Quan Bảng

Chương 1396

Ném lấy đào, báo lấy lý.

Chử Lượng làm sao có thể không biết Hầu Diệu Đình muốn làm gì. Chỉ có điều đối với người như vậy, Chử Lượng cũng rất thích sai khiến. Nếu có thể trực tiếp đề bạt lên, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Dù sao bên cạnh có người như vậy đi theo, sau này làm chuyện gì cũng rất dễ dàng. Đương nhiên lời hứa hẹn này của Chử Lượng thật ra cũng không phải là hứa xuông. Không có lửa thì sao có khói. Thật sự có một vị trí Phó cục trưởng trống ra.

Nếu như Hầu Diệu Đình có thể tiếp tục tốt như thế, Chử Lượng không ngại hỗ trợ, triển khai vận động một phen. Đương nhiên điều kiện trước tiên là Hầu Diệu Đình có thể tiếp tục lấy ra đủ lợi thế. Nói ví dụ như đem hội sở tennis Tinh Nhã nhét vào trong hội sở tennis Rực Rỡ. Đừng coi thường năng lực của những đồn trưởng đồn công an này. Ở trong một địa khu, những người như bọn họ đã có thể ý nghĩa là nhân vật vạn năng.

Bất cứ lúc nào bất kỳ niên đại nào, ở địa phương đều không thể thiếu.

Kích động!

Hưng phấn!

Hầu Diệu Đình từ trước tới nay chưa từng như cảm thấy hưng phấn như bây giờ. Phải biết rằng nếu thật sự có thể có được vị trí phó cục trưởng phân cục, có nghĩa là hắn một bước lên trời. Cảm giác một bước lên trời, sẽ là vui vẻ tuyệt vời tới mức nào.

- Chử thiếu, anh yên tâm, tôi biết phải làm sao.

Hầu Diệu Đình vội vàng nói.

- Vậy là tốt rồi!

Chử Lượng cười nói.

Đúng lúc này điện thoại di động của Hầu Diệu Đình vang lên chói tai. Điều này làm cho Hầu Diệu Đình vốn còn muốn tiếp tục kết giao tình với Chử Lượng lập tức có chút tức giận. Hắn vốn không định nghe. Nhưng chuông điện thoại vẫn dai dẳng không ngừng. Hầu Diệu Đình lúc này mới nhìn về phía Chử Lượng cười, sau đó nhận nghe. Hắn cũng không nhìn xem ai gọi tới, đã trực tiếp kêu lên:

- Ai vậy. Ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm sao?

Bên kia dường như thật sự không ngờ Hầu Diệu Đình dám nói chuyện như vậy, sau khi ngẩn người một lát, sau đó vang lên tiếng mắng chửi muốn che trời lấp đất.

- Hầu Diệu Đình, con rùa nhà cậu. Cậu chán sống rồi sao? Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy. Cậu thật sự không muốn làm nữa à? Nếu không muốn làm, sớm lăn trở lại cho tôi, lấy cái mũ xuống. Mẹ kiếp. Mỗi ngày không có việc gì chỉ biết gây ra chuyện cho lão tử. Chuyện gì mà cậu không thể trêu chọc được nữa chứ? Cậu chính là một tên hỗn trướng. Hiện tại cho cậu mười phút, lập tức xuất hiện ở trước mắt tôi. Nếu như trong vòng mười phút, không có cách nào trở lại, cậu sớm cuốn gói đi cho tôi. Mẹ nó. Cho cậu mặt mũi, cậu còn dám mở miệng mắng tôi. Đồ con rùa nhà cậu sau khi trở về, xem tôi thu thập cậu như thế nào. Phải trị chết cậu mới được!

Ầm!

Nghe tiếng chửi mắng như sét đánh một hồi, sắc mặt Hầu Diệu Đình lập tức trở nên đặc sắc. Từ khi đối phương bắt đầu mắng ra tiếng thứ nhất, hắn biết đó là người nào. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới, không ngờ người gọi điện thoại qua là người này. Dám mắng chửi Hầu Diệu Đình như vậy cũng không có bao nhiêu người. Trước mắt tuyệt đối là một người. Đó chính là cục trưởng phân cục Ngũ Tư Đạo, người đã một tay tự mình đề bạt Hầu Diệu Đình đi lên.

- Chử thiếu, bên kia tôi có chút việc, tôi phải đi về trước!

Trên trán Hầu Diệu Đình lấm tấm mồ hôi hột nói.

- Đi đi!

Chử Lượng thản nhiên nói.

Sau khi Hầu Diệu Đình rời khỏi, Chử Lượng vừa muốn nói điều gì, điện thoại di động của hắn liền vang lên. Khi hắn thấy là người nào gọi tới, thần sắc không khỏi trở nên nghiêm túc.

- Cha, sao vậy? Đúng, đúng. Bây giờ con đang ở bên trong bệnh viện... Cái gì? Bảo con bây giờ đi về? Được, được. Con lập tức trở về!

- Bảo cậu trở về sao?

Trịnh Châu Sam hỏi.

- Chẳng những là em, còn cả anh nữa, cũng phải trở về với em. Hình như có chuyện gì không ổn.

Chử Lượng nói.

- Không ổn? Sau khi trở về rồi hãy nói.

Trịnh Châu Sam cau mày nói.

Lúc này Chử Lượng căn bản cũng không nghĩ tới, ngay lúc hắn chạy trở về Chử gia, ở trong đồn công an, gia chủ Tiêu gia hiện nay, cũng chính là người nắm giữ quyền phát biểu, Tiêu Lôi Đình đang ngồi ở chỗ này. Ngồi ở bên cạnh hắn chính là cục trưởng phân cục Ngũ Tư Đạo. Chỉ có điều lúc này trên mặt Ngũ Tư Đạo lộ ra thần sắc giống như xấu hổ. Phải biết rằng Tiêu Lôi Đình không thể giống như người bình thường. Đó là gia chủ của Tiêu gia hiện nay, ở bên trong Thiên Triều địa vị rất được tôn kính, là phó thị trưởng thường vụ kinh thành.

Công an chính là do Tiêu Lôi Đình được phân công quản lý!

Người của Tiêu gia bị hệ thống chính pháp do Tiêu Lôi Đình quản lý bắt, hơn nữa vừa bắt chính là cả đêm, bị bắt còn không cho phép nộp tiền bảo lãnh. Tính chất của chuyện như vậy đã là rất nghiêm trọng.

- Tiêu phó thị trưởng, chuyện này tôi sẽ cho ngài một lời giải thích.

Ngũ Tư Đạo lau mồ hôi trên trán nhỏ giọng nói.

- Tốt nhất là như vậy. Chỉ có điều trước khi giải thích cho tôi, tôi nghĩ anh có nên có một lời giải thích cho một vài người.

Tiêu Lôi Đình bình tĩnh nói.

- Một vài người?

Ngũ Tư Đạo nhăn mày lại.

- Đúng vậy, chính là một lời giải thích cho tôi.

Tiêu Lôi Đình vừa dứt lời, từ ngoài cửa liền có một thân ảnh đi tới. Sau khi Ngũ Tư Đạo thấy rõ ràng là ai, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Hắn không ngờ người đó chính là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố kinh thành Đường Quốc Đàm.

Ai cũng biết hiện tại Đường Quốc Đàm mặc dù chỉ là phó cục trưởng thường vụ, nhưng đây này rõ ràng chính là người sắp tiếp nhận vị trí cục trưởng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Đường Quốc Đàm bên trong hệ thống công an ở kinh thành, quyền phát biểu rất nặng. Đó là một người đi từ cơ sở từng bước tiến lên. Hơn nữa trong tay còn có rất nhiều vụ án lớn quan trọng, được phá. Ở trên chiến tuyến hệ thống công an này, thật sự không có người nào có chuyện gì mờ ám mà hắn không biết.

Lại nói, hôm nay Đường Quốc Đàm còn có một tầng thân phận nữa. Mặc dù nói là bí mật lại không thể gọi là bí mật thật sự nghiêm mật. Hắn không ngờ là đệ tử của Ngô Thanh Nguyên. Đệ tử của Ngô lão, chỉ nghĩ đến loại quan hệ này, sẽ khiến cho người ta hiểu rõ, Đường Quốc Đàm tuyệt đối không thể đắc tội.

- Đường cục trưởng!

Ngũ Tư Đạo thất thanh nói.

- Đồng chí Ngũ Tư Đạo, tôi nghĩ anh có có thể giải thích cho tôi biết, vì sao trong khu do anh trực tiếp quản lý lại phát sinh chuyện như vậy hay không? Rốt cuộc là ai cho Hầu Diệu Đình lá gan lớn như vậy, để hắn ngang nhiên làm xằng làm bậy như vậy? Tiêu Viễn Chinh Tiêu tổng chính là phần tử phạm tội sao? Không ngờ bắt giam chính là cả đêm, còn không cho phép bảo lãnh! Chiếc xe đỗ ở bên ngoài hội sở tennis Tinh Nhã kia bị đập thành như vậy, lại bị trực tiếp định án là Tiêu tổng và phần tử xã hội đen cấu kết? Phân cục của mấy người thật ra rất to gan, chỉ như vậy cũng dám định nghĩa là phần tử xã hội đen? Anh biết chiếc xe kia là của ai không? Chiếc xe kia là xe của Trịnh sở trưởng Trịnh Kinh Luân của ủy ban phát triển và cải cách. Làm vậy chẳng phải nói Trịnh sở trưởng là phần tử xã hội đen sao? Vì sao đám người gây chuyện hiện tại một kẻ cũng không có ở đây, mà lại là Tiêu tổng bị giam ở chỗ này? Mấy vấn đề này anh đều giải thích cho tôi nghe một chút đi!

Thần sắc Đường Quốc Đàm nghiêm túc và trang trọng nói.

- Tôi sao?

Ngũ Tư Đạo vừa nghe liền sửng sốt.

Lúc này Ngũ Tư Đạo thật sự có lòng muốn giết chết Hầu Diệu Đình. Lời đồn đại đêm qua, hắn cũng nghe được. Hắn biết rõ ràng, đây là cuộc chiến tranh đoạt giữa Chử gia và Tiêu gia, loại đối chiến cấp bậc như vậy, cho dù là người thân phận như mình, cũng không đủ nhìn, chứ đừng nói là loại cấp bậc như Hầu Diệu Đình. Còn muốn can thiệp vào trong đó, thật sự đủ cuồng vọng vô tri.

Xe của Trịnh Kinh Luân Ủy ở ban phát triển và cải cách, đường đường xe của một sở trưởng, lại bị định nghĩa là phần tử xã hội đen. Cái này còn chưa tính. Các người còn dám đập xe của Trịnh sở trưởng Trịnh Kinh Luân thành như vậy, thật sự vô pháp vô thiên!

Ngũ Tư Đạo thấy sắc mặt Tiêu Lôi Đình, thấy thần sắc Đường Quốc Đàm, trong lòng muốn bối rối bao nhiêu có bấy nhiêu. Đường Quốc Đàm là người nào, Ngũ Tư Đạo hiện nay không biết. Nhưng hắn lại biết một điều, mình vẫn luôn không phải là người trên tuyến của Đường Quốc Đàm. Nếu như Đường Quốc Đàm mượn cơ hội này, hung hăng thu thập mình, vậy lần này mình thật sự không có khả năng chạy thoát.

Nghĩ vậy cục diện thảm hại như vậy, Ngũ Tư Đạo sắp phát điên.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Suy nghĩ của Ngũ Tư Đạo rất nhanh liền thay đổi.

- Tiêu thị trưởng, Đường cục trưởng, chuyện này đều nằm trong khu vực phân công quản lý của Hầu Diệu Đình. Tôi thừa nhận tôi lãnh đạo có sai sót. Về phần nói đến chuyện cụ thể, để sau khi hắn trở về, lại báo cáo với hai vị lãnh đạo.

- Nói lên chuyện này, thật ra tôi rất muốn hỏi một chút, Đường cục trưởng, hệ thống công an các người lẽ nào chính là chấm công như vậy sao? Hiện tại chắc phải là thời gian đi làm chứ? Hầu Diệu Đình hắn dám bỏ làm như vậy, là có ý gì?

Tiêu Lôi Đình thản nhiên nói.

- Là hành vi không làm tròn trách nhiệm!

Đường Quốc Đàm trầm giọng nói.

- Không làm tròn trách nhiệm, điều này rất nghiêm trọng. Rốt cuộc là ai, là chuyện thế nào, có thể làm cho một đội trưởng đi lấy lòng như vậy.

Tiêu Lôi Đình hờ hững nói.

- Tiêu thị trưởng, ngài yên tâm. Chuyện này, phòng kỷ luật chính trị trong hệ thống công an của chúng tôi sẽ điều tra xử lý!

Đường Quốc Đàm nghiêm túc nói.

- Vậy là tốt rồi. Tôi chờ kết quả điều tra xử lý của các người!

Tiêu Lôi Đình tùy ý nói.

Ngũ Tư Đạo chỉ nghe hai người ở chỗ này kẻ xướng người hoạ, trong lòng cũng sắp phát khóc lên được. Trời ạ, không cần dẫn người theo chơi tôi như vậy chứ. Hôm nay là tiết Trung thu có được hay không? Dựa theo quy định là thời gian nghỉ. Làm gì phải đi làm như vừa nói? Chỉ có điều Ngũ Tư Đạo thật sự không ngờ được, dựa theo quy định cắt cử của đồn công an, vì biểu hiện ra hình tượng chấp chính chuyên cần của sở trường, ngày hôm nay thật sự đúng là đến phiên Hầu Diệu Đình trực.

Trong đồn công an chính là mây đen giăng đầy!

Tình cảnh nơi này sẽ biến thành thế nào, Tô Mộc không biết, cũng không muốn biết. Dù sao cho tới bây giờ, tạm thời không có ai tới chào hỏi hắn. Lúc này hắn đang ở trong biệt viện Tây Sơn, ngồi ở đối diện Từ Trung Nguyên. Ngồi ở bên cạnh Tô Mộc, không ngờ chính là Từ Long Tước. So sánh với trạng thái tùy ý lúc bình thường, lúc này Từ Long Tước này đang ngồi theo đúng phong thái của một quân nhân.

Cho dù là ở nhà, cũng phải giữ vững quân quy quân tư nghiêm ngặt.

Từ Long Tước là người được Từ Trung Nguyên bồi dưỡng lên để gánh vách Từ gia. Ở trong quân đội, quyền phát biểu đã càng ngày càng nặng. Mặc dù hiện nay mà nói, cấp bậc còn chưa thật sự trở thành tướng quân, nhưng Tô Mộc biết đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Từ Long Tước có thực lực như vậy, cũng có vốn liếng như vậy.

Ở Từ gia, Từ Long Tước chính là người trời sinh để tham gia quân ngũ. Điểm ấy thật sự khiến Từ Long Tước cảm thấy có chút may mắn. Y bát của Từ gia cuối cùng đã có người kế tục.

Từ Trung Nguyên nhìn Từ Long Tước và Tô Mộc ngồi ở trước mắt, trong lòng cảm thấy cao hứng. Từ Long Tước là dòng chính của Từ gia không nói, nhưng Tô Mộc lấy thân phận là cháu nuôi xuất hiện. Nếu có thể bồi dưỡng Tô Mộc đi lên, điều này đối với sự phát triển củaTừ gia tuyệt đối sẽ có lợi.

Chỉ là thời gian bố cục.
Bình Luận (0)
Comment