Quan Bảng

Chương 1262

Sau khi Lương Hậu xuất hiện, vừa định há miệng nói gì, trong lòng đột nhiên thấy chấn động, hắn là người tiến vào trong sớm nhất, hoàn toàn không ngờ phía ngoài đã đông người như vậy. Mà tất cả những người này đều là thường ủy huyện ủy của huyện Hoa Hải, đồng loạt xuất hiện nhiều thường ủy huyện ủy như vậy, thật sự khiến cho Lương Hậu cảm thấy áp lực. May mắn kết quả coi như không tệ, nếu không thật sự không biết nên làm sao đối mặt với đám người kia.

– Lương viện trưởng, thế nào rồi?

Tô Mộc trực tiếp hỏi.

– Tô huyện trưởng, tình trạng bệnh nhân vô cùng ổn định, hiện tại mặc dù nói đã không còn gì lo ngại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, vẫn đang hôn mê, có lẽ tới ngày mai mới có thể tỉnh lại. Về phần vấn đề tính mạng, không cần kỳ lo lắng, hắn sẽ không chết được. Sáu vết đâm kia có lẽ là đâm trong lúc bối rối, cũng không trúng bộ phận quan trọng.

Lương Hậu nói.

– Vậy thì tốt!

Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Sở Tranh không có chuyện gì là tốt rồi! Miễn là còn sống, bất kể phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng có thể giải quyết.

Những người còn lại sau khi nghe Tô Mộc nói không có chuyện gì, cũng đều thanh tĩnh lại. Mặc dù bọn họ không quan tâm đến sống chết của Sở Tranh, nhưng lại không thể không cố kỵ đến tâm tình của Tô Mộc. Nếu Sở Tranh chết đi, Tô Mộc nhất định sẽ nổi cơn bão tố. Là người đứng đầu chính quyền huyện, Tô Mộc vừa rồi đã can đảm đối kháng với Lý Tuyển, cảnh tượng này rõ ràng đã khắc sâu vào đầu óc bọn họ. Ngay cả Lý Tuyển người ta cũng dám khiêu chiến, cần gì phải sợ bọn họ?

– Lý bí thư, còn cả mọi người nữa, nếu Sở Tranh đã không có chuyện gì, vậy các vị cũng không cần thiết lưu lại nơi này. Tôi vào trong thăm Sở Tranh, mọi người về trước đi! Trễ thế này rồi, liên lụy mọi người phải ở lại đây, thật sự là áy náy.

Tô Mộc nói.

– Được rồi! Vậy chúng tôi về trước đây, Lương viện trưởng, ngài phải chăm sóc tốt cho Sở Tranh!

Lý Tuyển nói.

– Vâng!

Lương Hậu vội vàng nói.

Lý Tuyển thật sự không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, màn vừa rồi đã làm cho nàng mất chút ít thể diện, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, nàng không biết còn nói ra những lời như thế nào nữa. Sau khi Lý Tuyển rời đi, các thường ủy huyện ủy còn lại cũng rối rít ra về. Mạnh Vi Khiêm cũng trực tiếp rời đi, nếu xác định Sở Tranh đã không có chuyện gì, vậy việc hắn cần làm chính là nhanh chóng phá giải vụ án này. Tối nay xem ra phải đến cục công an huyện trấn giữ rồi.

– Bí thư, bây giờ chúng ta trở về sao?

Liễu Linh Lợi thấp giọng nói.

– Trở về! Không trở về còn đi đâu!

Sắc mặt Lý Tuyển bất thiện nói.

Liễu Linh Lợi dĩ nhiên biết tại sao Lý Tuyển lại có bộ dạng như vậy, muốn an ủi nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể yên lặng giấu những lời định nói dưới đáy lòng. Nhưng động tác và khí thế vừa rồi của Tô Mộc thật sự khiến cho Liễu Linh Lợi cảm thấy bá đạo, loại hơi thở nam tử hán này, thật sự khiến cho Liễu Linh Lợi say mê. Nếu như không phải tràng diện không thích hợp, nàng thậm chí nghĩ tới tối nay có thể vui vẻ ở cùng Tô Mộc.

Trong phòng bệnh!

Sở Tranh dĩ nhiên được sắp xếp trong phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện huyện, Tô Mộc đứng bên giường, lúc này trong phòng bệnh không có người nào, Tô Mộc vừa ngồi xuống liền túm lấy cánh tay Sở Tranh. Sở dĩ Tô Mộc ở lại lúc này, chính là vì hiện tại hắn có việc cần phải làm. Quan bảng đã bắt đầu chuyển động, trong đó năng lượng tinh thuần bắt đầu theo khống chế của Tô Mộc, chậm rãi chảy về phía thân thể Sở Tranh.

Nương theo những dòng năng lượng này chảy vào, vết thương của Sở Tranh nhanh chóng khép lại, khi sắc mặt Sở Tranh đã bắt đầu khôi phục lại thần thái như lúc ban đầu, Tô Mộc mới dừng lại. Buông tay hắn ra, nhìn gương mặt Sở Tranh, chậm rãi mở miệng.

– Sở Tranh, cậu yên tâm, không cần mấy ngày là cậu có thể xuống giường, hiện tại tôi không thể rời bỏ cậu, cậu cũng không thể mặc kệ không làm!

Nói xong cái này, Tô Mộc liền xoay người rời khỏi phòng bệnh. Nơi này có bác sĩ và y tá chuyên nghiệp, còn có cảnh sát hình sự được đặc biệt an bài tới đây trông chừng, Tô Mộc tin tưởng sẽ vô cùng an toàn. Về phần hắn, hiện tại phải đến một chỗ, chuyện đã xảy ra tối nay, bản năng nói cho hắn biết, cho dù không phải Chu Bát Cân làm, từ trong miệng hắn, cũng có thể moi được những thứ mình muốn.

Reng reng!

Khi Tô Mộc sắp đến cục công an huyện, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, là Chương Duệ gọi tới.

– Nói đi!

– Tô huyện trưởng, chuyện có tiến triển, chúng tôi căn cứ vào máy quay giám sát căn bản đã xác định được nghi phạm. Chỉ có điều vừa rồi trong quá trình truy tìm, chúng tôi phát hiện xe của nghi phạm bị va chạm, hắn đã chết!

Chương Duệ trầm giọng nói.

Cái gì?

Đã chết?

Tô Mộc ngây người, chuyện gì xảy ra vậy? Hắn vừa rồi còn làm việc, tại sao có thể chết đi như vậy? Chờ một lát, hắn không thể nào bị tông xe, bởi vì nếu hắn dám làm ra chuyện như vậy, đã nói lên hắn là người có đầy đủ bản lĩnh. Duới tình huống như thế, còn bị đụng xe, tỷ lệ này thật sự quá thấp.

– Sự thật rốt cuộc là cái gì?

Tô Mộc nghiêm túc nói.

Chương Duệ âm thầm bội phục, vị Huyện trưởng này thật sự không đơn giản, lại có thể nhanh chóng phát hiện trong chuyện này có tin vịt. Nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối không thể như vậy.

– Tô huyện trưởng, theo người của chúng tôi điều tra, có lẽ là cố ý bị tông xe, nói cách khác người này bị diệt khẩu!

Chương Duệ nói thẳng.

Giết người diệt khẩu!

Khi bốn chữ này thoáng hiện lên trong đầu Tô Mộc, sắc mặt hắn đã vô cùng tức giận. Thật sự là to gan lớn mật, chẳng những phái người làm ra chuyện như vậy, sau khi đối phương làm xong, còn quyết đoán giết chết, tâm kế của kẻ giật dây này thật sự là vô cùng phức tạp!

– Tiếp tục điều tra, xem có thể tìm ra đầu mối khác từ dấu vết lưu lại trên hiện trường và trên người nghi phạm hay không.

Tô Mộc nói.

– Vâng!

Chương Duệ bây giờ đang ở hiện trường.

Chuyện xảy ra ở bệnh viện huyện, Chương Duệ đã nghe được từ trong miệng Mạnh Vi Khiêm. Hắn bây giờ thật sự có loại cảm giác vô cùng cảm động, không ngờ Tô Mộc vì che chở hắn, để hắn có thể đủ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục công an huyện, mà công khai trở mặt với Lâm Nghi Đạc, thậm chí trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Lý Tuyển, khí phách như vậy không phải ai cũng có, Tô Mộc có can đảm làm như vậy, tuyệt đối vượt ra khỏi dự liệu của Chương Duệ.

Chương Duệ vốn đã đứng bên phía Tô Mộc, cùng với cử động này của Tô Mộc, bắt đầu chân chính kính phục. Chính Tô Mộc cũng không nghĩ tới, cử chỉ vô tâm của mình ở bệnh viện huyện, lại làm Chương Duệ biến thành như vậy.

Giết người diệt khẩu? Rốt cuộc là người nào làm?

Tô Mộc hiện tại vì cái tin này mà bắt đầu trở nên tỉnh táo. Từ ngày bước chân vào quan trường, Tô Mộc đã trải qua rất nhiều chuyện. Nếu như sợ hãi, hắn đã sớm không có khả năng đi đến hiện tại.

Đối phương càng dám làm như vậy, đã nói lên Tô Mộc đã đắc tội với bọn họ. Là ai chứ? Khẳng định không phải người của huyện Hoa Hải, bởi vì trong huyện này không có tập đoàn lợi ích gì. Nếu không phải ở huyện Hoa Hải, vậy chẳng lẽ là ở thành phố Tây Phẩm sao?

Chẳng lẽ là?

Khi trong đầu Tô Mộc hiện ra một cái tên, điện thoại lại một lần nữa vang lên. Lần này là Đoạn Bằng gọi tới, lời thì ít mà ý nhiều vô cùng.

– Lãnh đạo, chúng tôi điều tra rồi, người động thủ có lẽ là hai người. Một người trong đó đã bị diệt khẩu, một người khác chúng tôi phát hiện chút ít tung tích ở phía dưới sườn dốc ven đường. Nhưng bởi vì nơi đó có con sông, cho nên đầu mối tới đó liền bị chặt đứt. Nhưng có thể khẳng định, đối phương không thể giết chết tất cả để diệt khẩu!

Đoạn Bằng nói.

Tin tức tốt!

Đây thật sự là một tin tức tốt!

– Bằng tử, tiếp tục điều tra, nếu biết còn có người sống, như vậy người này tuyệt đối sẽ không cho chìm chuyện này xuống. Các cậu phải kiên nhẫn, tìm bằng được người đó cho tôi.

Tô Mộc nói.

– Tôi hiểu!

Đoạn Bằng nói.

Xem ra trình độ của bọn Đoạn Bằng ngày càng được nâng cao, dưới tình huống không có bất kỳ thiết bị nào, vẫn có thể làm được như vậy. Nếu đợi đến sau này trang bị cho bọn họ những trang bị chuyên nghiệp, như vậy bọn họ làm việc sẽ càng thêm gọn gàng.

Bên trong Cục công an huyện!

Mạnh Vi Khiêm đã tự mình ở đây trấn giữ, khi Tô Mộc tới đây bảo muốn nói chuyện một chút với Chu Bát Cân, Mạnh Vi Khiêm không chần chờ, trực tiếp dẫn Tô Mộc qua đó. Bây giờ là thời điểm không bình thường, Mạnh Vi Khiêm sẽ không tuân thủ nghiêm ngặt những thứ gọi là quy củ. Hơn nữa Chu Bát Cân sở dĩ bị bắt vào đây, cũng là vì Tô Mộc. Nếu Tô Mộc gặp Chu Bát Cân, không chừng còn có thể có thu hoạch bất ngờ gì đấy.

Chẳng qua tại sao lúc này Tô Mộc lại muốn gặp Chu Bát Cân? Chẳng lẽ chuyện Sở Tranh gặp nạn có liên quan đến Chu Bát Cân sao? Không thể nào, Chu Bát Cân chỉ là một quan nhị đại, hắn làm gì có can đảm giết người diệt khẩu lớn như vậy! Cho dù có can đảm, cũng không có cái đầu và thực lực.

Bên trong phòng thẩm vấn.

Chu Bát Cân làm thế nào cũng không nghĩ tới, thời gian lâu như vậy, tại sao mình vẫn chưa được thả ra. Chẳng lẽ lần này thể diện của Chu Kính Dư không dùng được sao? Tại sao đám người của huyện Hoa Hải vẫn giam giữ hắn không chịu thả?

Nói thật Chu Bát Cân không muốn ở lại nơi này, nơi này quả thực không phải chỗ con người nên ở. Mặc dù những cảnh sát ở đây cũng không dụng hình với hắn, nhưng bị tạm giam như vậy, lại không có ai tới đây nói một câu, tất cả mọi thứ trên người đều bị tịch thu, một mình bị giam giữ ở nơi lớn như một bàn tay này, quả thực làm cho người ta cảm thấy như muốn phát điên.

Cho nên khi Tô Mộc xuất hiện, Chu Bát Cân vô cùng kích động, hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng hai tay hai chân đều bị đánh, căn bản không thể nhúc nhích, càng giãy dụa, càng đau đớn.

– Tô Mộc Tô huyện trưởng, tôi biết lỗi rồi, ngài thả tôi ra đi. Chỉ cần ngài chịu thả tôi, tôi thề tuyệt đối sẽ không đi tìm Tôn Nhung Lịch gây phiền toái. Tôi xin lỗi ngài, ngài nói đi, làm thế nào mới bằng lòng thả tôi ra?

Chu Bát Cân kích động hô.

Cái gọi là xương cứng, ở chỗ Chu Bát Cân căn bản không tồn tại. Người giống như hắn, vốn cũng không phải ngu xuẩn, nếu bị giam giữ thời gian dài như vậy còn không suy nghĩ cẩn thận, chuyện đã không phát triển giống như hắn nghĩ.

Chẳng qua hắn tưởng rằng nói như vậy, Tô Mộc sẽ bỏ qua sao?
Bình Luận (0)
Comment