Quan Bảng

Chương 133

Lương Xương Quý định xuống xe, nhưng cửa mới mở thì Tô Mộc đã đứng trước đầu xe.

Sắc mặt Tô Mộc âm trầm nói:

- Trương thư ký, các người ngồi yên đừng nhúc nhích, đằng trước xảy ra chút chuyện, tôi giải quyết ngay.

Vù vù vù vù vù!

- Gâu gâu gâu!

Góc cua đằng trước có tiếng chó nhà sủa inh ỏi, hai khúc gỗ tròn chắn giữa đường. Máy thanh niên nhuộm tóc vàng hùng hổ bước ra từ bóng râm, miệng ngậm thuốc lá, mặt cười dữ dằn.

Trịnh Mục không ở trên xe, gã đi xuống cùng Tô Mộc. Hai người đứng trước đầu Land Rover, Trịnh Mục và Tô Mộc tràn đầy hứng thú nhìn mấy thanh niên đến gần, nở nụ cười nghiền ngẫm.

- Lái nhanh đi đầu thai sao?

- Đúng rồi, nếu không phải chúng ta thông minh thì đã bị các ngươi cán chết!

- Đại hoàng, Tiểu Hoàng, đừng la nữa, chút nữa sẽ cho các ngươi chơi.

Mấy tên du côn ngông cuồng rống. Thanh niên dần đầu cởi trần, ngực xăm đầu cọp dữ dằn, cơ bắp săn chắc lộ ra ngoài, thoạt trông có chút võ. Sống mũi đeo kính râm, tay cầm dây xích chó, thanh niên liếc qua Tô Mộc, mắt sáng rỡ nhìn Land Rover.

Má ơi, xe thật phong cách. Chuyến này đáng giá, phải trấn lột một mớ tiền mới được.

Tô Mộc tiến lên trước, trầm giọng quát:

- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?

Thanh niên đầu tóc tím ngông cuồng hét lên:

- Ngươi từ đâu ra, mọc đủ lông chưa mà dám nói kiểu đó với ta? Không biết ta là ai sao? Vậy hãy vểnh tai nghe kỹ đây, ta là anh Ngô, Ngộ Tự Cường.

- Anh Ngô?

Tô Mộc nhíu mày nói:

- Tôi không cần biết ngươi là ai, nói đi, các ngươi muốn làm cái gì?

Ngộ Tự Cường nhướng mày nói:

- Không làm gì, chỉ là mấy huynh đệ chúng ta tốt bụng sửa đường này, nhưng túi tiền hơi xẹp, muốn thu phí qua đường.

Tô Mộc hiểu ngay, mấy tên du côn muốn chặn đường thu phí.

Tô Mộc cao giọng quát:

- Hừ! Các ngươi mà biết sửa đường? Con đường này là các ngươi sửa sao? Nếu đúng và tu sửa tệ như vậy, tôi không tìm các ngươi tính sổ đã là may, còn dám ở đây chặn đường thu phí. Các ngươi có biết mình phạm pháp không? Dắt chó, cầm gậy, các ngươi muốn làm gì? Không cho tiền thì chuyển sang ăn cướp?

Ngộ Tự Cường ngông nghênh nhếch mép:

- Ô, không ngờ chúng ta gặp một tên xương cứng. Sao, muốn chơi với mấy huynh đệ chúng ta?

Ngộ Tự Cường ngậm điếu thuốc, dây xích chó thả lỏng ra. Con chó vàng lao ra một khoảng như muốn đè Tô Mộc xuống.

- Ha ha ha ha ha ha!

Đám du côn bên cạnh Ngộ Tự Cường ôm bụng cười nắc nẻ, hình xăm trên làn da run rẩy khiến người nhìn sợ hãi.

Tô Mộc nét mặt sa sầm nói:

- Khốn kiếp!

Trong lúc đoàn khảo sát đến khảo sát gặp phải chuyện này, người ta nghĩ trị an như thế nào? Nếu vì nhóm người này báo hại không chiêu thương đầu tư được, đừng nói Nhiếp Việt không tha cho Tô Mộc, bản thân hắn cũng không nhịn nôi.

Trịnh Mục dựa vào Land Rover, hờ hững nói:

- Huynh đệ, nói nhiều với mấy tên du thủ du thực này làm gì? Tôi đề nghị trực tiếp bắt đưa vào cục cảnh sát cho rồi.

Ngộ Tự Cường la lên:

- Lớn lối thật, ngươi nghĩ ngươi là ai dám nói chuyện kiểu đó với ta? Bốn chiếc xe, mỗi chiếc một ngàn khối tiền, nếu không lấy ra thì đừng hòng có ai đi qua được!

Diệp Tích bước xuống xe, tiến lên trước hỏi nhỏ:

- Tô Mộc, có chuyện gì?

Tô Mộc cười nói:

- Không có gì, gặp mấy tên du côn chặn đường thu phí, anh sẽ giải quyết nhanh chóng.

Diệp Tích không ra thì không sao, cô lộ mặt làm Ngộ Tự Cường tưởng như thấy tiên nữ. Nhìn xem người ta ngực to mông vểnh, ngủ với gái như vậy một đêm có chết cũng đáng. Chết tiệt, cải trắng ngon lành bị heo ủi.

Nghĩ đến đây tâm lý thù giàu bùng nổ trong lòng Ngộ Tự Cường, gã hét to:

- Ngươi giải quyết? Ngươi giải quyết cái con khỉ! Hôm nay Anh Ngô đổi ý, khiến nhỏ này hầu hạ Anh Ngô rồi tính. Các huynh đệ, lên!

Sáu tên du côn quen thân Ngộ Tự Cường, nghe gã nói, nhìn mắt gã là biết gã thèm cô nương kia. Nhưng đúng là cô nàng khêu gợi làm người ngứa. Liều mạng, chờ anh Ngô chơi xong cả nhóm luân lưu húp canh cũng tốt. Nghĩ đến đây sáu tên du côn cười gian, thả dây xích chó ra, vác gậy xông lên.

Diệp Tích chưa từng thấy cảnh này sợ biến sắc mặt. Trịnh Mục cười lạnh, tay bỗng cầm hai gậy bóng chày chẳng biết lấy đâu ra. Trịnh Mục ném một cây gậy cho Tô Mộc, gã cầm một cây. Trịnh Mục nhìn hai con chó lao lên, gã chẳng hề sợ, vẻ mặt hưng phấn.

Bốp! Bốp!

Hai con chó cùng nhảy lên lao vào Tô Mộc, Trịnh Mục. Khi hai con vọt lên cao nhất sắp rơi xuống thì Tô Mộc, Trịnh Mục tấn công nhanh như chớp. Hai cây gậy bóng chày đập trúng đầu con chó, chúng rớt xuống đất, người co giật vài giây rồi chết.

Trịnh Mục đùa:

- Không tệ, chẳng ngờ thân thể ngươi nhỏ con mà hành động dứt khoát thế, sắp ngang bằng đả cẩu bổng pháp của ta.

Dưới mũ che nắng lộ ra khuôn mặt cười sáng sủa.

Tô Mộc luyện Hình Ý quyền, làm được chuyện này dễ như chơi. Tô Mộc bất ngờ là Trịnh Mục cũng giỏi võ không kém, từ mặt này thì thấy gã mạnh hơn công tử bột Lý Nhạc Thiên nhiều. Ít ra khi đánh lộn Trịnh Mục sẽ không chịu thiệt.

Tô Mộc hét to:

- Đừng nói nhảm, đánh gục bọn họ trước đi.

Lúc này Tô Mộc bất chấp bộc lộ thân phận, nhìn mấy cây gậy đánh tới trước mắt còn rảnh đâu mà nói, nhanh chóng né tránh đòn phản kích là hơn.

Diệp Tích đứng ở bên cạnh, cô không lo lắng Tô Mộc. Ở Thành phố Thịnh Kinh Diệp Tích đã thấy qua thực lực của Tô Mộc, mấy tên du côn này không bằng một móng út của hắn.

Sự thật chứng minh Diệp Tích tự tin rất có lý. Khi đối phương xông tới trước mặt một thước, Tô Mộc cũng lao lên đá bay đích thủ. Tô Mộc huơ gậy bóng chày đập vào bụng một tên côn đồ khác, đối phương hét lên ngã xuống. Tô Mộc lắc người né gậy của tên du côn thứ ba, cú đấm xé gió đánh trúng lưng đối phương, làm gã ngã xuống đất.

Bên Trịnh Mục đánh càng gọn lẹ, hai ba lần đã có ba tên côn đồ gục xuống xuống, mỗi người bị gãy xương. Nếu Trịnh Mục không nương tay thì cả đám đã bị thương nặng.

Ngộ Tự Cường quay đầu hét hướng thân cây bên cạnh:

- Ngươi... Các ngươi... Đừng tới đây... Bà nội nó, Đoạn Bằng, ngươi muốn đứng xem kịch sao? Không muốn tiền phải không? Lăn ra đây, đánh gục bọn họ!

Trịnh Mục hét lên:

- Còn có người? Nhìn bộ dạng của ngươi đi, còn là nam nhân không? Dù kêu người phụ giúp thì kẻ đó mạnh đến đâu? Qua đây, đến bao nhiêu huynh đệ đều đón tiếp!

Nhưng khi nam nhân đi ra từ bóng râm Trịnh Mục giật mình kêu lên:

- Ủa? Tiểu tử này có chút tài.

Nam nhân toát ra áp lực khó tả, đặc biệt đôi mắt cực kỳ độc ác, bắn ra ánh mắt như mãnh thú.

Giây lát Tô Mộc đã có suy đoán:

- Từng thấy máu.

Nam nhân này chắc chắn từng thấy máu, khác với tội phạm giết người đổ máu, trong độc ác xen lẫn trầm ổn, mùi máu dưới sự bình tĩnh tuyệt đối.

Vù vù vù vù vù!

Cơn gió hè ngột ngạt thổi qua, trong tiếng rên rỉ của sáu tên côn đồ, hai con chó toát ra mùi máu nhàn nhạt. Nam nhân lưng hùm vai gấu, ánh mắt bình tĩnh đứng bên cạnh Ngộ Tự Cường.
Bình Luận (0)
Comment