Quan Bảng

Chương 1430

Khi thân thể bị hạn chế, người ta mới cảm giác được tự do đáng quý.

Khi tử vong sắp buông xuống, người ta mới biết cuộc sống thật mỹ lệ.

Khi bất lực xâm nhập, người ta mới lĩnh ngộ được bi ai của quân cờ.

Đây là tâm tình hiện tại của Cao Lệ Trấn!

Lúc này hắn mới ý thức được, thân phận của mình thật sự không chịu nổi một kích. Trong thời đại này, không có ai làm việc trái pháp luật mà không bị trừng phạt, không có ai dám làm việc không chút kiêng nể gì.

Cao Lệ Trấn là người lỗ mãng sao?

Đương nhiên không phải!

Nếu hắn lỗ mãng, hắn làm sao đi lên vị trí phó bí thư ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị. Nhưng hắn còn có một nhược điểm trí mạng, đó là quá mức cẩn thận. Có đôi khi cẩn thận quá mức cũng không phải chuyện tốt, hắn thất bại là do quá mức cẩn thận. Khi Tần Phong mệnh lệnh cho hắn đi làm việc này, trong lòng hắn sợ hãi vạn nhất mình không đi làm, Tần Phong sẽ đối với mình như thế nào. Bị ý nghĩ này thúc đẩy, Cao Lệ Trấn mới có hành động mà chính hắn cũng biết rõ là sai lầm.

Cho nên hắn mới rơi xuống kết cục như hiện tại!

Nhưng hắn còn cơ hội xoay chuyển sao?

Ha ha!

Ngay khi Cao Lệ Trấn còn đang cân nhắc, bên ngoài truyền vào tiếng cười to vô cùng lông bong, thân ảnh Hoàng Luận Đàm ngạo nghễ đi vào. Tô Mộc cũng không vào mà đứng dựa ngoài cửa. Dựa theo thân phận của hắn, nếu ra mặt sẽ không tốt. Chuyện như vậy cứ mặc cho Hoàng Luận Đàm tự gây sức ép, làm vậy cũng không vấn đề gì.

Anh cười cái gì?

Hoa Nhạc thật sự liều lĩnh, nhìn Hoàng Luận Đàm đi vào, vẫn dám lớn tiếng quát.

Xem ra sám hối cả một đêm đối với anh mà nói hoàn toàn vô dụng. Tôi đã biết người như anh, thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nói với anh cái gì chỉ là vô dụng mà thôi.

Hoàng Luận Đàm khinh thường nói.

Anh?

Hoa Nhạc còn định tiếp tục tranh luận, lại bị Cao Lệ Trấn ngăn cản, Cao Lệ Trấn nhìn Hoàng Luận Đàm, vẻ mặt trấn định.

Anh rốt cục là ai? Anh muốn làm cái gì? Hoặc là phải hỏi anh cùng Tô Mộc muốn làm gì? Nói thế nào tôi cũng là phó bí thư ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị, anh có biết anh làm vậy sẽ có hậu quả gì không? Thừa dịp còn chưa gây ra chuyện lớn, các anh tốt nhất thu tay lại. Nếu không tôi thật không dám cam đoan các anh còn cơ hội tự do tự tại bên ngoài!

Cao Lệ Trấn trầm giọng nói.

Ha ha, tôi thật sự hiểu được là lãnh đạo thế nào mang binh thế đó, người như ông mang binh cũng chỉ là mặt hàng như vậy thôi. Nếu tôi sợ ông, còn ở đây vô nghĩa với ông sao? Sở dĩ tôi tới đây, cũng không phải muốn làm gì các ông, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, tôi nhất định thu thập tên hỗn đản này! Còn ông nữa, phó bí thư ban kỷ luật thanh tra cái rắm gì, thật sự đem mình xem là ai sao? Chỉ thấy thái độ làm việc không theo trình tự của ông, tôi đã biết cái mông ông không sạch sẽ. Chờ xem, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!

Hoàng Luận Đàm cười lạnh nói.

Anh thật là…

Tôi là ai, cũng không cần ông giáo huấn, cút đi, các người cứ an tâm chờ lãnh đạo của các người tới dẫn về đi, về phần tôi sao, tôi sẽ chờ các ông tới xin lỗi!

Hoàng Luận Đàm rốt cục lộ ra khí phái nha nội thủ đô.

Lời này nói ra vô cùng khí thế, khiến cho Cao Lệ Trấn bắt đầu hoài nghi chính mình có phải thật sự đắc tội người không thể trêu chọc hay không? Người này rốt cục là ai đây?

Anh là ai?

Cao Lệ Trấn hỏi.

Hoàng Luận Đàm khinh thường xoay người rời khỏi phòng, đã có quân nhân ở bên ngoài canh gác, nhóm người Cao Lệ Trấn cũng không dám lộn xộn. Nếu bị cài đặt tội danh mà bị bắn tại chỗ, thật sự oan uổng vô cùng!

Thú vị sao?

Tô Mộc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu hỏi.

Đương nhiên thú vị, tôi thích chơi trò bỏ đá xuống giếng, thừa thắng truy kích thế này. Huynh đệ, nếu anh hỗn quan trường, nên biết hiểm ác bên trong. Tiểu nhân như vậy, nếu anh không thể giết chết bọn hắn lập tức, sớm hay muộn có một ngày đợi khi bọn hắn có cơ hội, sẽ hung hăng cắn lại anh một ngụm!

Hoàng Luận Đàm thản nhiên nói.

Được rồi, biết anh lợi hại được chưa!

Tô Mộc cười nói.

Hiện tại nên làm gì? Chẳng lẽ hôm nay còn phải ở lại chỗ này sao? Tôi sắp chết ngạt!

Hoàng Luận Đàm nói.

Yên tâm đi, hiện tại tuồng kịch đã trình diễn!

Tô Mộc cười thần bí:

Chờ xem, rất nhanh chúng ta có thể đi ra ngoài. Tới lúc đó tôi sẽ để cho ban lãnh đạo Tây Phẩm thị đều tới nghênh đón anh!

Vậy thì tốt!

Hoàng Luận Đàm cười to nói.

Văn phòng bí thư thành ủy Tây Phẩm thị.

Đợi khi Tần Phong đi vào, bên trong còn có chủ tịch thành phố Lỗ Minh Nghĩa cùng phó bí thư thành ủy Ngô Bác. Ánh mắt Ngô Bác nhìn Tần Phong thật băng sương. Ở nơi này Ngô Bác không hề che giấu cảm xúc của chính mình chút nào. Điều này cũng không gì đáng trách, ai bảo hậu trường của Ngô Bác là Diệp An Bang. Mà thân phận của Tô Mộc là ai, Diệp An Bang cũng đã dặn dò với Ngô Bác.

Tần Phong dám hành động không theo quy củ, lại dám song quy Tô Mộc, Ngô Bác làm sao nhẫn nhịn cơn tức này!

Bàng bí thư, Lỗ chủ tịch, Ngô bí thư!

Tần Phong chào hỏi.

Đồng chí Tần Phong, ông tới vừa lúc, ngồi xuống nói chuyện!

Bàng Chấn Kỳ nói.

Được!

Trong lòng Tần Phong trầm xuống, lúc bình thường dù hắn là người của Lỗ Minh Nghĩa, Bàng Chấn Kỳ vẫn xưng hô hắn là lão Tần, nhưng hiện tại lại biến thành đồng chí Tần Phong, chi tiết nhỏ như vậy nhưng cũng là điểm chết người nhất.

Đồng chí Tần Phong, đêm qua chủ tịch huyện Hoa Hải Tô Mộc bị người của ban kỷ luật thanh tra thành phố mang đi, hiện tại người đang ở đâu?

Bàng Chấn Kỳ trực tiếp hỏi.

Việc này…

Tần Phong chần chờ.

Tần Phong, tôi mặc kệ ban kỷ luật thanh tra các ông muốn làm gì, tôi chỉ hỏi vài vấn đề, thứ nhất, các ông làm như vậy có trải qua phê chuẩn hay không? Tô Mộc không phải quan chức bình thường, cậu ấy là chủ tịch huyện Hoa Hải. Thứ hai, xem như các ông muốn điều tra Tô Mộc, dựa theo quy củ nhất định phải có một vị ủy viên thành ủy đi cùng, có không? Thứ ba, hiện tại huyện Hoa Hải đã làm ầm ĩ, trách nhiệm này các ông có thể gánh vác?

Thứ tư, vừa rồi khi tôi tới đây, Tương phó chủ tịch còn hỏi tôi, anh ấy được phân công quản lý huyện Hoa Hải, vì sao lại phát sinh chuyện chủ tịch huyện dưới quyền quản hạt của mình lại bị các ông mang đi mà anh ấy không hay biết? Thứ năm, tôi muốn các ông lấy ra đủ bằng chứng chứng tỏ Tô Mộc thật sự có vấn đề. Nếu có chứng cớ, tôi không lời nào để nói. Nếu không có, các ông làm việc như vậy, tôi muốn hỏi là do nguyên nhân nào?

Bàng Chấn Kỳ còn chưa đặt câu hỏi, Ngô Bác đã không chút che giấu, phẫn nộ tuyên chiến. Năm câu hỏi, mỗi câu đều khí thế lăng nhiên.

Đáy lòng Tần Phong căng thẳng, xem ra hắn đã xem thường lực ảnh hưởng của Tô Mộc.

Ngô bí thư, chuyện này kỳ thật tôi cũng không biết rõ tình hình!

Tần Phong buộc miệng nói ra lời này, khiến sắc mặt ba người khác đều biến đổi, dù là Lỗ Minh Nghĩa cũng không nghĩ tới Tần Phong lại dùng phương pháp bỏ tốt bảo soái như vậy.

Ông không biết? Ông có thể không biết sao? Chuyện trong ban kỷ luật thanh tra thành phố có chuyện gì giấu diếm được ông sao?

Ông không biết rõ tình hình?

Ngô Bác nhíu mày hỏi.

Phải, tôi thật sự không biết rõ tình hình. Mãi tới sáng nay tôi mới biết được việc này, sau đó liên hệ với nhóm người Cao Lệ Trấn, ai ngờ không gọi điện được. Hơn nữa tôi nhận được tin tức, nói là Cao Lệ Trấn mang người đi nhà khách quân khu, nhưng không biết vì sao quân khu không thả người, tôi gọi điện cho Dương tư lệnh viên, hắn đã nói nhóm người Cao Lệ Trấn bị tình nghi xông loạn quân khu, đã bị giam giữ.

Bàng bí thư, Lỗ chủ tịch, Ngô bí thư, cho dù Cao Lệ Trấn ngu xuẩn cũng không khả năng làm ra chuyện như vậy đi? Hiện tại họ còn bị giam giữ bên trong quân khu, Tô Mộc có thể đang ở đó. Tôi nghĩ chúng ta có thể liên hệ với Dương tư lệnh viên, để cho ông ấy thả người trước. Nếu có hiểu lầm gì, mọi người giải thích là được!

Tần Phong nói.

Vừa nghe lời này, ba người đều nhìn Tần Phong, đáy lòng hiện lên ý tưởng khác nhau.

Còn muốn chúng tôi gọi điện cho Dương Vọng Sơn, cuộc điện thoại này không phải không thể gọi, mà nếu gọi chẳng phải mọi người đều bị lôi kéo vào sao? Tần Phong, tai họa là do ông gây ra, còn nghĩ cách kéo tôi xuống nước?

Bàng Chấn Kỳ thầm nghĩ.

Thật là ngu xuẩn, trước đó lại làm gì? Hiện tại mới nhớ tới hội báo, rõ ràng là muốn gài bẫy tôi sao? Rốt cục là muốn tôi tới hay không tới đây!

Lỗ Minh Nghĩa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghĩ.

Muốn nói lảng sang việc khác sao? Tần Phong a Tần Phong, thật không ngờ đã là lão bánh quẩy quan trường, còn muốn đơn giản lảng sang đề tài khác? Bây giờ đang nói chuyện giữa Tô Mộc cùng ban kỷ luật thanh tra, ông lại kéo ban kỷ luật thanh tra cùng quân khu làm gì?

Ngô Bác khinh thường tự nhủ.

Bình Luận (0)
Comment