Quan Bảng

Chương 1492

Trương Mâu là ai?

Đó là một tên xuất thân ăn xin, làm người thật sự rất có bản lĩnh của mình. Chính bản lĩnh đó trải qua thời gian đã chứng minh là rất có đạo lý, tối thiểu nó đã giúp đỡ Trương Mâu giải quyết được rất nhiều phiền toái, cũng làm cho hắn mấy lần chuyển bại thành thắng, tuyệt địa gặp sinh.

Bản lĩnh của Trương Mâu là gì? Đó chính là gió chiều nào theo chiều ấy, giả trang nhân vật lưu manh.

Khi hắn thấy Nhị Đản cùng Cẩu Thắng bị ném trên mặt đất, tâm tình của Trương Mâu liền bắt đầu trở nên bất an. Cũng chính cảm xúc bất an này, khiến cho Trương Mâu quyết định, chỉ cần đi vào, bất kể đối phương muốn làm chuyện gì, mình cũng phải ôm lấy.

- Trương đại sư, xin mời!

Địch Tắc Thành nói.

- Địch tổng, quan hệ giữa chúng ta vốn cũng không tệ? Ông nói cho tôi nghe xem, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nơi này là của vị thần tiên nào? Ông yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi ông. Nhìn thấy không? Hai mỹ nữ ngoài kia, tôi sẽ tặng cho ông.

Trương Mâu nói.

- Trương đại sư, xin mời.

Địch Tắc Thành vẫn không biểu thị cái gì.

Có thể nói ra sao? Dĩ nhiên không thể, nếu nói ra được, vậy tính chất của chuyện này thật sự rất nghiêm trọng. Địch Tắc Thành sẽ không vì một Trương Mâu, mà đắc tội với lão bản của mình, đắc tội với đại thiếu như Hoàng Luận Đàm.

Chớ nói chi người Địch Tắc Thành lo lắng nhất hiện tại vẫn là Tô Mộc.

Hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là sẽ làm đến cùng. Loại cử động lưu loát quyết đoán của Tô Mộc, thật sự khiến cho Địch Tắc Thành sợ hãi than. Nếu đổi lại là mình, hắn tin tưởng lúc này nhất định xương sườn đã bị ném gãy.

Trương Mâu biết chuyện đã biến thành như vậy, cũng không cần thiết ở đây tiếp tục nói nhảm, vào trong rồi hãy nói. Không phải để cho bọn họ nhường lại suối nước nóng Chí Tôn sao? Có thể còn có đại sự gì phát sinh nữa!

Cho đến hiện tại Trương Mâu vẫn chưa biết, Nhị Đản và Cẩu Thắng đã làm ra hành động kinh thiên gì.

Sau khi Trương Mâu đi vào, Địch Tắc Thành cũng theo sát phía sau, bên trong suối nước nóng này, ngoài đám người Tô Mộc cũng không còn bất kỳ người nào khác. Tô Mộc lúc này mới chính thức nhìn thấy, cái gọi là đại sư có nghĩa gì.

Trương Mâu cũng rất có dáng vẻ thần tiên, chẳng qua đáng tiếc, vị thần tiên này chỉ là một con sói đội lớp da dê.

- Hoàng thiếu gia, Trương Mâu đến rồi!

Địch Tắc Thành vội vàng nói.

- Hoàng thiếu gia, không biết cậu ở đây, tôi thật sự đắc tội rồi, lúc trước tôi thật sự không biết tối nay cậu lại chiêu đãi khách ở đây. Như vậy đi, chuyện này là lỗi của tôi, cậu muốn thu thập tôi làm sao cũng được. Phía ngoài có hai mỹ nư, tôi sẽ mang vào đây cho Hoàng thiếu gia và khách của cậu dùng. Nếu không đủ, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại, kêu các nàng tới đây. Tất cả chi phí của Hoàng thiếu gia tối nay cứ coi như của tôi.

Trương Mâu dứt khoát nói.

Cứ coi như của ngươi?

Tô Mộc ngồi bên cạnh cười lạnh, nên làm gì bây giờ vẫn do Hoàng Luận Đàm xử lý, thân phận của hắn dù sao cũng không thích hợp nói thêm cái gì. Nhưng cho dù không biết Hoàng Luận Đàm sẽ làm gì, nhưng có thể biết rõ Trương Mâu đừng nghĩ có thể dựa vào chuyện này lừa dối vượt qua kiểm tra.

Thật ra nếu đổi lại là những người khác, cách làm của Trương Mâu thật sự không tệ. Trước khi Hoàng Luận Đàm chưa mở miệng, điểm mấu chốt của Hoàng Luận Địch cũng chính là như vậy. Chưa nói Trương Mâu thật sự là người rất dày dặn kinh nghiệm, làm việc gì cũng quen tay.

- Ù ôi, ngài cũng biết tôi!

Hoàng Luận Địch quét về phía Trương Mâu hờ hững nói.

- Dĩ nhiên, tôi làm sao có thể không nhận ra Hoàng thiếu gia chứ.

Trương Mâu vội vàng cười nói:

- Là hai đồ đệ bên cạnh tôi không biết cậu là ai, cho nên mới gây ra mâu thuẫn lớn như vậy, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi.

- Xin lỗi tôi không có tác dụng đâu. Anh, anh nói đi, làm sao thu thập hắn.

Hoàng Luận Địch nói.

Hoàng Luận Đàm thoáng cái từ trong suối nước nong đứng lên, thân thể trần truồng đi tới bên cạnh, tùy ý cầm lấy một chiếc khăn tắm mặc vào người, sau đó lạnh lùng nhìn Trương Mâu:

- Ngài chính là Trương đại sư?

- Không dám không dám, Trương Mâu, Trương Mâu.

Trương Mâu giờ mới biết mình đã nhận lầm người, vị trước mắt này mới thật sự là nhân vật chính.

- Đại sư, không phải nói có thể bấm đốt tay tính toán sao? Chỉ cần ngón tay bọn họ vừa động, là có thể trên thông thiên văn dưới rành địa lý. Trương Mâu, nếu thật sự như vậy, người giống như ngài, làm sao lại không coi xem hôm nay nơi này sẽ có ai sử dụng? Còn nữa, nếu ngài lợi hại như vậy, nói cho tôi nghe xem, tôi là hạng người gì?

Khóe miệng Hoàng Luận Đàm vung lên.

Ta nào biết ngươi là ai chứ?

Ngươi là rễ hành sao!

Trương Mâu dĩ nhiên không dám nói như vậy, mà nhìn Hoàng Luận Đàm mỉm cười nói:

- Nhìn tướng mạo của ngài nhất định là quý nhân, hơn nữa còn là đại phú đại quý. Tướng mạo của ngài là phú quý nhất trong những người tôi từng gặp...

Tên đại sư chó má, quả thực còn không bằng loại xem bói tối thiểu nhất. Người ta tốt xấu gì cũng phải nói dăm ba câu mới tiến vào chủ đề chính, nói mấy lời lập lờ nước đôi còn có thể dọa người. Còn ngươi thì sao? Những thứ ngươi nói ra quả thực đều là những lời vô nghĩa.

Nói hồi lâu, chỉ toàn những lời tán dương sáo rỗng, nếu thật sự chỉ có bản lĩnh đó thì có thể thu dọn đồ đạc cút đi được rồi.

- Vậy không biết ngài có tính được, hôm nay mình sẽ gặp phải tai ương đổ máu hay không?

Hoàng Luận Đàm mỉm cười nói.

- Tai ương đổ máu?

Trương Mâu nghi ngờ.

Rầm!

Chỉ là nghi ngờ mới vừa mọc lên, hắn đã bị Hoàng Luận Đàm nắm lấy cái ghế bên cạnh hung hăng nện xuống gáy, máu tươi chảy ra.

Khuôn mặt Trương Mâu hiện đầy máu tươi, nhìn vô cùng chật vật.

- Cậu dám đánh người?

Trương Mâu thất thanh kêu lên.

Từ sau khi trở thành đại sư, Trương Mâu đi tới chỗ nào cũng được mọi người tung hô, hưởng thụ vinh hoa phú quý, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh bị đánh chảy máu, hành động như vậy quả thực là trắng trợn sỉ nhục và khiêu khích. Cho dù Trương Mâu muốn nhận lỗi, nhưng tuyệt đối không thể nuốt trôi cục tức này.

- Đánh ngươi thì thế nào? Ai nhìn thấy sao?

Hoàng Luận Đàm lãnh đạm nói.

Địch Tắc Thành liền xoay người, nhìn bầu trời, giống như không nhìn thấy gì hết.

- Cậu?

Trương Mâu bây giờ thật sự cảm giác được, chuyện này phức tạp hơn là mình suy nghĩ, người trước mặt này thật sự dám động thủ đánh người. Nếu như bị hắn đánh thành tàn tật, vậy không phải là kết quả Trương Mâu muốn đối mặt.

- Cậu đừng động đến tôi, tôi là người có hậu đài phía sau. Hoàng Luận Địch, tôi biết cha cậu là bí thư thị ủy, nhưng cậu đừng quên, tôi cũng có hậu đài. Cậu hẳn cũng biết rõ, quan hệ giữa Phó thị trưởng Trình và tôi, nếu cậu thật sự dám ra tay đánh tôi..., tôi sẽ gọi điện thoại cho Phó thị trưởng Trình Đông.

Trương Mâu run giọng nói.

Trình Đông? Hoàng Luận Địch khinh thường nói:

- Gọi đi, tốt nhất là nên gọi luôn, nếu bây giờ ngài không gọi..., tôi nói thật với ngài, sau này ngài không có cơ hội mà gọi nữa đâu.

- Gọi đi!

Hoàng Luận Đàm miệt thị nói.

- Tôi gọi!

Lúc này Trương Mâu cũng không dám cậy mạnh, nếu thật sự chần chờ..., bị đánh thành tê liệt, vậy chẳng phải nửa đời sau của hắn sẽ phải hoàn toàn bị hủy hoại rồi.

Hoàng Luận Đàm đi tới bên cạnh Tô Mộc, nhìn thấy hắn vẫn đang ở đây vui thích uống rượu, cũng rót một chén, hướng về phía Hoàng Luận Địch khoát khoát tay, ba người liền ngồi ở đây bắt đầu nhấm nháp.

Địch Tắc Thành nhìn dáng vẻ của ba người, cảm khái vô cùng. Nhìn khí thế của người ta, hoàn toàn không xem Trương đại sư ra gì. Chẳng qua Hoàng Luận Đàm và Tô Mộc, rốt cuộc có địa vị gì?

- Phó thị trưởng Trình, là tôi đây!

Đúng lúc này Trương Mâu đã gọi điện thoại, sau khi Trình Đông ở đầu bên kia nghe máy, liền vội vàng kêu lên.

- Trương đại sư, có chuyện gì sao?

Trình Đông hỏi.

- Hiện tại tôi gặp phải chút chuyện phiền toái, ngài có thể giúp tôi xử lý hay không? Ngài yên tâm, chỉ cần ngài có thể giúp tôi xử lý chuyện này, chuyện ngài đã nói, tôi sẽ giúp ngài vận hành.

Trương Mâu nói.

Ù ôi, lén giao dịch sao? Phó thị trưởng Trình Đông rút cuộc là có giao dịch gì với Trương Mâu, điều này khiến cho Tô Mộc cảm thấy rất hiếu kỳ. Nhưng như vậy xem ra, bất kể là dạng giao dịch gì, Trình Đông cũng không phải là một quan viên hợp cách.

Bên kia Trình Đông đột nhiên trầm mặc, có thể trở thành Phó thị trưởng, Trình Đông làm sao lại không chú ý những chi tiết này, hắn cũng không muốn lưu lại nhược điểm gì trong cuộc điện thoại này.

- Trương đại sư, chuyện ngài nói là chuyện gì?

- Bây giờ tôi đang ở Minh Duyệt sơn trang, tôi bị Hoàng thiếu gia đánh, ngài mau tới đây giúp tôi đi!

Trương Mâu thấp giọng nói.

- Cái gì?

Trình Đông thật sự có chút giật mình, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, lần này Trương Mâu lại đắc tội với Hoàng Luận Địch.

Đây chính là Hoàng Luận Địch, là nhi tử của thị trưởng Hoàng Vĩ Sâm, ngươi đắc tội với ai không đắc tội, ngươi lại đắc tội với hắn, ta làm sao cứu ngươi.

- Chuyện này...

Khi ở bên kia Trình Đông đang chần chờ, Hoàng Luận Đàm đã hờ hững đứng lên, đi tới bên cạnh Trương Mâu, thoáng cái túm lấy điện thoại di động, khinh thường nói:

- Đây là người mạnh nhất ngài có thể tìm được sao?

- Cậu trả lại điện thoại di động cho tôi !

Trương Mâu la lớn.

Sau khi Hoàng Luận Đàm cầm được điện thoại, liền trở về bên cạnh Tô Mộc, giống như chuyện bị đá, hắn thật sự không muốn đối mặt nữa.

- Tam nhi, Trình Đông là Phó thị trưởng thành phố Thương Thiện sao? Vào Đảng chưa?

Hoàng Luận Đàm cứ như vậy cầm điện thoại di động tùy ý hỏi, nghe thấy lời nói của Hoàng Luận Đàm, ở bên kia Trình Đông vốn muốn cúp điện thoại, lại không dám ngắt máy.

Ai biết nếu cúp điện thoại, người bên kia sẽ làm gì?

Chẳng qua người có thể gọi Hoàng Luận Địch như vậy, rút cuộc là có thân phận gì?

- Đúng vậy. Anh, Trình Đông là Phó thị trưởng thành phố Thương Thiện chúng ta, chưa vào Đảng. Nhưng gần đây hình như đang âm mưu chuyện gì, hình như là muốn vào Đảng!

Hoàng Luận Địch nói.

- Vậy sao!

Hoàng Luận Đàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Mâu, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Trương Mâu, nói ra một câu, thật sự như sét đánh giữa trời quang.

- Tôi không quan tâm đồng chí là ai, cũng không muốn xen vào. Tôi chỉ muốn biết, đồng chí rốt cuộc có mấy cái đầu, lại dám lấy thân phận nhân viên công vụ quốc gia, cấu kết giao dịch với đám thầy bói! Đồng chí có biết hành vi hiện tại của đồng chí gọi là gì không? Cái này gọi là ruồng bỏ tính giai cấp!

Bình Luận (0)
Comment