Quan Bảng

Chương 1476

Ngày thứ hai đầu tiên sau kỳ nghỉ dài tháng mười một, theo mọi người thấy là một ngày rất bình thường, không có ai cho rằng ngày này có gì đáng ghi nhớ. Cuộc sống đối với bọn họ không có bất kỳ thay đổi khác thường, đi làm tan sở ăn cơm ngủ, chính là đơn giản như vậy.

Tình huống như thế ở thành phố Thương Thiện cũng không ngoại lệ!

Nhưng ngoại lệ chính là Tô Mộc.

Tối hôm qua Tô Mộc đã xuất hiện ở thành phố Thương Thiện, giống như đã biết trước đó, huyện thành huyện Ân Huyền và khu vực thành thị của thành phố Thương Thiện thật sự cách nhau rất gần, chưa tới nửa giờ lái xe. Thôn trấn cách khu vực thành thị tương đối gần, chạy xe điện là có thể đi dạo trong thành phố một vòng, còn thuận tiện hơn đi huyện thành.

Tám giờ sáng.

Sau khi Tô Mộc rửa mặt, ăn bữa sáng, liền kêu Đoạn Bằng lái xe đưa hắn tới Bộ tổ chức thị ủy. Dựa theo quy củ hắn nhất định phải tới nơi này trình diện, sau đó để người nơi này phái xe đưa đi. Phải biết rằng cho dù là Huyện trưởng bình thường tiền nhiệm, người của Bộ tổ chức thị ủy cũng không dám xem thường, chớ nói chi lần này là thay đổi bí thư huyện ủy, lại càng không thể qua loa.

Điểm này Tô Mộc biết rõ.

Hơn nữa Tô Mộc tiền nhiệm thật sự không có bất kỳ sợ hãi gì, bởi vì trước khi tới đây, Trịnh Kinh Luân đã nói vô cùng rõ ràng, sau khi đến thành phố Thương Thiện, có vấn đề gì có thể đi tìm Bộ trưởng Bộ tổ chức thị ủy Thịnh Tỉnh.

Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ minh xác sao?

Tô Mộc ngồi trong xe, nhìn đường phố phía ngoài, trong lòng bắt đầu khởi động một loại cảm giác khó nói. Từ sau hôm nay, nơi này đã trở thành nơi mình hăng hái chiến đấu. Ở tỉnh Yến Bắc, mình sẽ không có nhiều điều kiện tốt giống như lúc trước. Ở chỗ này, tất cả đều phải dựa vào chính mình phấn đấu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thành phố Thương Thiện mặc dù là thành phố trực thuộc tỉnh của huyện Ân Huyền, nhưng nhìn một mảng đốm biết toàn bộ sự vật, kinh tế nơi này cũng phát triển quá sức. Thành thị có kích thước lớn như vậy, thật sự không có cách nào so sánh với những nơi Tô Mộc nhậm chức trước kia.

Thành phố Thanh Lâm, thành phố Cổ Lan, thành phố Tây Phẩm, tùy tiện lấy ra cái nào, cũng có thể đè bẹp nơi này!

Xem ra nhiệm vụ thật sự rất nghiêm trọng.

Một thành phố trực thuộc tỉnh không phát triển. Một huyện khu kinh tế phát triển chậm chạp, nếu như nói huyện thành phát triển vượt qua khu vực thành thị, vậy khẳng định là xảy ra vấn đề. Nếu trong huyện có hạng mục phát triển gì tốt, với khoảng cách gần thành phố Thương Thiện như vậy, cũng rất khó tưởng tượng, có thể bị trong thành phố đoạt đi hay không.

Thật sự là quan hệ huyện thị làm cho người ta đau đầu.

Nhưng những thứ này cũng không phải là thứ Tô Mộc tạm thời để ý tới. Hiện tại việc hắn phải nhớ chính là Trương Bắc Hạ đã đưa cho hắn nửa bộ « Luận Ngữ ». Lúc trước hắn còn không hiểu chuyện này là thế nào, nhưng sau khi trở về, Tô Mộc đã hiểu nửa bộ « Luận Ngữ » này có ý nghĩa gì?

Nửa bộ « Luận Ngữ » này chính là mạng lưới nhân mạch của Trương Bắc Hạ lưu lại bên trong huyện Ân Huyền!

Không giống như loại cấp bậc thường ủy huyện ủy theo lời Trương Bắc Hạ. Tất cả những người trong đó đều có cấp bậc hương trấn và cơ quan trực thuộc huyện, những người này có người là người của Trương Bắc Hạ ở ngoài sáng, có người lại thuộc về Trương Bắc Hạ ở trong tối.

Hiện tại Trương Bắc Hạ giao tất cả những thứ này cho Tô Mộc, ý nghĩa là rất yên tâm về Tô Mộc, muốn để cho hắn trong thời gian ngắn nhất có thể mở ra tràng diện ở huyện Ân Huyền. Dù sao bất kể nói thế nào, Tô Mộc làm như vậy, cũng tương đương báo thù cho hắn rồi.

Vấn đề tác phong, luôn là một cây gai trong lòng Trương Bắc Hạ, mình nhất định phải nhổ hết. Mà phương thức muốn nhổ hết rất đơn giản, chính là đánh ngã Hầu Bách Lương.

Tô Mộc chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi mở ra, trên mặt đã có thêm một nụ cười tự tin. Hắn cầm điện thoại di động trực tiếp gọi ra ngoài, rất nhanh bên kia đã nhận máy, bên tai Tô Mộc nhất thời truyền đến một trận thanh âm hưng phấn kích động.

- Ha ha ha, lãnh đạo, làm sao ngài lại nhớ gọi điện thoại cho tôi như vậy? Tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh, ha ha!

Từ Viêm vui mừng kêu lên.

Lúc này Từ Viêm đang ở trong phòng làm việc, nếu có người nào nhìn thấy hắn lúc này, tuyệt đối sẽ cảm thấy bất ngờ. Từ Viêm bình thường làm việc rất nghiêm túc, nhưng cũng có vẻ mặt này sao? Quả thực là không dám nghĩ tới.

- Được rồi, biết cậu còn sống là được rồi. Từ Viêm, cậu xen lẫn ở thành phố Cổ Lan thế nào rồi?

Tô Mộc hỏi.

- Lãnh đạo, có phải muốn điều tôi qua đó hay không? Chỉ cần một câu nói thôi, ngài chỉ cần phân phó, tôi lập tức qua ngay! Thủ tục và mấy thứ kèm theo ngài lo liệu, tôi không có bản lĩnh đó.

Từ Viêm là người khôn khéo thế nào chứ, lập tức nói ra.

Trong lòng Tô Mộc bất giác có một tia cảm động!

Tô Mộc vẫn biết Từ Viêm luôn đuổi theo cước bộ của mình, bởi vì tình cảm giữa hai người đã kết lại ngay từ ban đầu. Nghĩ đến tình cảnh khi hai người ở Hắc Sơn trấn huyện Hạnh Đường, đứng bên đường uống bia, thật sự là vô cùng cảm khái.

Nhưng theo địa vị thay đổi, Tô Mộc không dám khẳng định Từ Viêm còn có thể đối đãi với mình giống như trước kia hay không. Dù sao hiện giờ cuộc sống của Từ Viêm tuyệt đối không tệ. Dưới tình thế như vậy, Từ Viêm còn có thể bất chấp mọi thứ đi theo mình sao?

Bây giờ xem ra mình thật sự suy nghĩ nhiều rồi, Từ Viêm vẫn là Từ Viêm ngày nào.

Vùi đầu vào trong quan trường, Tô Mộc càng hiểu rằng người giống như Từ Viêm trân quý thế nào. Nếu như bên cạnh nói không có một người nào, không có một dòng chính nào thuộc về mình đến trợ giúp, đây tuyệt đối là bất lợi đối với con đường quan trường sau này của Tô Mộc. Nếu có một ngày Tô Mộc trèo lên vị trí cao hơn, bên cạnh không có người giống như Từ Viêm phụ tá, làm sao có thể được việc?

- Vấn đề bên tôi không lớn, đợi sau khi tôi hỏi thăm rồi hãy nói, cậu cứ chuẩn bị tâm lý đi.

Tô Mộc nói.

- Vâng!

Từ Viêm gật đầu nói.

- Vậy cứ như thế!

Tô Mộc không nói thêm gì, có những lời không cần phải nói đến cùng, trong lòng bọn họ tự hiểu là được.

Tòa nhà thị ủy thành phố Thương Thiện.

Sau khi Đoạn Bằng dừng xe ở đây, Tô Mộc liền sửa sang lại dáng vẻ, chậm rãi bước ra ngoài, nện bước kiên định, không chút do dự về phía trước. Tòa tòa nhà này là đại biểu cho uy nghiêm của thị ủy thành phố Thương Thiện, bắt đầu từ hiện tại chính là nơi mình hăng hái chiến đấu.

Bảo vệ không gây nhiều khó khăn cho Tô Mộc, dù sao hắn cũng là dựa theo quy củ đến đây, nếu làm như vậy mà bảo vệ cũng dám ngăn cản cước bộ của Tô Mộc, vậy Tô Mộc tuyệt đối sẽ không nháy mắt thu thập.

Bộ tổ chức thị ủy.

Bộ phận này nằm trong tòa nhà thị ủy, khi Tô Mộc xuất hiện ở chỗ này, có thể cảm nhận được hơi thở ngưng trọng ở đây. Nói thế nào bộ tổ chức cũng phân quản tổ chức quan hệ, nếu như nơi này ồn ào, chẳng phải là mất uy nghiêm?

Chỉ cần là trong tòa nhà thị ủy, không có bộ phận nào là dám ngang ngược càn rỡ. Nơi này là nơi nào? Đây là nơi làm việc của bí thư thị ủy, nếu ai dám lỗ mãng, tuyệt đối sẽ bị xử lý.

- Xin chào, Tô bí thư đúng không?

Khi Tô Mộc vừa đứng ở hàng lang tòa nhà, một nam tử đeo mắt kiếng đi tới, mỉm cười hỏi.

- Tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Xin chào, tôi là Lâm Lang, thư ký của Thịnh bộ trưởng, Thịnh bộ trưởng kêu tôi ở đây chờ Tô bí thư, đợi sau khi ngài tới đây, Thịnh bộ trưởng sẽ tự chịu trách nhiệm nói chuyện với ngài, về phần thủ tục, giao cho tôi đi làm là được.

Lâm Lang cười nói.

Thư ký của Thịnh Tỉnh?

Cái này khó trách, Tô Mộc đã biết quan hệ giữa Thịnh Tỉnh và mình, dĩ nhiên sẽ không có quá nhiều cao ngạo đối với Lâm Lang, nói thế nào đây đều là người cần tạo dựng quan hệ trong tương lai, cho nên liền cười nói:

- Vậy thì làm phiền thư ký Lâm rồi.

- Không khách khí, Tô bí thư mời.

Lâm Lang nói.

- Được!

Tô Mộc gật đầu, đi theo Lâm Lang vào một phòng làm việc, nơi này chính là phòng làm việc của Bộ trưởng Bộ tổ chức thị ủy thành phố Thương Thiện Thịnh Tỉnh.

- Thịnh bộ trưởng, Tô bí thư đến rồi!

- Chào Thịnh bộ trưởng!

Tô Mộc vội vàng tiến lên phía trước.

Thịnh Tỉnh là một nam tử trung niên ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc tương đối đúng mực, hơn nữa không có loại nghiêm túc như trong tưởng tượng của Tô Mộc, cả người ngược lại lộ ra vẻ rất khiêm tốn. Sau khi nhìn thấy Tô Mộc đi vào, liền khẽ cười nói:

- Đồng chí Tô Mộc đúng không, tôi chờ đồng chí lâu rồi. Tiểu Lâm cậu đi lo liệu tất cả thủ tục cho Tô Mộc đi.

- Vâng!

Lâm Lang xoay người rời khỏi phòng làm việc, trong lòng âm thầm giật mình. Phải biết rằng người có thể kinh động Thịnh Tỉnh lộ ra nụ cười như thế, đã là không tệ, vậy mà Tô Mộc lại rất dễ dàng làm được, đây tuyệt đối là một loại kỳ tích.

Phán đoán trong lòng Lâm Lang đối với Tô Mộc lại tăng thêm mấy phần.

Khi ở đây chỉ còn lại hai người, Thịnh Tỉnh cười nói:

- Tô Mộc, tôi chờ cậu đã mấy ngày rồi, nếu như không phải lão Trịnh nói, tôi không cần tìm cậu trước, tôi đã đi tìm cậu rồi. Cậu đấy, thật không để cho người khác bớt lo, mới vừa tới đây đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. May mắn là không có chuyện gì, nếu không, tôi làm sao ăn nói với lão Trịnh.

Mấy câu nói này đã chiếu xạ ra rất nhiều thứ!

Tô Mộc nghe nói như vậy, cũng biết nhất định là Thịnh Tỉnh cố ý làm như vậy. Hắn nói như vậy, chính là muốn cho thấy quan hệ giữa hắn và Trịnh Kinh Luân tương đối thân thiết, nếu không quả quyết không thể gọi là lão Trịnh.... Hơn nữa cũng vô hình chỉ ra chuyện mình gây náo động ở huyện Ân Huyền, trong thành phố đã biết, nhưng nhìn vẻ mặt Thịnh Tỉnh, có vẻ như trong thành phố tựa hồ cũng không có bao nhiêu ý tứ mâu thuẫn.

- Thịnh bộ trưởng, chuyện đó là tôi lỗ mãng rồi.

Tô Mộc thừa nhận sai lầm trước.

- Không trách được cậu!

Thịnh Tỉnh trực tiếp vung tay lên:

- Con người cậu tôi vẫn biết, nếu như không phải đối phương gây ra chuyện không thể chấp nhận, cậu đã không làm như vậy. Nhưng chuyện này cho dù đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận. Chỉ không ngờ, người đầu tiên Trương đại sư tìm tới lại là cậu, có chút thú vị.

- Thịnh bộ trưởng, ngài cũng biết Trương Mâu?

Tô Mộc hỏi.

- Đúng vậy, ở thành phố Thương Thiện, Trương Mâu thật sự là một người nổi tiếng, cậu vừa tới có lẽ không rõ ràng, đợi đến sau này cậu sẽ biết. Được rồi không nói những chuyện này nữa, nếu hôm nay cậu tơi trình diện, vậy thì nên đi theo trình tự, tôi đã thông báo xuống huyện Ân Huyền, hôm nay đích thân tôi sẽ đưa cậu đến tiền nhiệm. Có chuyện gì, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Thịnh Tỉnh nói.

- Vâng, Thịnh bộ trưởng!

Tô Mộc cung kính nói.

Bình Luận (0)
Comment