Quan Bảng

Chương 1143

Bởi vì biết ngươi, cho nên ta sẽ cự tuyệt nhận lễ vật của ngươi.

Bởi vì không biết ngươi, cho nên ta sẽ cự tuyệt nhận lễ vật của ngươi.

Dương Chấn hiện tại giống như đồ cổ nước lửa bất xâm, hờ hững quét qua quyển trục trên tay, xem ra ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Tô Mộc là muốn thông qua môn lộ của Dương Vọng Sơn tìm kiếm người dựa vào. Nếu không, một Huyện trưởng như hắn tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa phải biết rằng, thọ yến của hắn thật sự chưa từng có tiền lệ Huyện trưởng xuất hiện. Tình huống như thế thực sự rất không bình thường.

Cho nên Dương Chấn quyết đoán lựa chọn cự tuyệt!

Chỉ có điều cự tuyệt này, thật sự khiến cho Địch Lâm ở bên cạnh vô cùng gấp gáp, vừa định đứng dậy, lại bị Lương Phá Lỗ trực tiếp ngăn cản:

– Tin tưởng thần tượng của tôi đi, thần tượng tuyệt đối có thể xử lý chuyện này, thần tượng chính là thần tượng!

– Địch Lâm, đừng vọng động!

Mao Tam Vượng ở bên cạnh cũng thấp giọng nói, kéo tay Địch Lâm. Theo hắn thấy Địch Lâm là muốn sính anh hùng, muốn hành động theo cảm tình, chẳng lẽ hắn không biết lão gia tử Dương Chấn ghét nhất chuyện gì sao? Tô Mộc làm như vậy, đương nhiên là tự rước lấy nhục.

– Tiểu tử ngươi cũng có hôm nay, ngươi cho rằng lão già kia không nhận lễ vật của ta, sẽ nhận của ngươi sao? Buồn cười!

Âu Dương Dung cười lạnh nói.

Tô Mộc cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn cũng biết Dương Chấn là một người tính tình nóng nảy, nhưng ngờ lại đến trình độ như vậy. Mình còn chưa nói gì, hắn đã trực tiếp từ chối. Đó là hắn còn chưa thấy vật bên trong là cái gì?

Nghĩ đến dặn dò của Từ Trung Nguyên, Tô Mộc liền hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái cười nói:

– Dương gia gia, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, tôi không phải là người như ngài nghĩ! Hiện tại tôi sở dĩ tới đây, là bởi vì tôi đại diện ông nội của tôi tới đây chúc thọ ngài.

– Gia gia cậu? Là ai?

Dương Chấn theo bản năng hỏi.

– Ông nội tôi họ Từ!

Tô Mộc chậm rãi nói.

Sau khi từ này từ trong miệng Tô Mộc nói ra, sắc mặt giận dữ trên mặt Dương Chấn vừa rồi đột nhiên biến mất, thay vào đó là một loại kinh diễm:

– Cậu lặp lại lần nữa, gia gia cậu là ai?

– Gia gia tôi là ai, tôi nghĩ Dương gia gia mở quyển trục này ra sẽ biết. Đây là thọ lễ tôi và gia gia tặng cho ngài, nếu ngài không nhận, tôi sẽ lấy về đưa cho ông nội tôi. Nhưng đến lúc đó ông nội tôi trực tiếp gọi điện thoại tới đây, gây lộn với ngài, vậy Dương gia gia cũng đừng trách tôi.

Tô Mộc nói.

Lời nói tùy ý như vậy vừa thốt ra khỏi miệng, nhất thời khiến cho không khí hiện trường càng thêm căng thẳng.

Mọi người đều nhìn Tô Mộc. Không biết tại sao hắn lại nói như vậy. Chẳng lẽ thái độ vừa rồi của Dương Chấn còn chưa đủ minh xác sao? Nếu đã như vậy, ngươi còn ở đây nói những lời này, chẳng phải là rất mất mặt. Gia gia ngươi họ Từ thì lợi hại lắm sao? Nhưng tại sao thái độ của Dương Chấn hiện tại lại trở thành như vậy?

– Mau mở quyển trục ra cho ta!

Dương Chấn gấp giọng hô.

– Vâng!

Dương Vọng Sơn vội vàng chậm rãi mở quyển trục ra, khi chữ trên quyển trục hiện ra trước mắt, vẻ mặt Dương Chấn lại càng vui mừng. Ngay cả Dương Vọng Sơn không hiểu thư pháp, cũng có thể cảm giác được những chữ trước mắt thật sự rất mạnh mẽ có lực.

Là ai có thể viết ra những chữ tuyệt đẹp như vậy!

– Mãn Giang Hồng, thật sự là Mãn Giang Hồng!

Dương Chấn kích động vuốt ve quyển trục, sau khi cả quyển trục mở ra, Dương Chấn và Dương Vọng Sơn nhất thời lộ ra ánh mắt khiếp sợ. Dương Chấn ngẩng đầu, trân trân nhìn Tô Mộc.

– Cậu chính là đứa cháu lão thủ trưởng thu nhận? Là Tô Mộc đó sao!

Dương Chấn bởi vì thường xuyên gọi điện thoại cho Từ Trung Nguyên, cho nên đối với chuyện này hắn cũng biết ít nhiều.

– Đúng, tôi chính là Tô Mộc!

Tô Mộc cười nói.

– Vậy chữ này là cậu viết ra?

Dương Chấn hỏi.

– Đúng vậy!

Tô Mộc gật đầu:

– Gia gia nói muốn tặng cho Dương gia gia một thọ lễ khác với những người khác, cho nên đây là tác phẩm hai người chúng tôi hợp tác hoàn thành. Nhưng không ngờ Dương gia gia lại không thích như vậy, nếu đã như vậy, vậy để tôi lấy về.

– Cậu dám?

Dương Chấn liền dựng râu trợn mắt, nhìn Dương Vọng Sơn hô:

– Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau nhận quà cho ta. Đây là món quà ta thích nhất hôm nay, nếu dám làm hư, cẩn thận cha thu thập con!

– Vâng, cha!

Dương Vọng Sơn vội vàng cẩn thận cuốn lại.

Cho đến lúc này Dương Vọng Sơn mới rõ ràng Tô Mộc sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, thật sự không giống như mình suy đoán. Tô Mộc là cháu của Từ lão, có chiêu bài của Từ lão, cần gì phải cần mình chiếu cố? Hơn nữa chữ giống như người, thông qua chữ Mãn Giang Hồng vừa nhìn thấy, Dương Vọng Sơn có thể cảm giác được Tô Mộc tuyệt đối không phải là một người không có chủ kiến. Người như vậy, tuyệt đối sẽ có ý nghĩ của mình.

– Là Từ lão!

– Hắn là cháu của Từ lão?

– Huyện trưởng Tô Mộc là cháu của Từ Trung Nguyên?

Lúc ấy người đứng bên cạnh Dương Chấn cũng không phải chỉ có một mình Dương Vọng Sơn, còn có mấy người khác, dĩ nhiên cũng là người của Dương gia. Bọn họ rất bất ngờ, không ai có thể nghĩ đến chuyện sẽ xuất hiện biến hóa như thế, phần lễ vật này của Tô Mộc, Dương Chấn chẳng những nhận lấy, hơn nữa còn nhận rất nhanh chóng. Buồn cười, đó là món quà Từ Trung Nguyên tự mình đề tên, mà bản thân bức Mãn Giang Hồng cũng toát ra phong cách rất quý phái.

Nhưng bọn hắn biết như vây, cũng không có ai tiết lộ ra ngoài. Phải biết rằng bí mật càng ít người biết càng có thể trở thành bí mật, hiện tại không nhân lúc còn chưa ai biết thân phận chân chính của Tô Mộc, làm tốt quan hệ với hắn, chẳng lẽ chờ khi người ta công khai thân phận mới làm như vậy sao? Nếu như vậy, ngược lại sẽ khiến cho Tô Mộc sinh ra một loại ảo giác.

Người trong Dương gia đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào kéo gần quan hệ với Tô Mộc.

– Chuyện gì thế này?

Trong lòng Âu Dương Dung tức giận gầm thét.

Vốn tưởng Dương Chấn cũng sẽ cự tuyệt thọ lễ của Tô Mộc, như vậy mặc dù Âu Dương Dung mất mặt, nhưng dù sao phía sau cũng có người giống hắn. Nhưng hiện tại thì sao? Dương Chấn lúc trước nói không nhận, sau khi nhìn thấy trong quyển trục viết cái gì, lại toát ra thái độ như vậy.

Chuyện này cũng quá kỳ quái?

Bên trong quyển trục kia rốt cuộc cất giấu bí mật gì?

Trong đầu mọi người đều dâng lên câu hỏi như vậy, cho dù là Địch Lâm cũng không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào?

– Địch Lâm, cậu nói rõ cho tôi, người kia không phải là cậu dẫn tới sao? Hắn là ai vậy? Làm sao tôi nghe gọi hắn là Tô huyện trưởng?

Mao Tam Vượng thấp giọng nói.

– Tam ca, đó là Tô ca của tôi, là Tô Mộc, hiện giờ là Huyện trưởng huyện Hoa Hải thành phố Tây Phẩm!

Địch Lâm nói.

– Cái gì? Hắn chính là Tô Mộc!

Mao Tam Vượng bất ngờ nói.

– Làm sao? Tam ca, anh cần gì kích động như thế?

Địch Lâm kỳ quái nói.

– Không có chuyện gì, không có chuyện gì!

Mao Tam Vượng lắc đầu, trong lòng cũng đã dấy lên gợn sóng. Mao Tam Vượng đã nhận được tin tức, Huyện trưởng huyện Hoa Hải Tô Mộc chuẩn bị điều tra vụ án mười cô gái mất tích. Trên thực tế trong chuyện này rốt cuộc cất giấu tin vịt gì, hắn cũng rất rõ ràng. Cũng bởi vì rõ ràng, cho nên Mao Tam Vượng hiện tại mới có chút động tâm. Nhìn qua Dương Chấn có vẻ rất nhiệt tình với Tô Mộc, nếu có thể thông qua Tô Mộc chọc ra chuyện này, vậy vị trí cục trưởng sở lao động còn không phải dành cho tôi.

– Tam ca, nói cho anh biết, năng lượng của Tô ca rất lớn, anh không nên xem nhẹ hắn!

Địch Lâm suy nghĩ nói.

– Tôi hiểu!

Mao Tam Vượng gật đầu nói, người ta đã nói đến phân lượng này, nếu Mao Tam Vượng còn không hiểu, vậy thì thật sự có chút ngu xuẩn rồi.

– Tô Mộc, tới đây, ngồi bên cạnh ta!

Dương Chấn trực tiếp cười nói.

– Dương gia gia, như vậy có tiện không? Để cháu trở về chỗ ngồi thôi?

Tô Mộc nói.

– Cái gì mà trở về! Ta nói cháu ngồi xuống thì cháu cứ ngồi xuống, thiệt là, chẳng lẽ ta không có quyền mời ai ngồi trong bữa tiệc sinh nhật của mình sao?

Dương Chấn tức giận nói.

– Được, cháu nghe lời Dương gia gia!

Tô Mộc vội vàng nói.

Khi Tô Mộc ngồi xuống bàn chủ tiệc của Dương Chấn, dạ tiệc lại tiếp tục tiến hành. Người nào cũng có thể nhìn ra tâm tình bây giờ của Dương Chấn kích động và hưng phấn hơn lúc trước rất nhiều. Nhất là ánh mắt nhìn Tô Mộc lại càng thân thiết.

– Huyện trưởng huyện Hoa Hải?

Sau khi Âu Dương Dung biết thân phận của Tô Mộc, trong lòng thoáng run lên, nghĩ đến những lời Mã Tiểu Khiêu nói lúc trước, ánh mắt nhìn Tô Mộc càng bất thiện. Chính là hắn muốn điều tra vụ án mười cô gái mất tích, muốn gây chuyện với công ty Tân Trù đúng không.

Vốn còn tưởng Tô Mộc mọc ra ba đầu sáu tay, nhưng bây giờ xem ra cũng không có gì ghê gớm!

Cho dù thái độ của Dương Chấn đối với Tô Mộc rất tốt, cũng không khiến Âu Dương Dung cảm thấy sợ hãi. Phải biết rằng quân đội và địa phương là hai tuyến khác nhau, ở địa phương, Âu Dương Dung có quyền nói chuyện tuyệt đối. Gia tộc Âu Dương của bọn họ muốn đối phó người nào, có ai có thể chống đỡ?

Tô Mộc, ngươi chờ xem, ta sớm muộn sẽ tính sổ với ngươi!

Âu Dương Dung đã liệt Tô Mộc vào trong danh sách đen, không biết khi hắn làm như vậy, ở bên kia Tô Mộc cũng đã sớm tính toán dẹp bỏ Âu Dương Dung. Loại bại hoại giống như Âu Dương Dung, chưa trừ diệt thật có lỗi với xã hội này.

– Tô Mộc, gần đây cháu có gặp lão thủ trưởng hay không?

– Sức khỏe của lão thủ trưởng vẫn tốt chứ?

– Hắn tặng cho ta phần lễ vật này thật sự rất nổi bật, ta rất thích thú.

– Vẫn là lão thủ trưởng biết ta thích gì nhất.

– Cháu còn chưa biết? Khi ta còn bên cạnh lão thủ trưởng, chúng ta đã đánh qua vô số trận đánh ác liệt, nhớ năm đó…

Dương Chấn cứ như vậy bắt được Tô Mộc, bắt đầu không ngừng nói bên tai hắn. Bọn Dương Vọng Sơn chỉ im lặng cười, nhưng không ai dám quấy nhiễu lão gia tử Dương Chấn. Phải biết rằng người bình thường, Dương Chấn thật sự sẽ không kể lại những chuyện năm đó.

Có kinh nghiệm làm bạn với Từ Trung Nguyên, Tô Mộc biết, nếu không để cho Dương Chấn nói, hắn sẽ không chịu được.

Cho nên trong buổi thọ yến, liền xuất hiện một cảnh tượng rất đặc biệt, một già một trẻ, đầu tụ lại với nhau cười nói, trò chuyện rất vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment