Quan Bảng

Chương 1236

Không quan tâm bất kỳ niên đại đều sẽ có người nóng nảy. Nếu như nóng nảy còn chưa tính là gì, thật sự không nhất thiết phải biểu hiệu sắc mặt nhà hung bạo một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Nói vậy nếu không không có cách nào khiến người ta cảm giác được dễ chịu, ngược lại sẽ cho người ta có cảm giác chán ghét.

Giống như hiện tại xuất hiện người này!

Đây là một nam nhân tai to mặt lớn, tuổi chắc là không lớn, nhưng tối thiểu sẽ lớn hơn so với Tô Mộc một chút. Hắn chừng ba mươi tuổi, báo. Nói một cách khoa trương là trên cả mười ngón tay đều mang nhẫn vàng. Trên cổ cũng đeo một dây chuyền vàng. Đầu bóng loáng. Trên người mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng. Phía dưới lại là mặc một quần bãi biển. Nhìn thật chẳng ra sao cả.

- Ai ui, đây không phải là tiểu thư Tiêu Tiêu đại mỹ nữ của viện chúng ta sao? Đã trở về à? Nhanh tới đây một chút, cho anh Tài nhìn kỹ cái nào?

Anh Tài, chính là Lý Văn Tài, chính là người trước mắt.

Lý Văn Tài hiển nhiên không phải trong lúc vô ý mà gặp phải. Bởi vì ở phía sau hắn còn có một người đi theo, trong tay mang theo một đống quà tặng lớn. Như vậy rõ ràng chính là muốn đến nhà thăm hỏi. Còn đứng ở bên cạnh Lý Văn Tài là một phụ nữ trung niên, không hơn Trương Văn Hà mấy tuổi. Chỉ có điều trang phục trên người lộ rõ là một người phú quý.

Tục ngữ nói được, người xấu yêu trang phục. Bởi vì bộ dạng thật sự không dám để người ta khen tặng, cho nên chỉ có thể thông qua hình thức bề ngoài để tôn mình lên.

Bà ta chính dì nhỏ của Lý Văn Tài và là đồng sự cũ sống trong cùng tiểu khi với Trương Văn Hà, Lương Hồng Môi.

Lại nói tiếp Lý Văn Tài và nhà Trương Văn Hà thật ra cũng không xa lạ gì. Trước đây hắn cũng sống ở trong thôn còn chưa được cải tạo thành tiểu khu này. Năm đó thời điểm huyện Hoa Hải cải tạo tiểu khu này, thật sự phá thôn xây thành tiểu khu này.

Nhà Lý Văn Tài mặc dù có điều kiện, cũng bởi vì ở trong quá trình phá bỏ và di dời đi nơi khác, đóng vai trò không mấy vẻ vang. Sau đó hắn lại xây dựng một đội xây dựng lắp đặt thiết bị, lúc này mới bắt đầu từ từ phát triển đến bây giờ, xem như đã trở thành một người có chút hơi tiền ở huyện Hoa Hải. Nếu không, hắn sao dám ở trước mặt Trương Văn Hà phách lối như vậy? Nói thế nào Trương Văn Hà cũng là vợ của bí thư trấn ủy Tiêu Tri Lâm.

- Đúng vậy, thật sự đã lâu không gặp, trong nháy mắt Tiêu Tiêu biến thành một đại cô nương!

Lương Hồng Môi cười nói.

- Là Hồng Môi à? Các người có chuyện gì mà lại đi tới đây?

Trương Văn Hà xoay người hỏi. Lại nói tiếp, bây giờ tâm tình Trương Văn Hà cũng rất mâu thuẫn. Bà đương nhiên biết Lương Hồng Môi có ý tưởng gì. Chính là muốn kết đôi giữa Tiêu Tiêu và Lý Văn Tài. Nhưng nói đến Lý Văn Tài, Trương Văn Hà cũng không biết nên quyết định thế nào.

Nếu như gả qua, cũng không phải không được. Tối thiểu nhà Lý Văn Tài thực sự có tiền. Trên phương diện sinh sống, Tiêu Tiêu sẽ không phải chịu khổ. Nhưng Trương Văn Hà nhìn trang phục Lý Văn Tài lúc này, lại cảm thấy không cam lòng. Nhìn một người thưởng thức cuộc sống thế nào mới có thể mặc thành như vậy chứ?

Vừa so sánh như thế, thật ra bà thấy Tô Mộc đứng bên cạnh càng nhìn càng thuận mắt hơn. Chỉ có điều Tô Mộc không có tiền, không cho Tiêu Tiêu cuộc sống mà mình muốn.

Thật sự rất mâu thuẫn!

- Đi đâu? Còn có thể đi đâu chứ? Còn không phải vì Văn Tài nghe nói Tiêu Tiêu đã trở về, muốn đi qua thăm hỏi sao? Văn Hà, chị không ngay cả cửa cũng không để chúng tôi vào chứ?

Lương Hồng Môi cười nói.

- Sao có thể như vậy được?

Trương Văn Hà nói.

Thôi đi, không quan tâm nói như thế nào, mọi người đã qua, vào nhà ngồi một chút vậy. Về phần nói đến chuyện tác hợp hay không tác hợp, đều phải xem ý tứ của Tiêu Tiêu thế nào. Nếu như Tiêu Tiêu đồng ý, Trương Văn Hà không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu như Tiêu Tiêu không gật đầu, Trương Văn Hà tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng Tiêu Tiêu.

Ở trên phương diện này, Trương Văn Hà thật ra vẫn tính người mẹ khá tiến bộ.

- Được, chúng ta cùng về nhà.

- Mẹ...

Tiêu Tiêu bĩu mồm, có chút tâm không cam tình không nguyện.

- Đừng nói nữa. Về nhà lại nói sau.

Trương Văn Hà nói.

Tiêu Tiêu thật sự chán ghét Lý Văn Tài. Anh nói xem anh lớn hơn tôi sáu bảy tuổi, còn ở nơi này giả vờ thiếu niên với tôi là có ý gì? Tôi ghét nhất là loại người như anh. Chuyện gì cũng nghĩ rằng có thể dựa vào tiền là giải quyết hết. Tôi lại không thiếu tiền, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Nếu như tôi thật sự ái mộ hư vinh như vậy, ở trên phi cơ không biết có bao nhiêu cơ hội trở thành tiểu tam. So với đám người đó, Lý Văn Tài anh thật sự là một cỏ dại.

Nghĩ tới đây, Tiêu Tiêu càng khinh bỉ mỗi lần Lý Văn Tài đến đều phải mượn các loại lý do nói chuyện với mình. Chỉ có điều sau khi cô nhìn thấy Tô Mộc đứng ở bên cạnh, tròng mắt xoay chuyển, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười xấu xa.

- Anh yêu, mệt muốn chết rồi phải không? Thực sự ngại quá. Lần đầu tiên anh tới nhà em, lại để anh cầm nhiều đồ như vậy. Nào, để em cầm đỡ cho anh một túi. Cầu thang nhà em hơi tối, anh cẩn thận một chút. Để em tới đỡ anh.

Nói xong Tiêu Tiêu không ngờ ở trước mặt mấy người đó, nhận từ trong tay Tô Mộc một túi nhỏ đồng thời, trực tiếp ôm qua. Vị trí ôm đó là tương đương mẫn cảm, trực tiếp tập trung vào thắt lưng Tô Mộc. Hơn nữa vừa ôm, thân thể đồng thời còn áp sát lại.

Cái này thật sự muốn chết!

Trong mắt Lý Văn Tài nhất thời xuất hiện từng ngọn lửa tức giận, nhìn Tô Mộc hận không thể trực tiếp cắn nuốt hết. Sắc mặt Lương Hồng Môi cũng trở nên khó coi.

Đây tính là cái gì? Còn anh yêu. Trắng trợn thị uy sao?

Thật ra Trương Văn Hà cũng ngây người. Bà nhìn ra được con gái bảo bối của mình muốn làm gì, trong lòng không khỏi cười khổ. Đồng thời, bà cũng cười nhìn Tô Mộc tỏ vẻ xin lỗi. Bà biết Tiêu Tiêu làm vậy là chuẩn bị đem Tô Mộc làm lá chắn.

Cũng đúng, Tô Mộc và Tiêu Tiêu cũng mới vừa quen. Cái này mình biết. Hơn nữa ngày hôm lúc nay Tô Mộc qua Tiêu Tiêu muốn làm gì, mình cũng rõ ràng. Ở dưới tình huống như vậy, Tiêu Tiêu làm sao có thể chân thành tha thiết gọi Tô Mộc là anh yêu. Đây rõ ràng chính là đang diễn trò.

May là mình sớm biết, bằng không ngay cả mình cũng bị con bé lừa.

Chỉ có điều nếu biết Tiêu Tiêu đang diễn trò, Trương Văn Hà tất nhiên không có khả năng vạch trần vào lúc này. Về nhà trước nói sau. Nếu như thật sự làm ầm ĩ ở đây, ảnh hưởng sẽ càng tệ hơn.

- Khụ khụ, Hồng Môi, mọi người chậm một chút!

Nói xong Trương Văn Hà liền dẫn đầu đi lên. Nhà bà ở tầng bốn. Thật ra ở trên tầng cũng không tệ.

- Hừ!

Lý Văn Tài hung hăng trừng mắt với Tô Mộc, sau đó quả quyết đi về phía trước. Nhìn bộ dạng hắn, hình như hắn mới là chủ nhân nơi này. Lương Hồng Môi cũng nhìn Tô Mộc với ánh mắt không tốt, rồi đi theo Lý Văn Tài lên lầu.

Khi ở hành lang chỉ còn lại hai người, Tô Mộc bất đắc dĩ nói:

- Tôi nói này đại tiểu thư Tiêu Tiêu, hiện tại có thể thả ra được chưa? Vẫn còn diễn kịch sao? Diễn kịch diễn tới nghiện rồi sao? Hay là trong cầu thang hơi tối? Tôi nói này, hiện tại hình như là giữa trưa, có thể tối tới mức nào chứ?"

- Khanh khách!

Tiêu Tiêu cười một cách tinh quái.

- Tôi chỉ biết không thể gạt được anh, nhưng có thể che mắt được được Lý Văn Tài, khiến trong lòng hắn khó chịu là được. Chỉ có điều nếu chúng ta đã diễn kịch, không quan tâm thế nào cũng phải tiếp tục diễn thôi.

- Ý của cô là muốn nói, sau khi đi vào nhà cô, chúng ta vẫn phải tiếp tục diễn sao?

Tô Mộc ngoài ý muốn nói.

- Đương nhiên, đi thôi!

Tiêu Tiêu cười lôi kéo Tô Mộc đi lên tầng.

Đây thành cái gì vậy!

Trên mặt Tô Mộc không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Nếu như thật sự đến trong nhà, mình còn nói như vậy, chỉ sợ sẽ có chút lúng túng. Chỉ có điều chuyện nếu đã thành như vậy, có muốn tránh né cũng không có khả năng. Vậy xem như giúp Tiêu Tiêu chuyện này. Sau đó để cho cô ây chiếu cố một chút cũng được.

Ở nhà Tiêu Tri Lâm.

Giống như trước đó đã nói. Hiện tại Tiêu Tri Lâm đang ở trong phòng bếp. Bởi vì biết ngày hôm nay Tiêu Tiêu sẽ về, cho nên Tiêu Tri Lâm thi triển tay nghề nấu ăn của mình. Chỉ có điều trên bàn bày rất nhiều thức ăn. Nhưng hắn vẫn ở trong bếp làm thêm vài món, giống như muốn làm ra tất cả món ăn làm được cho Tiêu Tiêu vậy. Thật là muốn vui vẻ cao hứng bao nhiêu đều có.

Cho nên khi Lý Văn Tài và Lương Hồng Môi tiến vào, Tiêu Tri Lâm nhìn thấy, mặc dù có chút ngây người, nhưng cũng không mấy bất ngờ. Bất kể nói thế nào, quan hệ giữa Lương Hồng Môi và Trương Văn Hà cũng không tệ. Bình thường hai người vẫn qua lại với nhau.

Cho dù Lý Văn Tài, ở trong nhà này cũng không quá xa lạ. Mặc dù Tiêu Tri Lâm không mấy thích người này. Hơn nữa nguyên nhân gần đây Lý Văn Tài qua, Tiêu Tri Lâm cũng rõ ràng, cho nên hiện tại tâm tình Tiêu Tri Lâm cũng không tốt lắm. Chỉ có điều chức vị rèn luyện hàng ngày khiến hắn không biểu hiện ra ngoài.

- Chú Tiêu, cháu tới thăm chú. Nghe nói ngày hôm nay Tiêu Tiêu trở về, thuận tiện tới nhà dì nhỏ cháu cầm ít đồ qua ngồi một chút, không quấy rầy ngài chứ ạ?

Lý Văn Tài cười hì hì nói, chỉ có điều gương mặt hắn núc ních toàn thịt, nụ cười này nhìn thế nào cũng khiến người ta có cảm giác không thoải mái.

Thật ra mà nói, tâm tình Lương Hồng Môi bây giờ cũng có chút khẩn trương. Dù sao Tiêu Tri Lâm không còn là Phó trấn trưởng không có quyền lợi giống như trước kia nữa. Hiện tại Tiêu Tri Lâm đã trở thành một bí thư trấn ủy. Đây chính là một quan lớn. Trong lòng Lương Hồng Môi vẫn hiểu rõ vài điều.

Chỉ có điều nghĩ đến Lý Văn Tài hiện tại có gia tài bạc triệu, lo lắng của Lương Hồng Môi liền giảm bớt. Anh không phải là một bí thư trấn ủy sao? Còn có thể thế nào? Văn Tài nhà tôi chính là muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, chẳng lẽ còn không xứng với Tiêu Tiêu nhà các người sao?

- Lão Tiêu, đã sớm biết anh làm thức ăn rất ngon. Xem ra buổi trưa hôm nay chúng tôi có lộc ăn rồi. Thịt kho tàu, Cá hố, cá sốt cà chua, còn có đầu sư tử. Tất cả vừa nhìn đã khiến người ta thấy thèm ăn rồi. Lão Tiêu, buổi trưa hôm nay tôi ở lại ăn một bữa, anh sẽ không có ý kiến chứ?

Lương Hồng Môi vừa cười vừa nói.

Thời điểm nên mạnh mẽ thì mạnh mẽ. Bằng không nếu như Tiêu Tri Lâm thật sự đánh đuổi, vậy xui xẻo!

- Đương nhiên!

Tiêu Tri Lâm có thể nói với người cùng thôn cũ là các người đi đi sao? Vậy được cái gì? Chỉ có điều hiện tại tâm tư hắn thật ra không ở trên người Lương Hồng Môi. Sau khi nhìn thấy bọn họ đi vào, lại không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Tiêu, hắn vội vàng hỏi:

- Tiêu Tiêu đâu?

- Ba, con ở đây!

Vừa dứt lời, bóng dáng Tiêu Tiêu và Tô Mộc xuất hiện ở cửa. Tâm tình Tiêu Tri Lâm vốn kích động, bước tới hai bước, muốn nhìn Tiêu Tiêu kỹ một chút. Ai ngờ mới bước ra một bước đầu tiên, trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được nhìn người xuất hiện trước mắt. Hắn ra sức rụi hai mắt.
Bình Luận (0)
Comment