Quan Bảng

Chương 1315

Có một số việc phát sinh không ai có thể khống chế, Ngũ Vi Đạo là ai? Hắn là phó chủ tịch huyện Cách Gian, chẳng qua sắp thăng chức. Bởi vì sau lưng Ngũ Vi Đạo chính là tư lệnh viên quân khu thành phố Dương Vọng Sơn. Sau khi Ngũ Vi Đạo giải ngũ liền tham chính, từng là người của Dương Vọng Sơn, được hắn an bài mới dốc sức trong quan trường, chẳng qua rất ít người biết được quan hệ giữa bọn họ.

Huyện Cách Gian cũng không nằm lân cận huyện Hoa Hải, nhà Ngũ Vi Đạo cũng không ở trong huyện Hoa Hải, tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Là trùng hợp sao? Đương nhiên không phải, trên thế gian này làm gì có nhiều việc trùng hợp như vậy?

Ngũ Vi Đạo đặc biệt tới nơi này là vì muốn khảo sát tình huống trong huyện Hoa Hải, đương nhiên trọng yếu nhất là muốn xem bí thư huyện ủy Lý Tuyển cùng chủ tịch huyện Tô Mộc là hạng người gì! Nguyên nhân sao? Thật đơn giản, bởi vì hắn sắp thăng chức làm phó chủ tịch thường vụ huyện Hoa Hải! Chức vị phó chủ tịch thường vụ vẫn trống, trải qua Dương Vọng Sơn hoạt động đã rơi xuống trên người Ngũ Vị Đạo. Chuyện này đã không còn bất cứ vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không xảy ra ngoài ý muốn, trừ phi Ngũ Vị Đạo tử vong. Cho nên khi hắn lên xe quay về Tây Phẩm thị, nhìn thấy Tô Mộc cũng ở trên xe, vừa cảm thấy ngoài ý muốn hơn nữa khi nhìn thấy Tô Mộc cứu viện Huyên Huyên, Ngũ Vị Đạo vô cùng bội phục hắn. Vì vậy lúc này Ngũ Vị Đạo mới khẳng định, những tin tức mình nghe được đều là sự thật, Tô Mộc là một chủ tịch huyện đầy nhiệt huyết.

Nếu lúc này đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không nghĩ Ngũ Vị Đạo chính là phó chủ tịch thường vụ huyện Hoa Hải sắp nhậm chức, nhưng Tô Mộc nhờ quan bảng nên lấy được tin tức này.

Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn! Tô Mộc không nghĩ tới lại gặp mặt vị tân phó chủ tịch thường vụ huyện ở nơi này. Hơn nữa thoạt nhìn hiệu quả không tệ lắm, độ thân mật của Ngũ Vị Đạo lại lên tới bốn mươi. Hơn nữa Tô Mộc có thể cảm giác được đây là một người nhiệt tình. Chẳng qua trong trường hợp hiện tại có một số việc không thể nói ra, nếu không Tô Mộc thật không biết nên làm sao giải thích.

Vừa rồi anh đã báo công an, vậy để họ ở lại nơi này một chút, tôi tin tưởng công an tới đây cũng cần nhìn thấy nhân chứng, anh nghĩ thế nào?

Ngũ Vị Đạo hỏi.

Được!

Tô Mộc gật đầu đáp.

Thấy Tô Mộc đồng ý, Ngũ Vị Đạo xoay người nhìn lại, khuôn mặt thản nhiên nói:

Đã xảy ra chuyện như vậy, tính chất vô cùng tồi tệ, công an sắp tới, nếu các vị nguyện ý thì lưu lại làm nhân chứng, thuật lại cho công an nghe những gì các vị nhìn thấy. Đương nhiên nếu các vị không muốn thì tôi không cưỡng cầu, nhưng sau này nếu bị công an tìm tới nhà thẩm vấn các vị có quan hệ gì với kẻ cướp hay không, vậy các vị chờ bị phiền toái đi!

Hắn không hề đe dọa, nhưng lời này lập tức làm những người kia đánh trống lui đường. Đúng vậy, ý tứ của Ngũ Vị Đạo còn chưa rõ ràng sao? Đây là nói nếu tên cướp khai ra ai là đồng lõa của hắn gì đó, bọn họ làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, không còn ai muốn rời đi. Kỳ thật cũng không sao cả, chẳng phải làm nhân chứng thôi sao? Nơi này nhiều người như vậy, đều nhìn thấy một màn vừa rồi. Mặc dù tức giận với lời mắng của Tô Mộc, nhưng ai cũng biết mình đã làm chuyện mất mặt xấu hổ thì còn trách được ai.

Lúc này mặc dù đã có người lên xe, nhưng còn chưa rời đi. Hơn nữa muốn đi cũng phải có tài xế lái xe thôi! Mà lúc này tài xế xe đò sẽ không đi, nếu có chuyện gì phát sinh, hắn sẽ không gánh nổi trách nhiệm. Sớm biết vậy nên lái xe đi luôn cho xong, dừng xe làm cái gì!

Ngũ Vị Đạo nói xong, trực tiếp đi về hướng xe bus, phát hiện người bị đâm tổn thương cũng không nguy hiểm tính mạng, chỉ cần băng bó sau đó chờ xe cứu thương tới là được. Không có ai tử vong, đây là vạn hạnh trong bất hạnh.

Huyên Huyên, cháu có muốn gọi điện về nhà không?

Tô Mộc hỏi.

Không cần, vừa rồi cháu đã gọi điện rồi!

Huyên Huyên nói.

Gọi rồi?

Tô Mộc có chút tò mò, hẳn là vừa rồi cô bé xuống xe trốn bên kia gọi điện báo tin. Đúng là một nha đầu thông minh! Kỳ thật nhìn qua Huyên Huyên cũng không quá nhỏ, hẳn là lên trung học năm thứ nhất, nhưng vì dáng người nhỏ xinh cho nên làm cho người ta có cảm thấy như một cô bé.

Ngũ Vị Đạo đứng gần bên nhưng không tiếp tục trò chuyện với Tô Mộc, hẳn lo lắng ba ngày nữa nhậm chức gặp lại nhau sẽ cảm thấy xấu hổ đi.

Mười phút sau.

Hiện tại Tô Mộc xem như kiến thức được tốc độ phá án của hệ thống công an, chỉ mới mười phút đã có một xe công an lao tới nhanh như chớp. Nhưng sao chỉ có một chiếc xe đây? Đã xảy ra chuyện như vậy, tốt xấu cũng điều động hai chiếc đi điều tra chứ? Chẳng qua một màn kế tiếp làm cho Tô Mộc cảm thấy thật kỳ quái. Bởi vì một nữ công an từ trên xe bước xuống, là một cô gái xinh xắn.

Nữ công an đi thẳng tới trước mặt Tô Mộc, kéo Huyên Huyên, khuôn mặt đầy lo lắng sờ soạng khắp thân thể cô bé.

Huyên Huyên, không sao chứ? Có bị thương không? Nha đầu, sao lá gan lớn như vậy đây? Có biết nếu em bị tổn thương, người nhà em sốt ruột thế nào không!

Man La tỷ, em đâu có việc gì, may mắn có chú này, nếu không em thật sự không còn gặp lại được chị nữa!

Huyên Huyên nói.

Đa tạ!

Tưởng Man La nhìn Tô Mộc mỉm cười nói, nhưng chưa đợi Tô Mộc lên tiếng, ánh mắt nàng nhìn qua tên cướp liền toát ra lửa giận.

Huyên Huyên, là hắn động tay sao?

Là hắn!

Vừa nghe lời này, Tưởng Man La trực tiếp đi tới chỗ tên cướp, nàng vươn tay xách hắn lên, lập tức vung quyền đấm thẳng vào bụng tên kia.

Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm ra hành động này, lá gan thật sự không nhỏ! Còn muốn giết người, mày thật sự chán sống! Rơi xuống trong tay Tưởng Man La này, tao sẽ tận tình hầu hạ cho mày!

Nàng đấm hai quyền, tên đầu trọc cuộn người, ánh mắt nhìn Tưởng Man La với vẻ khủng hoảng.

t r

u y e n c u a t u i n e t Ngũ Vi Đạo đứng cách đó không xa, nhìn thấy động tác của Tưởng Man La, vẻ mặt có chút hờn giận. Mặc dù nàng là công an, nhưng làm vậy cũng không hợp quy định, nếu đánh người xảy ra chuyện không hay, chẳng lẽ nàng phải chịu trách nhiệm sao?

Nhưng Tô Mộc nhìn thấy động tác của Tưởng Man La cũng không để ý, khóe môi lộ nụ cười khẽ gật đầu. Xem ra hắn đã nghĩ lầm, là Huyên Huyên gọi điện cho nàng tới đây mà không phải do hắn báo cảnh.

Đúng ngay lúc này bên tai Tô Mộc truyền tới thanh âm tiếng còi xe công an, bốn chiếc xe chạy tới nhanh như chớp, khi nhóm công an trong xe bước xuống, vừa nhìn thấy Tưởng Man La, vẻ mặt cũng không chút biến đổi, lại có vẻ không cam tâm tình nguyện đi qua.
Bình Luận (0)
Comment