớ làm ra cử động như vậy, thì ra là bản thân tập đoàn Tam Thịnh không đủ cứng rắn, xuất hiện vấn đề. Nhưng rút cuộc là vấn đề gì? Tại sao có thể khiến Tô Mộc làm ra thái độ cứng rắn như vậy!

Sau khi Ôn Lê xem qua tài liệu, vẻ mặt đồng dạng cũng âm trầm!

Làm lãnh đạo đứng thứ ba của huyện Hoa Hải, tối nay Ôn Lê muốn tới đây xem tập đoàn Tam Thịnh có ý định thế nào, nếu thật sự đầu tư ở huyện Hoa Hải, cũng có trợ giúp đối với Ôn Lê. Từ trong sâu thẳm, hắn cũng hi vọng chuyện này có thể vận hành thành công. Nhưng bây giờ xem ra, mình đã đến vô ích rồi. Quan trọng nhất là Đổng Học Vũ là phó huyện trưởng thường vụ, lại không chịu điều tra cái gì, đã bày ra bữa tiệc lớn như vậy.

May mắn là thời điểm mấu chốt Tô Mộc giải quyết dứt khoát, nếu không chuyện này truyền đi, nói tất cả thường ủy huyện ủy huyện Hoa Hải đều tham gia vào bữa tiệc nghênh đón tập đoàn Tam Thịnh, nhưng tập đoàn Tam Thịnh lại có tình huống như vậy, đến lúc đó đám thường ủy huyện ủy như Ôn Lê biết để mặt vào đâu?

Nghĩ tới đây, Ôn Lê thật sự rất tức giận, đẩy đống giấy tờ sang bên cạnh, đứng dậy hung hăng trừng mắt nhìn Đổng Học Vũ nói:

– Phó huyện trưởng Đổng, tôi cũng đồng ý với ý kiến của Tô huyện trưởng, huyện Hoa Hải tuyệt đối sẽ không tiến cử tập đoàn Tam Thịnh!

Lại là một câu nói như sét đánh giữa trời xanh!

Lúc này Đổng Học Vũ thật sự đã không biết nên làm gì, nói những gì, mấy tờ giấy kia rốt cuộc có ma lực gì, rốt cuộc viết thứ gì, tại sao có thể khiến tất cả mọi người như phát điên, làm ra cử động cực đoan như vậy.

– Kiếm Phi, rốt cuộc tại sao?

Ngô Ngọc Nùng thấp giọng hỏi.

– Anh cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ không phải chuyện tốt.

Trong đầu Vũ Kiếm Phi nhanh chóng suy nghĩ làm sao phá giải cục diện này.

– Lại là người này, thật là chán chết!

Ngô Ngọc Nùng quét qua Tô Mộc, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.

Lúc này Ngô Ngọc Nùng nghĩ đến chính là, nếu bọn họ không thể đầu tư ở huyện Hoa Hải, tập đoàn Tam Thịnh có thể đến huyện khu khác. Nàng làm sao cũng không ý thức được, thái độ của Tô Mộc cường thế như vậy, chẳng những huyện Hoa Hải cự tuyệt tập đoàn Tam Thịnh, các huyện khu còn lại cũng đóng cửa cự tuyệt.

Không phải nói ngươi có tiền ngươi muốn đầu tư ở đâu là có thể đầu tư, trong bối cảnh xã hội bây giờ, chỉ sợ ngươi có tiền, cũng phải nghiêm khắc tuyển chọn mới được. Huống chi tập đoàn Tam Thịnh bây giờ có thể nói là có tiền sao? Chính là một xí nghiệp sắp phá sản!

Nếu như Lý Tuyển và Ôn Lê đều rời khỏi vở tuồng này, như vậy hiện tại theo bước chân hai người, tất cả đều đứng dậy rời đi.

Trên mặt bọn họ đều hiện ra vẻ không thể làm gì, khi nhìn về phía Đổng Học Vũ, cũng lộ ra vẻ đáng tiếc, trước khi bọn họ rời đi, đều minh xác biểu đạt quan điểm của mình, đó chính là ủng hộ Tô Mộc.

Thường ủy hội huyện ủy đều đồng loạt ủng hộ Tô Mộc, trường hợp như vậy thật sự có chút tráng quan!

Đổng Học Vũ bị trường hợp như vậy bao phủ, cả người đã hoàn toàn dại ra. Tại sao có thể như vậy? Làm sao lại phát sinh chuyện như vậy? Bao nhiêu câu hỏi nghi ngờ xuất hiện trong đầu Đổng Học Vũ, khiến cho hắn không thể chịu được.

– Tại sao lại như vậy? Tô Mộc, ngươi rốt cuộc đã làm gì?

Đổng Học Vũ thất thố nói.

– Phó huyện trưởng Đổng, tôi hi vọng đồng chí chú ý thái độ và ngôn từ của mình, đồng chí cho rằng dựa vào một mình tôi, có thể quyết định thái độ của nhiều người như vậy sao? Là đồng chí trước đó không làm tốt công việc, cho nên mới xuất hiện chuyện như vậy. Đồng chí rất muốn biết tại sao đúng không? Được, vậy bây giờ tôi sẽ nói cho đồng chí biết!

Tô Mộc vừa nói vừa trực tiếp đưa mấy tờ giấy kia cho Đổng Học Vũ, xoay người nhìn Trịnh Văn Tuyên.

– Trịnh cục trưởng, xin thứ lỗi cho tôi tự tiện chủ trương, nhưng tôi làm như vậy là vì muốn tránh cho huyện Hoa Hải bước vào một sai lầm, nói chính xác là, nếu huyện Hoa Hải đồng ý đầu tư, sẽ phải trả giá rất nhiều.

– Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?

Trịnh Văn Tuyên hỏi.

– Trịnh cục trưởng, chuyện là như vậy, tập đoàn Tam Thịnh này thật ra cũng không phải là xí nghiệp như đồng chí suy nghĩ, là đại tập đoàn tài chính của tỉnh hàng xóm. Tập đoàn Tam Thịnh hiện tại bởi vì bị Lân tỉnh xử phạt hành chính, đang bị đóng cửa, cả tập đoàn sớm đã ngừng hoạt động. Bọn họ sở dĩ đến thành phố Tây Phẩm tìm kiếm cơ hội đầu tư, chính là muốn di chuyển toàn bộ nhà xưởng ra ngoài. Nhưng tập đoàn như vậy còn có tiềm lực kinh tế hay không?…

Cả hội trường chỉ vang vọng lời nói mạnh mẽ của Tô Mộc, theo thanh âm vang lên, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ bừng tỉnh. Không ai ngờ chuyện này lại như vậy, nhưng cũng không ai hoài nghi lời nói của Tô Mộc là giả, bởi vì chỉ cần kiểm chứng là có thể biết được sự thật. May mắn là Tô Mộc đã tìm ra sự thật, nếu không huyện Hoa Hải thật sự mất mặt.

Tên lừa gạt? Rốt cuộc người nào mới là tên lừa gạt?

Sắc mặt Đổng Học Vũ như tro tàn, hắn biết địa vị của mình ở huyện Hoa Hải sợ rằng từ nay sẽ hoàn toàn rơi xuống!
Bình Luận (0)
Comment