Quan Bảng

Chương 1340

Lòng người khó dò nhưng cũng khiến người động tâm. Nếu nói có ai liếc mắt một cái nhìn thấu ngươi thì người đó sẽ không sắm vai quan trọng bao nhiêu trong đời ngươi, nhưng cái gọi là nhân vật sắm vai có đủ loại định vị, ví dụ giơ tay biểu quyết như bây giờ.

Nếu nói nhân vật sắm vai của ngươi lúc trước đứng về phe kia, vậy mặc cho ngươi giơ tay thế nào đều phải xác định một điều là người chấp chưởng của ngươi có muốn ngươi giơ tay hay không.

Giơ tay, lời nói vào lúc khác nhau đại biểu ý nghĩa cũng khác đi.

Ví dụ Trương Ổn, Tư Mã Sơn lúc này tuy là người phe Lý Tuyển cũng đều giơ tay lên nhưng kiểu cách khác biệt một trời một vực. Bởi vì ý nghĩa giơ tay của hai người khác hẳn. Tư Mã Sơn là bị động giơ tay, còn Trương Ổn giơ tay nghĩa là gã một lần nữa lựa chọn, gã muốn đứng về phe Tô Mộc.

Mọi người có mặt đều rõ ràng ý nghĩa này.

Tô Mộc không quan tâm, hắn không biểu lộ thái độ gì. Cho dù Trương Ổn muốn đầu vào Tô Mộc cũng phải qua Quan Bảng kiểm tra mới được. Hành động công khai quyết liệt, tát mặt Lý Tuyển thế này thoạt trông không tệ nhưng ai biết đáng tin cỡ nào?

Trong lòng Lý Tuyển đang thầm rít gào.

Trương Ổn, không ngờ ngươi sau đầu có phản cốt! Ngươi cho rằng làm như vậy sẽ khiến ta thất bại thảm hại sao? Cho ngươi biết, dù ngươi đứng về phe Tô Mộc cũng không thay đổi được địa vị của Tô Mộc! Lý Tuyển ta mới là thư ký huyện ủy huyện Hoa Hải, miễn ta còn tại chức một ngày thì không ai có thể thay đổi cục diện!

Lâm Nghi Đạc không biết nên lựa chọn thế nào, gã chờ Lý Tuyển tỏ thái độ. Lâm Nghi Đạc biết rõ sự việc không thể cứu vãn, dù Lý Tuyển không chịu gật đầu cũng không được, nhưng gã không thể có thái độ gì trước, đây là nguyên tắc làm người của Lâm Nghi Đạc.

Lý Tuyển nghĩ mãi không ra lý do khác để lật ngược:

- Vậy cứ làm theo ý của Tô huyện trưởng đi.

Lý Tuyển nói xong đứng dậy ngay:

- Ta đột nhiên cảm thấy người hơi khó chịu, xin phép về trước.

Nói xong Lý Tuyển không quan tâm biểu tình của người khác thế nào, nàng rời khỏi ghế đi thẳng ra cửa phòng họp. Lý Tuyển mới tới cửa, chưa kịp mở ra thì cánh cửa đã bị đẩy mở. Lý Tuyển bị bất ngờ, cánh cửa đập trúng trán nàng.

Lý Tuyển không kiềm được lửa giận vừa ôm đầu vừa húc đầu chửi không nhìn người:

- Là tên nào mắt mù vậy?

Lúc này Lý Tuyển chỉ muốn tìm chỗ trút giận, trút cơn bực tức ra ngoài.

Cùng với tiếng mắng của Lý Tuyển, mọi người trong phòng họp đều đứng dậy, tiếng kéo ghếa vang lên liên tiếp.

- Lý thư ký, thật xin lỗi, Lý thư ký có sao không?

Khi thanh âm này vang lên thì Lý Tuyển giật thót, liếc mắt nhìn sang, sắc mặt nàng đặc sắc nhiều màu. Lý Tuyển không bao giờ ngờ người đứng trước mặt là thường ủy thị ủy Tây Phẩm thị, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Trần Tự Lượng.

Nàng rất to gan khi dám chửi luôn Trần Tự Lượng!

Lý Tuyển vội xin lỗi:

- Không, Trần bộ trưởng, tại ta không biết đó là bộ trưởng.

Trần Tự Lượng thản nhiên nói:

- Được rồi, không cần xin lỗi. Lần này ta đến đây vì có nhâm mệnh muốn tuyên bố. Vốn chờ ngày mai tuyên bố nhưng huyện Hoa Hải các người làm ầm ĩ quá. Vì để huyện các người thuận lợi công tác bình thường, trải qua thị ủy thị chính phủ nghiên cứu quyết định, hôm nay ta đến đây tuyên bố. Vừa lúc các người có mặt đầy đủ, đang mở hội thường ủy huyện ủy đúng không? Tất cả ngồi xuống hết đi!

Sột soạt!

Trần Tự Lượng ngồi xuống ghế chính. Lý Tuyển chửi thầm trong bụng, sao nàng xui xẻo vậy, chuyện như thế mà cũng đụng phải, xui ơi là xui. Khiêu khích với Trần Tự Lượng? Lý Tuyển không có tư cách và lá gan đó.

Dù sau lưng Lý Tuyển có người chống cho nhưng chống lưng đó không thể vươn đến tầng hiện quản này, càng đừng nói Trần Tự Lượng là thường uy thị ủy danh xứng với thực, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy chủ quản công tác cán bộ.

Ủa?

Khi Tô Mộc nhìn bên cạnh Trần Tự Lượng thì nhướng mày lộ vẻ kinh ngạc. Hắn đoán đúng rồi sao? Quan Bảng biểu hiện ba ngày sau người kia lên chức, tính thời gian thì thứ bảy, chủ nhật, ngày mai là thứ hai, vừa đúng ba ngày sẽ được thăng chức.

Người khiến Tô Mộc nổi hứng thú là ai?

Chính là Ngũ Vi Đạo!

Ngũ Vi Đạo đi theo Trần Tự Lượng vào phòng họp, ngồi xuống ghế bên cạnh, không hề có vẻ muốn tranh phong. Khuôn mặt thư sinh mỉm cười ôn hòa, khi ánh mắt giao nhau với Tô Mộc thì Ngũ Vi Đạo nhẹ gật đầu.

Trần Tự Lượng nghiêm túc nói:

- Các vị, trải qua thị ủy thị chính phủ nghiên cứu quyết định, ủy nhiệm Ngũ Vi Đạo đồng chí làm thường ủy huyện ủy huyện Hoa Hải, đệ trình làm phó huyện trưởng thường vụ.

Cùng với Trần Tự Lượng cất tiếng nói, Ngũ Vi Đạo đứng dậy, hơi khom người tới trước.

Trần Tự Lượng mỉm cười nói:

- Ngũ Vi Đạo đồng chí là một cán bộ tố của đảng đã qua nhiều thử thách, hiện tại huyện Hoa Hải các người đang trong thời kỳ phát triển kinh tế nhanh. Tô huyện trưởng, điều một vị phó huyện trưởng thường vụ thế này cho các người, hy vọng các người sẽ đồng lòng hợp sức phát triển kinh tế huyện Hoa Hải đi lên.

Tô Mộc nhanh chóng đứng dậy.

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Trần bộ trưởng cứ yên tâm, huyện chính phủ huyện Hoa Hải chúng ta tuyệt đối làm theo chỉ thị của lãnh đạo cấp trên. Ngũ Vi Đạo đồng chí, hoan nghênh đến huyện chính phủ huyện Hoa Hải.

Ngũ Vi Đạo cười nói:

- Tô huyện trưởng, sau này chúng ta sẽ cùng nhau công tác, về sau mong được Tô huyện trưởng chỉ dạy nhiều cho. Ta bảo đảm sẽ công tác thật tốt dưới sự lãnh đạo của Tô huyện trưởng!

Tô Mộc cười nói:

- Được được!

Nhìn như đoạn đối thoại bình thường nhưng tiết lộ tin tức rất kinh người. Nghe Tô Mộc và Ngũ Vi Đạo đối thoại, những người khác lòng chùng xuống. Đặc biệt Lý Tuyển, nàng sắp nổi điên. Thế này là sao? Ngũ Vi Đạo nhà ngươi mới đến đã muốn về đội? Còn đứng theo phe rõ rệt như thế, không chút do dự, không nhắc gì đến lãnh đạo huyện ủy. Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi chỉ có huyện chính phủ?

Vài người khác cũng chung suy nghĩ với Lý Tuyển.

Không ai ngờ Ngũ Vi Đạo sẽ mạnh mẽ như vậy. Có cần như vậy không? Lập tức chọn đội? Không ai cho rằng Ngũ Vi Đạo là tay mơ mới vào quan trọng, gã làm thế là lỗ mãng.

Ngũ Vi Đạo đã làm điều này nghĩa là muốn tuyên bố một điều cho mọi người: Ta kiên quyết đi theo bước chân Tô Mộc, đừng hòng có ai ly gián quan hệ giữa phó huyện trưởng thường vụ ta đây với huyện trưởng.

Chết tiệt, còn cho người sống không?

Lâm Nghi Đạc khóc không ra nước mắt. Tô Mộc đã đủ mạnh giờ cộng thêm một phiếu ủng hộ hắn, còn cho người sống không? Khoa trương nhất là biểu tình của Trần Tự Lượng chẳng hề thấy lạ.

Không lẽ trong thành phố đồng ý điều này?

Tư Mã Sơn mếu.

Tư Mã Sơn là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy, tuy nói là thường ủy huyện ủy nhưng gã cũng phải nhận sự lãnh đạo từ bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy. Thái độ của Trần Tự Lượng đã quá rõ ràng, kêu Tư Mã Sơn phải làm sao?

Không thể ngồi chờ chết!

Tuy không biết tình hình sẽ ra sao nhưng chắc Tô Mộc hy vọng gã ở lại, vì Tư Mã Sơn ở lại là sẽ kiên quyết đi theo bước chân Tô Mộc. Trong lòng Tư Mã Sơn nghĩ thế nào thì đã bị Tư Mã Sơn ném ra sau đầu.

Trần Tự Lượng đứng lên:

- Ta đã đưa người đến cho các người, chuyện về sau thì huyện Hoa Hải các người tự giải quyết đi. Ta còn có việc sẽ không ở lại, ta về thành phó đây.

Lý Tuyển vội nói:

- Trần bộ trưởng khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, thuận tiện chỉ đạo công tác cho chúng ta đi?

Khóe môi Trần Tự Lượng cong lên nụ cười bí hiểm:

- Chỉ đạo công tác cho huyện Hoa Hải các người?

Khi Trần Tự Lượng liếc hướng Tư Mã Sơn thì ánh mắt nghiền ngẫm:

- Huyện Hoa Hải các người chọn cán bộ lãnh đạo đúng là thú vị, Tư Mã Sơn, ngày mai đi thành phố, ta có chuyện hỏi ngươi!

Tư Mã Sơn vội đáp:

- Tuân lệnh!

- Lý thư ký, ta thật sự có việc bận, không ở lại lâu.

Trần Tự Lượng nói xong nhìn hướng Tô Mộc, mỉm cười gật đầu, xoay người ra khỏi phòng họp, lên xe đi ngay.

Nhìn xe Trần Tự Lượng khuất xa tầm mắt, tâm tình của Lý Tuyển cực kỳ phức tạp. Lý Tuyển biết rất rõ chuyện xảy ra trong hội thường ủy huyện ủy chắc chắn đã bị đồn ra ngoài, trong khoảng thời gian dài nàng sẽ còn phải đối mặt Tô Mộc nhưng chưa chắc đè đầu hắn được, tâm tình của Lý Tuyển rất nóng nảy.

Lý Tuyển nói:

- Cơ thể ta khó chịu, Ngũ huyện trưởng, ngày mai sẽ tổ chức nghi thức hoan nghênh nhậm chức của Ngũ huyện trưởng sau.

Ngũ Vi Đạo cười nói:

- Lý thư ký, khi nào cũng được. Nếu Lý thư ký đã không khỏe thì hãy nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi. Công tác cần làm nhưng cũng phải luôn chú ý giữ sức khỏe.

Lý Tuyển nói:

- Vậy tốt.

Lý Tuyển đi ngay không muốn ở lâu hơn.

Các thường ủy huyện ủy khác thấy tình cảnh như thế đều tản ra, dù lòng muốn nói gì với Tô Mộc cũng phải tìm chỗ riêng tư nói sau. Hơn nữa có vẻ Tô Mộc muốn nói chuyện với Ngũ Vi Đạo.

Tô Mộc cố ý giữ Mạnh Vi Khiêm lại, hắn giới thiệu:

- Ngũ huyện trưởng, xin giới thiệu với người, vị này là Mạnh Vi Khiêm, thư ký huyện chính pháp uy của huyện Hoa Hải chúng ta.

Ngũ Vi Đạo là ai? Nhân vật cực kỳ khôn lanh, làm sao không hiểu ý hắn? Hơn nữa Ngũ Vi Đạo sớm tìm hiểu rõ các mối quan hệ của thường ủy huyện ủy huyện Hoa Hải.

Thế là Ngũ Vi Đạo vươn tay mỉm cười chào:

- Mạnh thư ký!

- Ngũ huyện trưởng, hoan nghênh!

Mạnh Vi Khiêm không biết lai lịch của Ngũ Vi Đạo thế nào nhưng nhìn gã rõ ràng giương cờ theo phe Tô Mộc đã quá đủ.

Hình ảnh ngừng lại vào giây phút này, bắt đầu từ giờ thiết tam giác vững chắc nhất trong huyện Hoa Hải chính thức thành lập.
Bình Luận (0)
Comment