Quan Bảng

Chương 1238

Thật ra rất nhiều chuyện phát sinh rất trùng hợp. Các tình tiết trên điện ảnh truyền hình, không phải tất cả đều vô căn cứ. Nghệ thuật vốn xuất phát từ trong cuộc sống. Nếu như thật sự hoàn toàn thoát ra khỏi cuộc sống thực tế, sẽ khiến người ta cảm giác được bất đắc dĩ.

Giống như hiện tại vậy!

Tô Mộc vốn đẩy cửa tiến vào, nhưng ai ngờ được sau khi cửa đóng, hắn vừa xoay người lại, Tiêu Tiêu cũng đột nhiên dừng lại, xoay người vừa định mở miệng muốn nói gì nói. Kết quả thì sao? Hai người ở khoảng cách gần như vậy, ai cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy.

Ba ba!

Đôi môi theo bản năng liền đụng phải nhau!

Điều này thật là bất ngờ. Chỉ có điều bất ngờ như vậy cũng hương diễm. Nhất là bây giờ Tô Mộc đang thưởng thức được loại đôi môi thơm ngọt ngào, lại không nhịn được dùng sức hôn xuống. Điều này làm cho Tiêu Tiêu nhất thời cảm giác được một sự run rẩy khiến toàn thân mềm đi.

Từ trước tới nay cô chưa từng có cảm giác như bây giờ. Ở chỗ này, làm ra loại chuyện như vậy khiến Tiêu Tiêu cảm thấy bối rối! Đầu óc cô trống rỗng, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngây người đứng ở nơi đó, mắt chớp chớp, mặc cho Tô Mộc không ngừng đòi lấy.

Thời gian vào giờ phút này dường như đã dừng lại!

Sự va chạm ngắn ngủi như vậy khiến Tô Mộc cảm thấy không biết phải nói gì. Bởi vì Tiêu Tiêu ngày hôm nay vốn ăn mặc cực kỳ gợi cảm động lòng người. Hai thân thể lại cách nhau gần như vậy, hơn nữa chuyện đang làm lúc này, nhất thời khiến đồng chí Tiểu Tô bắt đầu có chút không cam lòng ngẩng đầu lên.

- A...

Tiêu Tiêu cũng không phải là người cái gì cũng không hiểu. Ở xã hội bây giờ, trưởng thành sớm đã trở thành một loại hiện tượng. Cho nên Tiêu Tiêu biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng, cô vừa muốn kêu lên, lại dùng sức nuốt vào trong bụng, toàn thân biểu hiện vô cùng khẩn trương.

Tiêu Tiêu đẩy Tô Mộc ra sau, đứng ở trong phòng thở hổn hển, ánh mắt nhìn Tô Mộc cũng lộ vẻ ai oán.

Đúng vậy, chính là ai oán, mà không phải là phẫn nộ!

Vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Mộc biết, Tiêu Tiêu cũng rõ ràng. Cho nên cô không thể đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Tô Mộc. Chỉ có điều nghĩ mình bị Tô Mộc hôn môi như vạy, Tiêu Tiêu cảm thấy khó có thể trấn tĩnh. Bình thường cô thích cùng với các tiếp viên hàng không chơi trò hôn nhẹ, nhưng bọn họ đều cùng giới tính với mình. Này bị Tô Mộc là người khác phái hôn như vậy, thật sự vẫn là lần đầu tiên.

Tiêu Tiêu nhất thời không biết nên làm như thế nào!

- Khụ khụ!

Tô Mộc ho khan vài tiếng, hít một hơi thật sâu, tạm thời khống chế đồng chí Tiểu Tô, nhìn về phía Tiêu Tiêu cười.

- Không có gì chứ? Tôi không phải cố ý!

- Đừng nói nữa!

Tiêu Tiêu vội vàng nói.

- Được rồi, không nói. Chúng ta coi như chưa hề có chuyện gì phát sinh!

Tô Mộc nói.

Vốn không mấy tức giận, Tiêu Tiêu vừa nghe Tô Mộc nói lời này, nhất thời bắt đầu nổi giận, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, sau đó liếc mắt nhìn về phía bụng dưới của hắn.

- Cái gì gọi là coi như chưa hề phát sinh. Anh đã như vậy, còn có thể nói không có chuyện gì phát sinh sao? Đơn giản là khiến cho người ta phẫn nộ. Người giống như anh, thật sự nên kéo đi diễu ngoài phố!

- Đi diễu ngoài phố? Không nhất thiết phải khoa trương như vậy chứ?

Tô Mộc suy sụp.

- Đúng vậy, chắc hẳn là đi diễu ngoài phố!

Tiêu Tiêu nhướng mày nói.

Tính cách của Tiêu Tiêu là như vậy, khi một việc đã phát sinh, còn nghĩ nhiều như vậy thật sự không cần thiết. Cho nên cô trực tiếp lựa chọn coi thường.

- Chỉ có điều, anh cũng đừng nghĩ như vậy đã xong. Môi của bản cô nương sao có thể ai muốn có là có thể nhận được. Anh đã hôn môi của tôi, anh phải bồi thường tôi!

- Bồi thường cô? Bồi thường thế nào?

Tô Mộc cười nói.

- Tôi tạm thời còn chưa nghĩ ra. Chỉ có điều đợi đến khi tôi nghĩ ra được, bất kỳ lúc nào anh cũng phải nghe theo tôi!

Con mắt Tiêu Tiêu chuyển động nói.

- Được. Tất cả nghe nghe theo cô!

Tô Mộc gật đầu.

- Này, anh nhanh ngồi lên giường. Anh bây giờ sao có thể ra ngoài, nhanh chỉnh đốn một chút, lát nữa xuống ăn cơm. Nếu như bị ba mẹ tôi nhìn thấy anh như vậy, tôi còn có thể gặp người được sao!

Tiêu Tiêu đột nhiên nhìn về phía Tô Mộc nói.

Đồng chí Tiểu Tô của Tô Mộc vẫn không an phận đứng thẳng. Nghe nói như thế, Tô Mộc không khỏi cười khổ. Đây còn không phải là do cô gây ra sao? Bây giờ cô lại trực tiếp phủi mông một cái muốn đi, vậy tính là là chuyện gì chứ.

- Ăn cơm!

Năm phút sau, khi giọng nói của Trương Vân Hà vang lên, Tô Mộc liền cùng Tiêu Tiêu từ trong phòng đi ra. Lý Văn Tài nhìn trên mặt Tiêu Tiêu đỏ ửng, trong lòng càng nghĩ càng thấy thèm muốn, thực sự hận không thể đẩy cô ngã xuống đất hung hăng xuyên thủng. So với những người phụ nữ hắn đã từng đùa giỡn trước đó, Tiêu Tiêu quả thực chính là tiên trên trời. Nếu như lại để cho Tiêu Tiêu mặc vào bộ trang phục tiếp viên hàng không, cảm giác đó sẽ càng thoải mái hơn.

Chỉ có điều vừa nghĩ tới những điều này, ánh mắt Lý Văn Tài nhìn Tô Mộc lại càng không tốt. Nghĩ vừa rồi liệu hai người ở trong phòng có phải nhân cơ hội sờ loạn nhau không, trong mắt Lý Văn Tài liền muốn phun ra lửa giận.

Không quan tâm chuyện gì phát sinh, không quan tâm sử dụng thủ đoạn nào, tôi đều phải đánh đuổi mọi gia hỏa vây xung quanh Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu chỉ có thể thuộc về tôi!

Trên bàn ăn!

Tiêu Tri Lâm hiện tại đã trấn định lại. Nếu Tô Mộc không muốn để lộ thân phận ra, vậy hắn tất nhiên sẽ không nói thêm điều gì, vẫn duy trì sự bình tĩnh như trước. Chỉ có điều trong lòng vô cùng khẩn trương.

- Vị này xưng hô thế nào? Tôi là Lý Văn Tài, ở thành phố Tây Phẩm có một đội xây dựng lắp đặt thiết bị, xem như có chút việc làm.

Sau khi mấy người đều ngồi xuống, còn không để Tiêu Tri Lâm có cơ hội mở miệng, Lý Văn Tài đã trực tiếp tìm tới Tô Mộc, khiêu khích hỏi.

- Tôi sao? Tôi chỉ công tác ở chính quyền huyện!

Tô Mộc cười nói.

Tô Mộc thật ra không có muốn chấp nhặt với Lý Văn Tài. Chỉ có điều khi hắn thấy ánh mắt Lý Văn Tài nhìn Tiêu Tiêu lộ vẻ tham lam như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui.

Vừa rồi đã tiếp xúc với thân thể Tiêu Tiêu, ở trong lòng Tô Mộc mặc dù nói biết Tiêu Tiêu và mình không có quan hệ thân mật gì, cũng không muốn để loại người như Lý Văn Tài làm vấy bẩn. Người như Lý Văn Tài, liếc mắt là có thể nhìn ra, tuyệt đối không phải hạng người tốt lành gì.

- Ha ha!

Sau khi nghe thấy Tô Mộc những lời như vậy, Lý Văn Tài không nhịn được cười ha hả. Nụ cười này khiến từng thớ thịt béo trên mặt lắc lư, thậm chí ngay cả cái răng vàng cũng lộ ra, khiến người ta nhìn vào, cảm giác rất khó chịu.

Tô Mộc không ghét những người hút thuốc lá. Ngược lại hắn cũng hút thuốc lá. Chỉ có điều hắn hút thuốc rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không để răng của mình bị vàng đi. Rất hiển nhiên vị trước mắt này lại không có giác ngộ như vậy. Lẽ nào hắn không biết răng vàng để người ta nhìn thấy rất buồn nôn sao?

- Nói vậy chẳng qua chỉ là một công việc vặt cho chính quyền huyện đi! Vậy anh cũng không nên tiếp tục lăn lộn ở chính quyền huyện làm gì. Tiếp tục như vậy thật sự không có tiền đồ. Anh không phải là muốn ở tốt một chút, ăn ngon một chút, mặc tốt một chút sao? Chỉ cần anh đồng ý, chỉ cần anh theo tôi làm, tôi bảo đảm trong vòng ba năm anh có thể mua được nhà tốt. Anh thấy thế nào?

Lý Văn Tài nói xong còn nhìn về phía Tô Mộc ra sức nhíu mày, ý rất đơn giản. Tiểu tử, nhìn thấy không? Đây là suy nghĩ của tôi. Tôi nhiều tiền hơn anh. Tôi có thể làm cho anh có tiền. Anh chỉ cần theo tôi lăn lộn là được. Nếu như anh làm quan trong chính quyền huyện, chẳng qua là một chạy chân, còn phải dựa vào mối quan hệ của Tiêu Tiêu, muốn Tiêu Tri Lâm điều anh ra. Anh có thể có bối cảnh hậu đài gì chứ.

Tiêu Tiêu, em nhìn thấy không? Tôi có tiền, tôi có thể sỉ nhục hắn như vậy. Nếu như bạn trai của em cũng làm trong đội xây dựng của anh, em nói xem em còn có thể thế nào? Còn không phải thành thật trở thành nữ nhân của tôi sao? Đến lúc đó để em đứng ở trước mặt của hắn, có phải có cảm giác rất vinh quang, rất phong quang hay không?

Đây chính là biện pháp sỉ nhục lớn nhất mà Lý Văn Tài có thể nghĩ tới!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Tiêu không khỏi trầm xuống.

- Lý Văn Tài, cậu nói bậy bạ gì thế?

Thần sắc Tiêu Tri Lâm trở nên có chút khó coi. Hắn biết thân phận của Tô Mộc. Nếu như gặp phải chuyện này mình lại không tỏ thái độ, vậy sau này Tô Mộc sẽ thấy mình thế nào.

Nghĩ tới đây, Tiêu Tri Lâm định mở miệng nói, ai ngờ được Tô Mộc đã mở miệng nói trước.

- Không cần. Tôi rất hài lòng với công việc bây giờ!

Tô Mộc nói.

- Anh thoả mãn? Sao anh có thể thoả mãn với công việc như vậy được?

Lý Văn Tài nhất thời quát lớn.

- Anh không nên ở chỗ này tiếp tục lừa mình dối người. Quả thực chính là quá hồ đồ! Anh có thể có tiền đồ gì chứ? Anh ít ở nơi này giả vờ cho tôi. Có cần phải giả vờ như vậy không? Anh muốn lấy tư thái đó tới lừa bịp chú Tiêu và dì Trương tôi sao? Chúng ta ở trước mặt người sáng không nói tiếng long. Tôi không biết anh ở cùng với Tiêu Tiêu thế nào, nhưng anh như vậy sẽ không thể cho Tiêu Tiêu cuộc sống như cô ấy mong muốn. Anh mau đi đi. Chỉ cần anh cút đi, tôi có thể cho anh một khoản tiền, để anh tiêu sái một thời gian. Đừng tiếp tục ở chỗ này hồ đồ nữa. Ở chính quyền huyện tôi cũng có người. Biết phó huyện trưởng Mã Quốc Sơn không? Tôi và hắn rất quen thân. Có tin tôi bảo Mã phó huyện trưởng trực tiếp cho anh đi giầy chật hay không!

Người của Mã Quốc Sơn sao?

Tô Mộc mỉm cười. Đã biết sẽ là như thế này mà. Nếu như Lý Văn Tài không quen biết ai ở huyện Hoa Hải, mới là chuyện lạ. Hiện tại có một Mã Quốc Sơn xuất hiện, không chừng sau đó còn có người nào đó xuất hiện nữa. Chỉ có điều như vậy cũng rất tốt. Có thể làm cho người như Mã Quốc Sơn đi ra, để Tô Mộc biết rốt cuộc là ai đang bảo bọc Lý Văn Tài.

Chỉ là giọng điệu như vậy nghe vào, khiến người ta cảm thấy rất chói tai!

Biết anh không có giáo dưỡng, biết anh không hiểu lễ nghi, nhưng cũng không nhất thiết phải thật sự như vậy chứ? Đây tính là cái gì? Anh muốn tạo hình tượng cho anh cũng không cần thiết phải đạp tôi để leo lên như vậy chứ?

Cầm một khoản tiền đưa cho mình đổi lấy tự do cho Tiêu Tiêu, lời này nghe thật sự đủ châm chọc!

Tô Mộc nghĩ tới đây, nhìn Lý Văn Tài liền càng cảm giác người này khiến hắn chán ghét. Một tên đầu heo như thế, vốn không nên xuất hiện ở nơi này, ảnh hưởng tới khẩu vị ăn uống!

Tô Mộc muốn nổi giận. Nhưng vào lúc này Tiêu Tri Lâm đã từ từ đứng dậy, nhìn về phía Lý Văn Tài lớn tiếng hét lên.

Lão tướng lên ngựa, uy chấn toàn trường!
Bình Luận (0)
Comment