Quan Bảng

Chương 1472

Rất nhiều khi chuyện phát sinh lại xảy ra trong lúc vô ý như vậy, một chuyện nhỏ có thể tạo thành chuyện lớn, nhưng chuyện giống như vậy, thật sự đến lúc kết thúc, cũng rất nhanh. Không dư thừa nói nhảm, chính là kết thúc rất nhẹ nhàng. Dĩ nhiên kết thúc nói ở đây, cũng không phải là chân chính kết thúc, mà chính là kết quả xử lý nghiêm trọng hơn theo đó mà đến.

Sau khi Tô Mộc không khoan nhượng chỉ ra bản chất của chuyện này, liền cùng đám người Hầu Bách Lương rời khỏi cục công an huyện. Giống như Tô Mộc đã nói, bây giờ hắn còn chưa tiền nhiệm, những tình tiết như thăm hỏi, hắn cũng sẽ không để ý tới. Tất cả chuyện đó đều phải chờ sau khi chính thức tiền nhiệm rồi hãy nói.

Tối nay Tô Mộc ngủ lại nhà khách huyện ủy.

Nhà khách huyện ủy tối nay thật sự rất cẩn thận, làm sao cũng không nghĩ tới đường đường một bí thư huyện ủy lại lấy tư thái như vậy xuất hiện ở chỗ này, may là bình thường nhà khách kinh doanh tương đối có quy luật và trách nhiệm, sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn, nếu không loại chuyện bất ngờ này đủ khiến đám người của nhà khách huyện ủy không chịu nổi.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Tô Mộc rốt cục đã có thể ở trong phòng nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, Đoạn Bằng gõ cửa bước vào phòng:

- Lãnh đạo, Trương Nam Thu bây giờ đang ở ngoài, nói là muốn gặp, không biết có thể không?

- Dĩ nhiên có thể!

Tô Mộc khẽ mỉm cười:

- Vào giờ này mặc dù nói làm khổ là có chút hơi quá mức, nhưng dù sao mới chín giờ, buổi tối chúng ta cũng chưa ăn cơm, chi bằng tìm chỗ nào ăn một bữa, xem như không uổng phí lần chịu khổ này. Như vậy đi, tôi chuẩn bị xong sẽ xuống ngay, cậu thu xếp đi, chúng ta bí mật rời khỏi đây.

- Tôi hiểu!

Đoạn Bằng nói.

Mặc dù nói lúc này nhà khách huyện ủy đang phục vụ rất khẩn trương, nhưng Tô Mộc và Đoạn Bằng muốn rời khỏi, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Sở dĩ tối nay Tô Mộc muốn đi gặp Trương Nam Thu, cũng không phải muốn tập trung tất cả mọi chuyện lại một chỗ, mà bởi vì bắt đầu từ ngày mai, nếu thật sự lại đến thăm hỏi Trương Bắc Hạ, sợ rằng càng không thuận tiện.

Làm người kế nhiệm, đến thăm người tiền nhiệm, ở bất kỳ nơi nào cũng là chuyện hết sức bình thường, ai có thể châm chọc?

- Tô bí thư!

Lúc này Trương Nam Thu đứng trước một chiếc xe ở ven đường, sau khi nhìn thấy Tô Mộc đi tới, vội vàng tiến lên chào hỏi. Giống như mọi người, khi hắn nhìn thấy Tô Mộc lần đầu tiên, cảm giác chính là người trước mặt quá trẻ tuổi.

Ngoài trẻ tuổi, trên người Tô Mộc còn phóng thích ra loại tinh thần phấn chấn, khiến cho Trương Nam Thu thoáng chút kích động.

- Đồng chí chính là Trương Nam Thu, Trương sở trưởng sao?

Tô Mộc cười nói.

- Đúng vậy, Tô bí thư, tôi chính là Trương Nam Thu!

Trương Nam Thu nghiêm cẩn nói.

- Được rồi, không cần nghiêm túc như vậy. Phải biết rằng bây giờ tôi vẫn chưa phải là bí thư huyện ủy, còn chưa chính thức tiền nhiệm, cho nên không cần thiết câu nệ như vậy. Nhìn anh có vẻ lớn tuổi hơn tôi, như vậy đi, tôi gọi anh một tiếng Trương ca, được không?

Tô Mộc cười nói.

- Không dám nhận, ngàn vạn đừng như vậy, nếu cậu gọi tôi như vậy, về đến nhà cha tôi thật sự sẽ đánh gãy hai chân tôi mất. Hay cứ gọi tôi là Nam Thu đi!

Trương Nam Thu vội vàng xua tay.

- Được, vậy thì Nam Thu!

Tô Mộc cười nói:

- Nam Thu, bây giờ chúng tôi thấy hơi đói, thế nào? Có thể quấy rầy, đến nhà anh ăn hai bát mì không?

- Dĩ nhiên không thành vấn đề!

Trương Nam Thu mừng rỡ nói.

Ngày đầu tiên Tô Mộc đến huyện Ân Huyền đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng sau khi hắn gặp chuyện, nơi muốn đến đầu tiên lại là nhà mình, điều này thử hỏi Trương Nam Thu làm sao không kích động. Phải biết rằng vị trí hiện tại của hắn đang bấp bênh, nếu Tô Mộc đến đây, thật sự sẽ thay đổi rất nhiều chuyện.

Điểm này, Trương Nam Thu rất rõ ràng.

Cho nên Trương Nam Thu liền lái xe đưa Tô Mộc và Đoạn Bằng về nhà. Trong lúc lái xe, hắn muốn gọi điện thoại thông báo cho Trương Bắc Hạ, nhưng sau khi nhìn Tô Mộc, không biết có nên gọi hay không. Tô Mộc liếc thấy mặc tâm tư của hắn, cười mở miệng.

- Có phải muốn gọi cho Trương bí thư không? Không có chuyện gì, nên gọi chứ, trễ như vậy chúng tôi còn đến chơi vốn là chuyện thất lễ, dù sao cũng nên báo trước cho Trương bí thư.

- Được!

Trương Nam Thu lúc này mới vội vàng gọi điện thoại, Trương Bắc Hạ cũng thật sự có chút bất ngờ, nhưng sau khi hắn nghe thấy Tô Mộc còn chưa ăn cơm, muốn qua ăn cơm, cũng biết nên làm như thế nào.

Sau khi ngắt điện thoại, Trương Nam Thu cũng chuyên tâm lái xe.

Lúc này tâm tình của Trương Nam Thu đã hơi chút hòa hoãn, trong đầu hắn bắt đầu hồi tưởng lại cử động vừa rồi của Tô Mộc, càng nghĩ càng cảm thấy Tô Mộc quả nhiên không đơn giản. Nếu không làm sao có thể vừa nhìn đã biết mình muốn làm gì?

Hơn nữa Tô Mộc thật sự chỉ muốn đến ăn bữa cơm đơn giản như vậy sao?

Trương Nam Thu rất muốn suy nghĩ cẩn thận Tô Mộc làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, nhưng hắn làm sao cũng nghĩ không ra. Khi Tô Mộc từ nhà khách huyện ủy đi ra, mặc dù rất lặng lẽ, nhưng Trương Nam Thu tin rằng vẫn có rất nhiều người nhìn thấy. Nhưng cho dù các ngươi nhìn thấy thì thế nào? Tô Mộc vẫn lên xe của hắn.

Sau tối nay, không, nói xác thực là chưa hết tối nay, Trương Nam Thu có thể đoán được, một số thường ủy huyện ủy và các đầu lĩnh cơ quan trực thuộc huyện Ân Huyền, cũng sẽ biết Tô Mộc đến thăm Trương Bắc Hạ.

Dựa theo tình huống bình thường mà nói, Tô Mộc không phải nên đợi sau khi tiền nhiệm hãy làm như vậy hay sao?

Chẳng lẽ Tô Mộc không sợ hành động như vậy, sẽ khiến cho thế lực địa phương bất mãn hay sao? Nói chính xác, chẳng lẽ Tô Mộc không sợ đối đầu với Hầu Bách Lương hay sao?

Nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra.

Kiến thức chính trị của Trương Nam Thu so với Trương Bắc Hạ vẫn còn kém rất xa, đây cũng là nguyên nhân ban đầu tại sao Trương Nam Thu được an bài đến chiến tuyến công an. So với các cơ quan còn lại, chiến tuyến công an vẫn đơn giản hơn một chút.

Chẳng qua hiện giờ hình như tất cả cũng không phát sinh biến hóa.

Trong phòng làm việc cục trưởng cục công an huyện!

Khi Tô Mộc đang đến nhà Trương Bắc Hạ, ở đây đã đèn sáng rực rỡ, Mã Văn Tuyển âm trầm cúp điện thoại, ánh mắt lạnh như băng quét qua mấy người đứng trước mặt, không có bất kỳ ý tứ muốn áp chế, há miệng mắng chửi.

- Ngu xuẩn, tất cả đều là một đám ngu xuẩn, tại sao các người có thể làm ra loại chuyện không có đầu óc như vậy. Chẳng lẽ trong đầu các người là óc heo sao? Cái gì cũng không biết lại dám đi sờ chân mày người ta trước, hiện tại đã thấy đắc tội với người không thể đắc tội chưa? Đám người như các ngươi, người ta chỉ cần tùy tiện động đầu ngón tay là có thể thu thập xong tất cả rồi, các người còn dám ở chỗ này lớn lối!

Lúc này người đứng ở đây là người nào?

Tuần tra viên cấp chính khoa trường đảng huyện ủy Lý Kiến Tân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Miêu Lực Phong, phó sở trưởng Nghiêm Khoan, ngoại trừ ba người bọn họ, tất cả nhân viên có liên quan đến vụ án đều bị bắt giam, nhốt trong cục công an. Chỉ có điều bọn họ không có tư cách để Mã Văn Tuyển khiển trách, bọn họ chỉ có thể đàng hoàng chờ bị xử lý, cho dù bị đả thương, cũng chỉ có thể nhận lấy.

Không chịu còn có thể làm gì? Chẳng lẽ còn dám càn rỡ hay sao?

Hiện tại bọn họ cũng biết mình đã gặp phải tai họa thiên đại, nếu như có thể bình yên vô sự, như vậy đừng nói là bị mắng mấy câu, cho dù Mã Văn Tuyển động thủ đánh bọn họ, bọn họ cũng sẽ không phản kháng.

Lý Kiến Tân là em vợ Hầu Bách Lương, bình thường cũng có qua lại với Mã Văn Tuyển. Dĩ nhiên hắn còn chưa tới loại trình độ có thể không xem thường Mã Văn Tuyển, bình thường đối với Mã Văn Tuyển cũng một mực cung kính, ai bảo Mã Văn Tuyển có địa vị những người còn lại không thể so sánh được. Nhưng Mã Văn Tuyển chưa từng đối diện với hắn như vậy, đột nhiên bị quát lớn như thế, hắn cũng cảm giác vô cùng khó chịu.

Khó chịu thì có thể làm gì? Nếu thấy khó chịu thì ngươi không nên làm ra loại chuyện ngu xuẩn không có đầu óc này. Hiện tại gây ra chuyện như vậy, Lý Kiến Tân thật sự không biết nên làm thế nào, chỉ có thể im lặng nghe chửi, hi vọng kết quả xử lý cuối cùng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Sau khi Mã Văn Tuyển mắng một trận, giống như mệt mỏi, bưng chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt hờ hững nói:

- Nghiêm Khoan, bắt đầu từ hiện tại cậu bị bãi chức, song khai! Miêu Lực Phong, vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cậu cũng phải từ bỏ, cậu làm ra chuyện ngu xuẩn, không ai có thể bỏ qua cho cậu, đồng dạng cũng song khai! Về phần cậu, Lý Kiến Tân, cậu nên biết là ai xử lý cậu.

Mã Văn Tuyển không khách khí nói.

Là ai xử lý mình?

Lý Kiến Tân dĩ nhiên biết, nếu như không phải Hầu Bách Lương lên tiếng, làm sao Mã Văn Tuyển dám tuyên bố kết quả xử lý hắn.

- Mã bí thư, anh cứ nói đi.

Lý Kiến Tân nói.

- Cũng là song khai!

Mã Văn Tuyển trầm giọng nói.

Song khai? Song khai! Song khai?

Tất cả ba người đều là song khai!

Khi Lưu Kiến Tân nghe thấy kết quả xử phạt này, trong lòng không khỏi cảm giác được bi phẫn. Kết quả xử lý nghiêm trọng sao? Vậy còn phải xem thế nào. Đắc tội với Tô Mộc, xử lý như vậy cũng không thể gọi là nghiêm trọng.

Mã Văn Tuyển quét qua ba người, vẻ mặt có chút chán ghét khoát khoát tay

- Các cậu ra ngoài hết đi, tự mình hiểu lấy. Trong thời gian này cố gắng duy trì yên lặng, đợi sau khi chuyện bình yên lại, tôi sẽ an bài công việc cho các cậu.

- Vâng!

Ba người rời khỏi phòng làm việc, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể rời khỏi cục công an huyện, mà tiếp tục bị dẫn tới phòng thẩm vấn.

- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nhận mệnh sao?

Nghiêm Khoan đau đớn kêu lên, lúc trước hắn còn đang ở bệnh viện chuẩn bị kiểm tra vết thương, làm sao cũng không nghĩ tới, trong chớp mắt đã bị dẫn tới cục công an huyện, hơn nữa còn bị bắt giữ với tội danh vu khống người khác.

Khi Nghiêm Khoan biết người động thủ là bí thư huyện ủy Tô Mộc, cũng phát mộng tại chỗ. Nhưng phát mộng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý nhận mệnh như vậy.

Nếu thật sự nhận mệnh như vậy, quả thật là quá mức bi ai!

Nghiêm Khoan không cam lòng!

- Không nhận mạng còn có thể làm gì?

Miêu Lực Phong im lặng cười khổ nói.

Lý Kiến Tân co quắp quỵ xuống đất, vẻ mặt bàng hoàng.

Không ai trong ba người có thể nghĩ đến, một canh giờ trước bọn họ còn tự nhận là đứng vững hiên ngang, một giờ sau đều bị bỏ tù.

Ảo thuật cũng không nhanh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment