Quan Bảng

Chương 1254

– Những người này vi trạm trật tự ổn định xã hội, có ý đồ đả thương người, đồng thời công kích cán bộ lãnh đạo cấp chính xử quốc gia. Hiện tại bắt tất cả trở về từ từ thẩm vấn. Nên tuyên án thế nào thì tuyên án như thế.

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Vâng!

Tâm thần Chương Duệ căng thẳng đáp.

Trời ạ, các người thật đúng là đủ uy vũ. Thậm chí ngay cả Tô Mộc cũng dám đập. Thật sự nghĩ rằng các người là Hỗn Thế Ma Vương vô pháp vô thiên sao?

Hơn nữa Chương Duệ còn biết những người này đều không phải là người của huyện Hoa Hải, dường như là người từ bên ngoài tới. Một vài người từ bên ngoài tới, ở chỗ này lại dám làm ra hành động như vậy, thật sự cho rằng quy định của huyện Hoa Hải chỉ để trang trí thôi sao?

– Tất cả đều bắt lại, dẫn trở về rồi nói sau!

Chương Duệ lớn tiếng nói.

– Các người không thể động đến tôi. Cha tôi là Chu Kính Dư, là cục trưởng cục lao động thành phố. Nếu các người dám động tới tôi, cha tôi sẽ tìm các người tính sổ! Tôi và trưởng phòng giáo dục huyện có quen biết. Các người ai dám đụng đến tôi?

Chu Bát Cân la lớn.

Thực sự là kẻ không biết sợ!

Khi Chương Duệ nghe đến cái tên này, thần sắc vẫn không có chút do dự nào. Như vậy đã tính là cái gì? Thể hiện danh hiệu của cậu ra để dọa người sao? Đừng nói cậu chỉ là con trai của cục trưởng cục lao động thành phố. Cho dù cậu là cục trưởng cục lao động thành phố, làm ra hành động như vậy, cũng đừng mong có thể rời khỏi nơi này.

Cục lao động thành phố.

Trong lúc bất chợt Chương Duệ nghĩ đến vụ án các thiếu nữ bị mất tích trong thời gian trước. Không phải lúc đó cục lao động thành phố dẫn đầu sao? Sau đó Tô Mộc không đi gây sự với bọn họ. Thật không ngờ hiện tại bọn họ lại dám trực tiếp tới tìm phiền toái.

Cái này xem như các người tự đưa thân tới trước họng súng đi!

Khóe miệng Chương Duệ hiện ra một nụ cười lạnh.

– Dẫn đi!

– Ai dám?

Đúng lúc này thần sắc Chu Bát Cân vốn sợ hãi, không ngờ làm ra động tác khiến Chương Duệ và tất cả mọi người ngây người. Hắn chợt nắm lấy con dao làm bếp từ bên cạnh lên, từ phía xa nhắm vào Tô Mộc, sau đó không do dự chút nào, không ngờ vọt về phía Tô Mộc.

Anh không muốn để cho tôi sống tốt, tôi cũng sẽ không cho anh dễ chịu!

Dám bắt tôi sao? Từ nhỏ đến lớn không có ai dám đụng vào tôi. Biết cha tôi là ai sao? Biết hậu trường của cha tôi là ai không? Các người không biết thì thôi. Biết rồi còn dám đối xử với tôi như vậy. Huyện Hoa Hải các ngươi thật sự muốn nghịch thiên sao?

Chính là huyện trưởng tệ hại nhà anh. Tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Dù thế nào tôi cũng phải thu thập khiến anh chịu đau một trận, ai bảo anh khi dễ tôi!

Chu Bát Cân vẫn luôn sống trong mật đường, hiện tại trong đầu chỉ muốn tìm lại công đạo từ Tô Mộc. Về phần chuyện còn lại, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới. Nếu có thể đả thương Tô Mộc, không chừng có thể khiến cho Tôn Nhung Lệ khiếp sợ, do đó cầu tình mình. Nói vậy, tiện thể cũng bỏ cô nàng xinh đẹp kia vào trong túi.

Hắc hắc, cứ làm như vậy đi!

– Tôn huyện trưởng!

Tôn Nhung Lệ giọng điệu cấp bách kêu lên.

– Tô Mộc!

Tiêu Tiêu cũng hoa dung thất sắc.

Ngay thời điểm Chu Bát Cân làm ra loại động tác này, thần sắc Chương Duệ càng căng thẳng hơn, vội vàng lao về phía trước, trên tay đã xuất hiện thêm một khẩu súng lục, rất nhanh liền nhắm vào Chu Bát Cân. Hiện tại Chương Duệ tuyệt đối dám nổ súng. Bởi vì tính chất hành động của Chu Bát Cân không phải là ác liệt bình thường. Dưới tình huống như vậy, cho dù bắn hắn ngã ngay tại chỗ, cũng không ai có thể nói được cái gì.

Chỉ có điều bọn họ đều coi thường Tô Mộc!

Tô Mộc thần sắc bình tĩnh, nhìn con dao làm bếp đâm tới trước mặt, trên mặt bắt đầu lộ vẻ xem thường. Chu Bát Cân thật sự không biết mình làm như vậy có bao nhiêu ngu xuẩn sao? Thật sự không rõ làm như vậy, cho dù hắn có hậu trường thâm hậu tới mức nào cũng đều uổng công sao? Ở huyện Hoa Hải ngang nhiên làm ra loại chuyện ám sát huyện trưởng này, Chu Bát Cân anh cho rằng còn có người dám đứng ra nói chuyện cho anh sao?

Ầm!

Tô Mộc hơi nghiêng người một cái, trực tiếp đá trúng cổ tay Chu Bát Cân, khiến dao làm bếp bay lên. Đồng thời, một khuỷu tay thúc trúng ngực Chu Bát Cân. Cảm giác đau đớn kịch liệt lập tức ép Chu Bát Cân liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô lực. Trên trán chợt xuất hiện mồ hôi hột, giọt lớn giọt rơi xuống.

– Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh bắt người, dẫn về. Trời ạ, lại dám ngang nhiên ám sát huyện trưởng. Lần này tiểu tử cậu đúng là chán sống rồi!

Chương Duệ la lớn.

Đám người hình cảnh đi theo đến đây, lúc này mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, tiến lên lưu loát bắt lấy Chu Bát Cân. Bây giờ bọn họ nghĩ lại cũng cảm thấy khiếp sợ. Không có người nào nghĩ đến người như Chu Bát Cân, sẽ làm ra chuyện như vậy. Nếu như ở trước mặt nhiều hình cảnh như bọn họ, để Chu Bát Cân làm tổn thương Tô Mộc, vậy mặt mũi của bọn họ thật sự không đủ dùng nữa. Nghĩ đến nếu như loại chuyện đó xuất hiện, bọn họ bị trực tiếp cách chức còn là nhẹ. Những hình cảnh đó hành động đặc biệt chiếu cố.

Hiện tại đừng nói cậu là cục trưởng cục lao động thạnh phố. Cho dù cậu là con trai của bí thư Thị Ủy, chúng tôi nên bắt vẫn phải bắt. Cậu không muốn để cho chúng tôi sống tốt, muốn chúng tôi bị mất tiền đồ, vì sao chúng tôi phải ở chỗ này tươi cười với cậu?

Ầm!

Vừa rồi, mấy người đàn ông còn giúp Chu Bát Cân gây chuyện, rất nhanh liền bị Chương Duệ dẫn đi. Chương Duệ thật sự không hổ danh là nhân viên chuyên nghiệp. Ngay khi hắn ở bên này động thủ, đồng thời cũng rất nhanh tập trung tư liệu từ máy quay ở cách đó không xa. Thời điểm xem tư liệu này, Chương Duệ nghĩ, Tô Mộc không phải cố ý làm như vậy. Bởi vì chuyện mới xảy ra, nhất định máy quay sẽ quay lại toàn bộ. Chu Bát Cân lần này có chứng cứ rất rõ ràng. Hắn muốn tìm ai cầu tình cũng hoàn toàn vô dụng.

Chương Duệ phái người lấy tư liệu từ máy quay, Tô Mộc ở bên này mỉm cười nhìn về phía Tôn Giang vẫn đang nơm nớp lo sợ.

– Chú Tôn, khiến quán ăn của chú thành như vậy, thật sự có lỗi. Chỉ có điều chú yên tâm, nghỉ ngơi mấy ngày, cháu sẽ lấy lại công đạo cho chú. Đến lúc đó chẳng những đồ trong quán của chú, cả tổn thất trong mấy ngày nghỉ ngơi tới, cháu cũng tìm lại cho chú.

– Vâng, Tô huyện trưởng!

Tôn Giang nào dám nói thêm gì nữa. Phải biết rằng đứng ở trước mắt mình lại là huyện trưởng chân chính. Không phảii là dạng Phó huyện trưởng gì cả. Mà cho dù là Phó huyện trưởng, Tôn Giang cũng trêu chọc không nổi. Hiện tại Tô Mộc nói ra những lời như vậy, Tôn Giang nào dám phản bác gì.

Biểu hiện của Tôn Giang hoàn toàn nằm trong suy đoán của Tô Mộc. Hắn không nói gì thêm.

Có một số việc nói nhiều hơn nữa cũng không đáng tin bằng trực tiếp làm. Cho nên việc Tô Mộc sẽ làm cho Tôn Giang sau này, sẽ khiến hắn thấy được thành ý của mình.

Về phần hiện tại thì sao?

Có một số việc vẫn phải làm một chút. Nếu không làm, sẽ bị người ta cho rằng mình không coi trọng sự nghiệp giáo dục này. Trên thực tế Tô Mộc sở dĩ không đưa ra việc tiến hành chỉnh đốn và cải cách đối với hệ thống giáo dục huyện Hoa Hải, chẳng qua là tin tưởng Hoàng Ngọc Hiên. Hiện tại xem ra, Hoàng Ngọc Hiên thật sự có vấn đề. Cho dù bản thân hắn rất chính trực, nhưng phát sinh chuyện như vậy, muốn hoàn toàn đẩy trách nhiệm, có khả năng sao?

– Tô Mộc, anh không sao chứ? Vừa rồi anh thật sự quá soái. So với diễn viên trên phim còn đẹp trai hơn nhiều. Một cước kia, một cái thúc khuỷu tay này, quả thực chính là thần tượng điển hình. Không được. Tôi phát hiện hiện tại tôi đã bắt đầu sùng bái anh!

Tiêu Tiêu tiến lên kích động nói.

– Cái gì mà thần tượng điển hình. Dùng từ ngữ quá sạch sẽ văn nhã đi. Tôi chẳng qua chỉ tự vệ mà thôi!

Tô Mộc cười nói.

– Tô huyện trưởng, thật xin lỗi, đã gây cho ngài thêm phiền toái. Tôi thật không ngờ Chu Bát Cân lại làm ra chuyện như vậy. Tôi...

Tôn Nhung Lệ bây giờ thật sự có chút trở tay không kịp, thật không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng. Tinh thần lên lớp giảng bài trước đây, lúc này đã hoàn toàn biến mất.

– Tôn lão sư, cô không nên tự trách mình như vậy. Chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến cô. Cho dù không phải cô, tôi cũng sẽ không để mặc. Đừng quên tôi là huyện trưởng huyện Hoa Hải. Nếu như gặp phải chuyện như vậy mà bỏ mặc, tôi còn làm huyện trưởng làm gì!

Tô Mộc cười nói.

– Nhưng...

Tôn Nhung Lệ còn muốn nói điều gì đó, điện thoại của Tô Mộc đã đổ chuông. Là Sở Tranh gọi tới. Tô Mộc ra hiệu Tôn Nhung Lệ chờ một chút, sau đó tiếp nhận điện thoại của Sở Tranh. Khi hắn từ chỗ Sở Tranh nghe được tin tức có liên quan đến Tôn Nhung Lệ, không khác mấy so với những lời Tiêu Tiêu nói, thậm chí tính chất còn muốn nghiêm trọng hơn, trên mặt liền tối sầm lại.

– Sở Tranh, hiện tại trực tiếp đi Hoa Hải Nhất Trung. Thuận tiện thông báo cho người của phòng giáo dục huyện biết, bảo bọn họ qua đó chờ. Một lát nữa tôi sẽ đi qua!

Tô Mộc lãnh đạm nói.

– Vâng!

Sở Tranh quyết đoán nói. Quen với tính cách của Tô Mộc, hắn biết Tô Mộc bây giờ đang giận thật. Hơn nữa còn tức giận không nhỏ. Chỉ có điều hắn nghĩ chuyện này cũng rất bình thường. Nếu như đổi lại thành mình, đối mặt với chuyện hệ thống giáo dục gặp phải sự kiện thối nát như vậy cũng sẽ không kìm chế được mà tức giận.

Trưởng phòng giáo dục huyện rốt cuộc là giáo dục, hay đã trở thành dẫn mối vậy? Quả thực chính là buồn cười!

Đi Hoa Hải Nhất Trung?

Khi Tô Mộc nói ra điều này, thần sắc Tiêu Tiêu rõ ràng sửng sốt.

Đi Hoa Hải Nhất Trung làm cái gì? Hơn nữa hiện tại còn đang là buổi trưa. Cho dù là khảo sát cũng phải tìm vào thời gian làm việc, không nhất thiết phải lựa chọn này thời điểm ngoài giờ làm việc như vậy chứ?

Chẳng lẽ?

Tiêu Tiêu nhìn về phía Tôn Nhung Lệ đang ở bên người, lại nghĩ tới động tác Tô Mộc vừa rồi, trong lòng không khỏi hiện ra một ý nghĩ không thể tin được. Tô Mộc chung quy sẽ không cứ như thế trực tiếp đi vào Hoa Hải Nhất Trung chứ? Đây là muốn ra mặt vì Tôn Nhung Lệ sao?

Chỉ có điều bởi vì mình giới thiệu, chỉ bởi vì may mắn gặp dịp, chỉ bởi vì lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ, Tô Mộc liền muốn đi tới Hoa Hải Nhất Trung. Tiêu Tiêu mặc dù không biết cách thức trong quan trường này, nhưng cũng biết rất rõ ràng, đây tuyệt đối là biểu hiện và hành động mà một chính khách thành thục phải có.

Chẳng lẽ hắn không sợ bị đối thủ nắm nhược điểm như vậy sao?

Chẳng lẽ Tô Mộc thật sự sẽ hành động không chút kiêng kỵ như vậy sao?

Tiêu Tiêu thật sự mơ hồ không hiểu nổi.

Nữ nhân như Tiêu Tiêu, làm sao có thể biết được tâm sự của Tô Mộc? Thật sự cho rằng cô nghĩ như vậy là chính xác sao? Tô Mộc nhìn dáng vẻ của Tiêu Tiêu hiện tại, đã biết mình suy nghĩ quá nhiều. Chỉ có điều hắn cũng không định giải thích gì. Những cách thức trong quan trường, cho dù hắn có giải thích cho Tiêu Tiêu một lần, hai lần cô vẫn không hiểu.

– Tôn lão sư, thu thập đồ, chúng ta hiện tại chuẩn bị đi tới Hoa Hải Nhất Trung!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Đi tới Nhất Trung sao?

Tiêu Tiêu kinh ngạc.

– Đúng vậy!

Tô Mộc hơi chút dừng lại, như đinh chém sắt nói:

– Tôi đưa cô trở về. Lần này, có tôi ở bên cạnh, tôi xem ai dám động tới cô?
Bình Luận (0)
Comment