Quan Bảng

Chương 1482

Ở cửa nhà hàng Thái Bạch.

Mộ Bạch và Tôn Nghênh Thanh đưa mắt nhìn Mạnh Thường Trực gọi xe rời đi. Khi thân ảnh Mạnh Thường Trực biến mất trước mắt, Lưu Thắng cũng hấp tấp đi tới. So với vừa rồi, lúc này trên mặt hắn đã hiện ra một loại nụ cười vô cùng nịnh hót, nhìn Mộ Bạch, khúm núm.

- Mộ Bạch, cậu đừng chấp nhặt với tôi, chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi, là tôi không đúng.

- Tiểu nhân!

Tôn Nghênh Thanh khinh thường nói:

- Mộ Bạch, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm!

Đổi chỗ khác ăn cơm?

Mộ Bạch lắc đầu:

- Nghênh Thanh, tôi nói rồi tôi muốn mời cô ăn cơm, thì nhất định phải mời cô ăn cơm. Hôm nay chúng ta đừng đi chỗ nào khác, cứ ở đây ăn cơm đi. Tôi muốn nhìn xem Lưu Tổng có phải thật sự muốn đuổi chúng ta đi chỗ khác hay không!

Tôn Nghênh Thanh sau giây phút ngây người ngắn ngủi, trong ánh mắt hiện ra một mùi vị thú vị:

- Được, vậy chúng ta ăn ở đây!

- Tốt, tốt, vậy để tôi đi kêu phòng bếp chuẩn bị!

Lưu Thắng vội vàng chạy đi an bài.

Bên kia mấy người Phó Chỉ thấy Mộ Bạch trở về, sắc mặt tái nhợt, muốn nói lời gì, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, xám xịt rời khỏi. Sau khi Phó Chỉ đi ra ngoài, người bên cạnh vội vàng hỏi:

- Phó hiệu trưởng, chẳng lẽ Mộ Bạch thật sự sắp hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai rồi sao?

- Không biết, tôi phải hỏi đã, các cậu đừng ồn ào như vậy!

Phó Chỉ nói xong cũng vội vàng rời đi.

Ba người còn lại nhìn bóng lưng Phó Chỉ đi xa, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều âm thầm biết. Nếu Mạnh Thường Trực đã nói như thế, bọn họ còn không biết Mộ Bạch thật sự có thể trở thành thư ký của Tô Mộc, đó chính là quá ngu xuẩn rồi.

Lúc này phải nhanh nghĩ cách hòa hoãn hạ quan hệ với Mộ Bạch, cho dù không thể lấy lòng, cũng tuyệt đối không thể để cho Mộ Bạch ghi nhớ, nếu không cứ đợi bị làm khó dễ đi! Đắc tội với đệ nhất thư ký của huyện Ân Huyền, tội danh như vậy cũng không phải thứ bọn họ có thể gánh chịu.

Tại sao phải lưu lại ăn cơm?

Chẳng lẽ phải lưu lại Thái Bạch ăn cơm sao?

Thật ra Mộ Bạch làm như vậy cũng có suy nghĩ của mình. Phải biết rằng trong mơ hồ hắn cũng có trực giác, lần này Tô Mộc tìm mình nói chuyện, chắc chắn là có liên quan đến vị trí thư ký. Cũng bởi vì biết nguyên nhân này, cho nên Mộ Bạch mới càng không thể rời đi. Nếu rời đi, chẳng phải là lộ ra vẻ Mộ Bạch không độ lượng? Nếu rời đi, chẳng phải sẽ làm Lưu Thắng sinh lòng thù địch, từ đó có thể bịa đặt chuyện xấu cho mình?

Nhưng nếu không rời, chỗ tốt cũng rõ ràng. Mộ Bạch này không thể vì Phó Chỉ làm chuyện xấu, không để cho tôi ăn cơm ở chỗ này thì tôi không thể ăn ở đây. Nếu như vậy, chẳng phải là càng làm nền cho uy phong của Phó Chỉ.

Hôm nay tôi nhất định phải ăn cơm ở đây!

- Nghênh Thanh, chuyện trước đó cô muốn nói với tôi là chuyện gì?

Mộ Bạch cười hỏi.

- Chuyện tôi muốn nói với anh, chính là chuyện anh sẽ gặp phải. Thế nào? Có muốn tôi giúp anh một tay làm việc hay không?

Tôn Nghênh Thanh cười híp mắt nói.

- Cô nói gì?

Mộ Bạch nghi ngờ nói.

- Tô Mộc là học trưởng của tôi!

Tôn Nghênh Thanh cười nói.

- Cái gì? Cô nói Tô bí thư là học trưởng của cô? Chẳng lẽ nói hôm đó cô và hắn ngồi xe trở lại, là vô tình gặp nhau sao?

Mộ Bạch kinh ngạc nói.

- Không ngờ đúng không?

Tôn Nghênh Thanh cười nói.

...

Khi hai người đang ở đây cười đùa, tin tức Mộ Bạch có thể trở thành thư ký của Tô Mộc lại bắt đầu lan truyền. Bất kể lúc này đã là thời gian tan sở, nhưng phải biết rằng loại chuyện này thật sự rất nhạy cảm, cho dù là tan sở cũng phải chú ý. Dù sao thân phận đệ nhất thư ký của huyện Ân Huyền còn đó, tuyệt đối là một loại uy hiếp không ai dám bỏ qua.

Cho nên đủ loại khiếp sợ, đủ loại hỏi thăm liền bắt đầu tiến hành.

Huyện Ân Huyền đêm nay nhất định sẽ không yên tĩnh.

Sáng sớm hôm sau.

Khi mặt trời bắt đầu rực rỡ, Mộ Bạch đã phấn chấn hưng xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Tô Mộc. Khi Mạnh Thường Trực đi qua, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Bạch, không khỏi âm thầm gật đầu. Nếu như nói từ dung mạo, Mộ Bạch thật sự là nhân vật đủ quyết đoán, dáng người cũng cao ráo đẹp trai. Người như vậy đi theo Tô Mộc, có lẽ thật sự có thể đưa đến hiệu quả không tưởng được.

- Mạnh chủ nhiệm!

Sau khi Mộ Bạch nhìn thấy Mạnh Thường Trực liền vội vàng tiến lên thăm hỏi.

- Tới lâu rồi sao?

Mạnh Thường Trực cười nói.

- Không có, tôi cũng vừa tới không bao lâu.

Mộ Bạch nói.

- Chờ một lát, Tô bí thư rất nhanh sẽ đến thôi, hắn là người không thích chậm trễ.

Mạnh Thường Trực nói.

- Vâng!

Mộ Bạch cung kính nói.

Khi hai người đang nói chuyện với nhau, thân ảnh của Tô Mộc đã xuất hiện ở hành lang. Sau hi nhìn thấy hai người, mỉm cười đi tới.

- Tô bí thư!

Hai người chào hỏi.

Tô Mộc gật đầu:

- Lão Mạnh, anh đi lo việc của anh đi. Mộ Bạch, cậu theo tôi vào đây, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.

- Vâng!

Mộ Bạch đi theo Tô Mộc vào phòng làm việc, đợi sau khi ngồi xuống, Tô Mộc nhìn Mộ Bạch, không có bất kỳ ý tứ muốn khảo nghiệm, đi thẳng vào vấn đề.

- Tôi nghĩ cậu có thể đoán được tại sao hôm nay tôi gọi cậu tới đây.

- Tô bí thư, nói thật, tôi không biết. Nhưng có thể đoán được một chút, nhưng chuyện suy đoán vĩnh viễn không thể là thật.

Mộ Bạch nói, vẻ mặt rất đúng mực. Mộ Bạch biết lúc này tuyệt đối không thể tự loạn trận cước.

- Tôi muốn cậu làm thư ký cho tôi!

Tô Mộc nói thẳng.

Trước đó mặc dù đã đoán được, nhưng bây giờ nghe thấy từ trong miệng Tô Mộc nói ra, cả người hắn thật sự cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nếu như không phải nghe chính miệng Tô Mộc nói ra lời này, Mộ Bạch tuyệt đối không dám tin chuyện này là sự thật.

Hít sâu!

Hít sâu!

Hít sâu hơn nữa!

Mộ Bạch cố gắng khắc chế tâm tình của mình, nhưng vẫn không thể hoàn toàn khống chế được, hắn nhìn Tô Mộc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

- Tô bí thư, tôi muốn biết, tại sao ngài lại lựa chọn tôi? Tôi chỉ là một nhân viên bình thường làm việc ở trường đảng huyện ủy, cũng không phải làm ở phòng thư ký huyện ủy. Lúc trước còn không có kinh nghiệm làm thư ký, lại không có hậu đài phía sau. Nói thật, ngài lựa chọn tôi, tôi thật sự cảm thấy khó tin.

- Chuyện này cần gì phải hoài nghi, những gì tôi nói là sự thật. Tôi biết những thứ cậu muốn nói, nhưng những thứ đó có ích lợi gì. Tôi chỉ cần biết rằng, trong sự kiện vừa rồi, cậu có thể đứng ra, hơn nữa còn mật báo trước cho tôi là đủ rồi. Tôi biết lúc đó cậu không biết thân phận của tôi, nhưng cậu vẫn có thể làm ra cử động như vậy, chỉ riêng điểm này, tôi đã tin tưởng vào nhân phẩm của cậu.

Tô Mộc nhìn Mộ Bạch, mỉm cười tiếp tục nói:

- Tôi lựa chọn thư ký, chỉ có hai yêu cầu, đó chính là nhân phẩm và học thức. Nhưng nhân phẩm lại bày ở vị trí đầu não, nếu không có học thức hoặc học thức không đủ có thể từ từ học. Nhưng nếu không có nhân phẩm, vậy thì thật sự có vấn đề. Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của cậu, cậu lại là cử nhân tốt nghiệp hệ Trung văn, dựa vào hai điểm này, cậu nói tôi không chọn cậu còn chọn người nào. Hay là cậu không muốn trở thành thư ký của tôi!

- Không, tôi đồng ý!

Mộ Bạch quyết đoán nói:

- Tô bí thư, tôi biết đây là ngài đang chiếu cố tôi, là cho tôi một cơ hội, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ làm tốt công việc này.

- Vậy thì được, điều tôi cần là sự tự tin của cậu. Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy đi, về phần những chuyện sau này cứ từ từ giải quyết. Tôi đã nói rồi, yêu cầu của cậu chỉ có một, đó chính là nhân phẩm, hiểu không?

Tô Mộc nói.

- Tôi hiểu!

Mộ Bạch gật đầu.

Tại sao có thể không hiểu?

Cái gọi là nhân phẩm của Tô Mộc rốt cuộc nói cái gì, Mộ Bạch rất rõ ràng. Điều này thiết yếu chính là trung thành, phải hiểu mình đi theo người nào, vì lợi ích của người nào mà phục vụ. Mặc dù lúc trước chưa từng làm thư ký, cũng không có nghĩa Mộ Bạch không biết nên làm thư ký như thế nào.

Nếu cái gì cũng không hiểu, vậy Mộ Bạch có thể kiên trì chịu ủy khuất ở trường đảng huyện ủy đến hiện tại hay không?

Hầu hết những người có thể ẩn nhẫn, cũng là thông minh nhất, bởi vì người như vậy, khi có thời cơ chân chính, bọn họ có thể quyết đoán bắt lấy.

- Cậu đi tìm Mạnh chủ nhiệm, hắn sẽ an bài chuyện còn lại cho cậu. Có một số chuyện, cũng phải thỉnh giáo Mạnh chủ nhiệm nhiều hơn, dù sao hắn là người có kinh nghiệm, là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy. Còn nữa, hôm nay cậu hãy đến trường đảng huyện ủy, giải quyết tất cả thủ tục, ngày mai bắt đầu đi làm, tôi cho cậu thời gian hai tuần lễ để thích ứng.

Tô Mộc nói.

- Vâng!

Mộ Bạch gật đầu nói.

Sau khi xác định Tô Mộc không còn chuyện gì, Mộ Bạch liền xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc. Khi cánh cửa khép lại, Mộ Bạch một lần nữa xoay người, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng khó có thể ức chế. Nói thế nào đây cũng là một cơ hội ngàn năm một thuở đối với hắn, Mộ Bạch biết mình nhất định phải bắt được.

- Mộ Bạch, Tô bí thư đã nói chuyện với cậu rồi.

Mạnh Thường Trực đúng lúc này đi tới.

- Đúng vậy, Mạnh chủ nhiệm, Tô bí thư kêu tôi tới nghe phân phó của ngài. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đi theo Tô bí thư công tác.

Mộ Bạch nói.

Mạnh Thường Trực mới nhận được điện thoại của Tô Mộc, nhìn khuôn mặt phấn chấn trước mặt, khẽ mỉm cười:

- Được, từ bây giờ cậu chính là đệ nhất thư ký của huyện Ân Huyền chúng ta rồi. Mộ Bạch, lúc trước tôi đã nói, không cần quá câu nệ. Về phần công việc thư ký, cậu tới đây, tôi có một số việc dặn dò cậu.

- Vâng!

Mộ Bạch đuổi theo phía trước.

Khi thân ảnh Mộ Bạch đi theo Mạnh Thường Trực biến mất ở phòng làm việc của hắn, cả tòa tòa nhà huyện ủy cũng đã truyền đi tin tức.

Thân phận của Mộ Bạch được xác định, thư ký của Tô Mộc.

Bất kể là trong lòng ngươi phục hay không, cũng không thể thay đổi một điều là, bắt đầu từ khoảnh khắc này, Mộ Bạch đã trở thành đệ nhất thư ký của huyện Ân Huyền.

Bình Luận (0)
Comment