Quan Bảng

Chương 1320

Những lời mắng nhiếc của nhóm đố phụ nếu rơi lên người ai đều là một loại nhục nhã trí mạng, bây giờ em gái bị người mắng nhiếc, nếu Tô Mộc còn có thể nhẫn nhịn thì không còn là Tô Mộc! Lúc này Tô Mộc chỉ muốn làm một chuyện, chính là phát tiết! Không cần biết trước mắt là ai, hắn phải phát tiết hoàn toàn!

Mày hung thần ác sát làm gì? Mày là ai? Mày dám đụng tới chúng tao, tao phải cho mày không chết tử tế được! Hoàng Vĩ Nghiệp, ông đang ở nơi nào? Chẳng lẽ ông muốn trơ mắt nhìn lão bà của mình bị người khác đánh chết sao?

Trữ Trinh tức giận hô to.

Mấy đố phụ khác cũng lớn tiếng gào lên, nhất thời từ trong một góc sân có vài người đàn ông ăn mặc chỉnh chu sốt ruột đi ra, bộ dáng giống như thương nhân thành thục, so sánh với bộ quần áo trên người Tô Mộc, rõ ràng thuộc hai thế giới khác nhau.

Chuyện vừa rồi xảy ra quá mức nhanh chóng, thế cho nên bọn hắn đều không kịp phản ứng đã nhìn thấy lão bà của mình bị Tô Mộc đá bay. Lúc này dù họ không kêu gào, họ cũng sẽ nhanh chóng xông qua hỏi nguyên nhân.

Anh là ai? Có biết hành vi vừa rồi của anh đã hình thành công kích thân thể người khác, tôi sẽ báo cảnh bắt anh!

Hoàng Vĩ Nghiệp là chồng của Trữ Trinh, bộ dạng không kém, có vẻ hòa nhã. Chẳng qua khí chất có vẻ âm hiểm, làm Tô Mộc vô cùng khó chịu.

Xin lỗi! Đều tự vả miệng năm mươi cái! Chuyện này tôi sẽ xem như chưa phát sinh, nếu không tôi sẽ chơi tiếp!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Cái gì?

Hoàng Vĩ Nghiệp giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, cần phải xin lỗi không nói, còn phải tự vả miệng năm mươi cái, hắn cho hắn là ai! Đúng vậy, hắn có thể xuất hiện ở nơi này, thật sự kỳ quái. Nhưng vừa rồi Hoàng Vĩ Nghiệp cũng vô tình nhìn thấy Tô Mộc đi taxi tới đây, sau đó đi theo Hoàng Tiệp mới được vào.

Người như vậy nhất định chỉ là đi tới nơi này từng trải mà thôi, giải thích hợp lý nhất là tiểu bạch kiểm do Hoàng Tiệp bao nuôi, nếu không vì sao Hoàng Tiệp chiếu cố hắn như vậy? Nghĩ tới đây, Hoàng Vĩ Nghiệp càng thêm phẫn nộ!

Nguyên lai người đàn bà này thích loại tiểu bạch kiểm như vậy, vì vậy mới cự tuyệt hắn đi!

Có nghe hay không? Mọi người có nghe hay không? Người như vậy còn muốn tôi giải thích! Còn đòi tôi tự tát năm mươi cái! Hoàng Vĩ Nghiệp, tôi cho ông biết, hôm nay ông nhất định phải trút khẩu ác khí này cho tôi! Tôi muốn tên tiểu bạch kiểm này phải tiến ngục giam! Con nhỏ lẳng lơ kia, tôi muốn cô ta mất hết danh dự, còn dám câu dẫn đàn ông trong địa phương này, cũng không tự tát nước tiểu chiếu chính mình! Còn tiểu hồ ly tinh kia, tôi phải cho nó biết kết quả dám đắc tội tôi!

Trữ Trinh khóc lóc om sòm gào to.

Nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, bên tổ chức làm sao không biết. Ngay khi có người đi thông tri chủ nhân, nơi này đã có nhiều người tụ tập vây quanh. Người xuất hiện nơi này đều là tinh anh thương giới, tam giáo cửu lưu đều có. Đương nhiên không thể phủ nhận chính là cũng có người trong quan trường, thậm chí còn có người nhận ra thân phận Tô Mộc.

Người nhận ra thân phận Tô Mộc, ánh mắt nhìn qua Hoàng Vĩ Nghiệp mang theo vẻ thương hại. Người này thật sự muốn chết, còn dám trêu chọc cả Tô Mộc! Không biết hắn là ai sao? Từng là chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, từng đánh hạ thật nhiều quan lớn, chỉ như ông vậy, người ta thu thập chỉ trong nháy mắt!

Cần nhắc nhở hay không?

Mình khờ sao, nhìn tình huống trước mắt rõ ràng là Tô Mộc muốn làm lớn chuyện, nếu mình nhắc nhở Hoàng Vĩ Nghiệp, sau này bị Tô Mộc tính sổ chẳng phải mình gặp xui xẻo. Dù sao chỉ là xem náo nhiệt, vậy cứ tiếp tục xem thôi!

Thật là hết phương cứu chữa!

Tô Mộc nhìn đám người kia, có chút trào phúng lắc đầu. Nếu mình thật sự không có bản lĩnh gì, dám nói lời như vậy sao? Thôi, nếu lần này đã chủ động nháo sự, vậy làm càng lớn càng tốt.

Một lần cuối cùng, có xin lỗi hay không?

Tô Mộc lãnh đạm nói.

Nằm mơ đi!

Mày phải xin lỗi mới đúng, tước hắn!

Dám nháo sự trong trường hợp như vậy, thật là liều lĩnh!

Giảm bớt phiền toái cho Đỗ gia, chúng ta cũng nên ra tay!

Không thể không nói những người này thật biết đùa giỡn tâm kế, muốn đánh người mà lại nói trợ giúp Đỗ gia giảm phiền toái. Ở trong mắt bọn hắn, lời đã nói thành như vậy, dù làm lớn cũng sẽ có Đỗ gia ra mặt hỗ trợ.

Tô Mộc!

Hoàng Tiệp có chút lo lắng.

Hoàng tỷ, đừng lo lắng, anh của em không sao, đám người kia nên bị giáo huấn, thật sự cho rằng mình có tiền là làm gì thì làm sao? Còn dám công kích người khác!

Tô Khả căm giận nói.

Hoàng tỷ, không sao chứ?

Chương Linh Quân chạy tới khẩn trương hỏi.

Không sao!

Hoàng Tiệp lắc đầu.

Tại sao là hắn? Hắn lại muốn nháo sự sao?

Chương Linh Quân nhìn Hoàng Vĩ Nghiệp, nhíu mày nói.

Phanh phanh!

Tốt, Hoàng Tiệp, thật không ngờ mày tìm tiểu bạch kiểm này cũng đủ cường tráng. Cũng phải, nếu không cường tráng sao có thể hầu hạ mày! Nhưng lần này mày phải xui xẻo, mày dám đánh họ, mày biết họ là ai sao? Tùy tiện một người cũng đủ chơi mày chết, bây giờ còn dám thu thập nhiều người như vậy. Lão Hoàng, ông còn ngây ngốc làm gì, báo cảnh a!

Trữ Trinh rít gào nói.

Bọn tỷ muội đánh a!

Trữ Trinh lao về phía Tô Mộc, mấy đố phụ theo sát phía sau, trong lòng bọn họ thầm nghĩ chính là, Tô Mộc dám đánh đàn bà sao? Thật không biết xấu hổ đánh đàn bà sao?

Ba ba!

Thanh âm thanh thúy vang lên, không cần biết đám người Trữ Trinh né tránh thế nào đều không tránh thoát, đều bị Tô Mộc hung hăng quăng bạt tai ngã nhào dưới đất. Trên mặt họ lập tức sưng tấy lên, khi Trữ Trinh té xuống trước mặt Tô Khả, Tô Khả không chút do dự vung chân đá vào mông ả, đá bay ả ra xa.

Xứng đáng!

Tô Khả hung hăng nói.

Mà Tô Mộc chẳng những đánh ngã đám đàn ông lăn lóc, còn không chút do dự tát tai đàn bà, hành động lại vô cùng hăng hái, dựa vào cái gì đàn bà có thể nhục mạ đàn ông, mà đàn ông không được phản kháng, muốn tát thì cứ tát thôi!
Bình Luận (0)
Comment