Quan Bảng

Chương 1324

Điên mất!

Vì sao lại có người gọi cửa vào lúc này cơ chứ?

Tại sao thời điểm khác không có người nào gọi cửa?

Ta ăn ở như thế nào vậy?

Cũng không phải là Đỗ Phẩm Thượng chứ? Không có đạo lý, Đỗ Phẩm Thượng tên kia cho dù muốn tới cũng phải giải quyết xong chuyện ở buổi tiệc. Điểm này Tô Mộc vẫn hiểu rõ, bởi vì Đỗ Phẩm Thượng có quan hệ với mình, không cần phải sốt ruột đuổi theo như vậy. Người ở đó có sức nặng chân chính là Đỗ Triển, Đỗ Phẩm Thượng nếu muốn tới cũng phải chậm một chút.

Nếu không phải Đỗ Phẩm Thượng thì là ai chứ?

Tô Mộc cố tình không muốn quan tâm tới, vào lúc giương cung bạt kiếm này, vào lúc mấu chốt tùy thời sẽ xách thương ra trận, chẳng lẽ bị quấy rầy đại sự hay sao? Nhưng chuông cửa vang lên không gián đoạn, Tô Mộc tâm phiền ý loạn.

- Đi thôi!

Chương Linh Quân mở mắt ra, nói nhỏ một câu.

Thời điểm này Chương Linh Quân đã tỉnh táo khởi cảm giác điên cuồng vừa rồi, mặc dù nói thân thể còn đang tiếp tục tiếp nhận Tô Mộc vuốt ve, nhưng lý trí nói cho nàng biết, không thể lại ngồi ở đây, bằng không thì thật sự có chuyện.

Cho nên Chương Linh Quân cố chấp ngồi dậy, bước chân hơi tập tễnh đi vào phòng ngủ.

- Tôi vào trong phòng, cậu đừng cho người tiến vào đây.

Chương Linh Quân đứng ở nơi cửa, ánh mắt mê ly nhìn Tô Mộc, nói xong lời này trực tiếp vào phòng ngủ đóng cửa lại. Thời điểm đường cong uyển chuyển biến mất trước mặt, Tô Mộc cũng tạm thời thu hồi trí tưởng tượng của mình. Cũng không cần biết là ai, nếu không có lý do tuyệt đối, xem ta sẽ thu thập ngươi thế nào.

Tô Mộc nghĩ vậy liền đi ra cửa, mở cửa ra thì một gương mặt như hoa như ngọc đang cười. Mà gương mặt này tạm thời làm Tô Mộc đang tức giận biến mất, bởi vì nàng là Ôn Ly.

- Tại sao em ở nơi này?

Tô Mộc thực sự chút ít ngoài ý muốn!

- Tại sao em không thể ở nơi này chứ? Lại nói khách sạn Phong Diệp không phải do nhà anh mở, vì sao em không thể tới đây chứ? Tô ca, chẳng lẻ anh không mời người ta đi vào trong hay sao?

Ôn Ly đáng thương nói.

- Bất tiện!

Tô Mộc dứt khoát nói.

- Làm sao lại bất tiện! Em đã nghe ngóng rồi, anh vừa từ tiệc tối trở về, cũng chưa làm chuyện gì khác nha?

Ôn Ly nói xong liền chui qua bên cạnh Tô Mộc đi vào. Bởi vì hiện tại cái quần đang đội ngược lên, Tô Mộc cũng không dám động thủ với Ôn Ly, thế cho nên thật sự cho Ôn Ly chui vào.

Im lặng!

Tô Mộc cũng không thể lại đuổi Ôn Ly đi ra, lại nói mình và nàng không phải quan hệ thật tốt, nhưng hai người cũng thật quen thuộc, không cần phải vì vậy mà đuổi nàng ra. Cho nên Tô Mộc ngồi xuống sa lon, hơi khom người.

- Tô ca, anh sao thế? Có phải không thoải mái hay không?

Ôn Ly nhìn tư thế ngồi của Tô Mộc, khó hiểu đi tới.

- Không có việc gì, anh không sao!

Tô Mộc nói ra.

Xấu hổ ah, phải biết rằng Ôn Ly là khuê mật của Tô Khả, nếu thật bị Ôn Ly phát hiện mình dị thường, vậy việc vui lớn rồi. Tô Mộc bắt buộc chính mình trấn định lại, nên ngăn cản tiểu Tô đang căng lên. Nhưng hắn phát hiện càng làm như vậy càng không thành công, thân thể càng bị kích thích chi phối. Đồng chí tiểu Tô ý chí chiến đấu sôi sục, buất khuất hăng hái.

- Ôn Ly, sai em biết anh ở nơi này? Còn nữa, vì sao em mặc thế này?

Tô Mộc nhìn qua Ôn Ly thấp giọng hỏi.

Thời điểm này Ôn Ly mặc trang phục dạ hội màu bạc, tư thái phụ trợ rất mê người, xương quai xanh mỹ diệu tận xương, vô cùng hấp dẫn Tô Mộc chú ý chính là Ôn Ly không chút quan tâm Tô Mộc nghĩ như thế nào, xem Tô Mộc trở thành người nhà, ngồi gần hắn như vậy, lập tức Tô Mộc nhìn thấy khe hở sâu hun hút kia.

Khục khục!

Ta nói Ôn Ly ngươi chú ý chút được không? Ta đang ở tình huống này, ngươi lại chọc tới, ngươi bảo ta làm thế nào đây? Ta làm sao ngăn cản xúc động cơ chứ, ngăn được mới lạ.

Nghĩ vậy, Tô Mộc đổ mồ hôi.

- Em nha, em nghe tiểu Khả nói muốn tham gia tiệc tối, cho nên đã đi theo sau cô ấy. Vốn nghĩ sẽ cho mọi người kinh hỉ, ai nghĩ tới sau khi tới đó thì các người rời đi, cho nên em chỉ có thể hỏi tiểu Khả địa chỉ của anh nha. Lại nói Tô ca, anh đi lần này thật không biết lúc nào mới có thể gặp anh! Người ta thật sự rất nhớ anh mà.

Ôn Ly ra vẻ đáng thương nói, càng như vậy, càng cúi thấp người xuống, càng làm cái rãnh sâu kia phát huy tinh tế, trêu chọc tiếng lòng Tô Mộc nóng rực lên.

Muốn chết ah!

- Ồ!

Đúng lúc này Ôn Ly nhìn trán Tô Mộc chảy mồ hôi nhiều như vậy, vậy mà trực tiếp đứng dậy, cầm khăn tay lau cho Tô Mộc. Nàng làm thế Mộc đương nhiên nói là tự mình làm. Ai nghĩ đang đẩy đi, khăn giấy rơi xuống, Ôn Ly cúi người bắt lấy.

Nhưng mà Ôn Ly thuận thế bắt lấy khăn giấy nên thuận tay chụp lên người Tô Mộ, Ôn Ly lúc ban đầu không biết xảy ra chuyện gì, còn hơi vuốt ve nó. Sau khi cầm thấy ấm ám trong tay, Ôn Ly lúc này mới phát hiện mình cầm là thứ gì, khuôn mặt đỏ hồng phơn phớt, ánh mắt nhìn Tô Mộc đầy nước.

- Tô ca, anh thật xấu, nếu anh thật nghĩ như vậy, người ta...

Ta té!

Xin nhờ, ngươi ngàn vạn lần không được như vậy, ta mặc dù có chút hảo cảm với ngươi, nhưng không cầm thú tới mức không buông tha người. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của Ôn Ly, Tô Mộc càng lo lắng Ôn Ly có ý kiến gì không, nếu thật là có, ngược lại là chuyện không tốt, bởi vì hắn không muốn làm với Ôn Ly.

Cho nên Tô Mộc tranh thủ nói:

- Đừng, Ôn Ly, em đừng nghĩ nhiều, anh thật không phải muốn xem,. Là vì...

Là vì cái gì? Tô Mộc thật không biết nên giải thích thế nào cho phải, ngươi mặc quần áo dạ hội hơi rộng, hiện tại càng như thế, nàng bởi vì kích động nên ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, nhưng mà đầu của Ôn Lỵ đang gần sát tiểu Tô a.

Vào lúc này thật sự quá mập mờ.

- Tô ca, em...

Leng keng!

Thời điểm Ôn Ly muốn thổ lộ, cửa phòng có tiếng chuông vang lên, thời điểm này Tô Mộc không phải nghĩ tới hình ảnh kiều diễm nữa, cũng không có nghĩ sẽ có người phá chuyện tốt của mình, ngược lại có cảm giác trút được gánh nặng. Lần này thì tốt, phải xem là ai.

Tô Mộc đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, sắc mặt biến hóa, nghiêng đầu nhìn qua phía Ôn Ly nói ra:

- Em và Ngụy Mạn thương lượng xong chưa?

- Ai? Ngụy Mạn! Không có ah!

Ôn Ly thực không ngờ người xuất hiện chính là Ngụy Mạn, thần sắc hơi giật mình, nghĩ đến tuyệt đối không thể bị Ngụy Mạn phát hiện mình ở chỗ này. Phải biết rằng mình đêm này dùng đủ lý do rời khỏi ký túc xá, nếu như bị Ngụy Mạn bắt gặp, cho dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

- Tô ca, em vào phòng ngủ, anh đuổi Ngụy Mạn đi giúp em.

Ôn Ly nói xong liền chạy vào phòng ngủ.

- Phòng ngủ!

Tô Mộc nghĩ tới cái gì liền kêu to, nhưng mà nghĩ đến Ngụy Mạn đang ở trước cửa, giọng nói hơi thấp một chút, nhưng nói như thế làm Ôn Ly không hề nghĩ ngợi xông vào trong, xông vào trong gian phòng Chương Linh Quân đi vào lúc nãy, không có biện pháp, chỉ có cùng tiến vào đó, ai bảo gian phòng này gần nhất.

Sẽ không gặp mặt chứ?

Không có tiếng thét xuất hiện như trong tưởng tượng? Chẳng lẽ nói hai người không có gặp mặt sao? Tô Mộc thật không dám mở cửa vào lúc này, tính toán, trước đối phó Ngụy Mạn rồi nói sau. Ngụy Mạn ấn cửa lần nữa, Ngụy Mạn rất sốt ruột.

- Tô ca...

Thời điểm Ngụy Mạn vừa định gõ cửa, cửa phòng lộ ra gương mặt Tô Mộc, Ngụy Mạn nhìn quần áo của Tô Mộc, trên mặt không tự chủ đỏ ửng, nhưng mà không có thất thố, dù sao nàng đi con dường hơi chút lãnh khốc chút, cũng không có ai phát hiện không đúng.

- Ngụy Mạn, sao em tới đây?

Tô Mộc hỏi.

- Tô ca, em muốn gặp anh một chút, rất lâu chưa từng gặp anh, em có chút nhớ anh, như thế nào? Chẳng lẽ em không thể đi vào sao?

Cùng lý do thoái thác, nhưng mà Ngụy Mạn lần này nói Tô Mộc không thể không đáp ứng, dịch thân cho Ngụy Mạn tiến vào.

Bởi vì chột dạ dưới nên Tô Mộc không có dám quá phận mở cửa phòng ra, chỉ hơi lộ khe hở, tay còn cầm nắm cửa. Ngụy Mạn vốn rất cao, lúc này gần như dán vào mặt của Tô Mộc. Mà không biết là cố tình hay là vô tình, Ngụy Mạn đi qua không cẩn thận đụng vào long thương của Tô Mộc, cho dù chỉ hơi chạm cũng có kích thích mãnh liệt, lại làm cho Tô Mộc có cảm giác sắp điên lên.

Ta đang gặp chuyện bi thảm gì thế này, tại sao phải để ta thừa nhận chuyện như thế? Vốn có thể an tâm hưởng dụng thịnh yếu Chương Linh Quân, ai nghĩ tới có người xuất hiện liên tục như vậy chứ.

Ôn Ly, Ngụy Mạn đều là khuê mật của Tô Khả, lý do tới đây rất bình thường, chẳng lẽ nói Tô Mộc có thể đuổi tất cả đi sao

Nhưng xin trời, ngàn vạn không nên có người tới, nếu thật sự tới, có thể làm thành bàn mạt chược đấy.
Bình Luận (0)
Comment