Quan Bảng

Chương 1553

Cuộc sống làm sao không tương phùng, lời nói này dễ dàng như vậy, nhưng nếu như làm thật, cũng vô cùng khó khăn. Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, lại làm sao có thể có nhiều cái gọi là duyên phận xuất hiện như vậy. Nhưng khi chuyện như vậy thật sự phát sinh, vẫn khiến cho người ta cảm giác có chút khẩn trương.

Bởi vì vô tình gặp được, loại hưng phấn này mang đến một chút khẩn trương.

- Ứng Giam Lục, tôi nói anh nhân lúc còn sớm dẹp ý niệm này đi. Quan Ngư chắc sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Nếu như còn dám dây dưa với cô ấy nữa, có tin tôi thật sự sẽ không khách khí đối với anh hay không?

Nói ra lời này chính là một nữ tử, ăn mặc cũng tương đối mốt. Chỉ có điều sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, không bình thường. Dưới ánh đèn buổi tối có thể không đáng kể ý tới, nhưng nếu thật sự cẩn thận quan sát, tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra.

Lúc này thần sắc cô ta phẫn nộ, nhìn người thanh niên đang quỳ một chân trên mặt đất, trước mặt đầy tức giận. Nếu như có thể động thủ, cô ta tuyệt đối sẽ xông lên phía trước, trực tiếp ném người này ngã xuống mặt đất.

Mà Tô Mộc sở dĩ hiểu chấn động, bỗng nhiên xoay người lại, nguyên nhân tất nhiên là bởi vì cái tên Quan Ngư này. Hắn xuyên qua đoàn người, thật sự thấy được một bóng người quen thuộc. Cô đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn đường mờ ảo, giống như một đóa hoa bách hợp thuần khiết hoàn mỹ.

Cô chính là Quan Ngư.

Quan Ngư không phải chắc hẳn đang học ở kinh thành hay không? Lúc này tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Xuất hiện ở nơi này còn chưa tính là gì. Dù sao từ đây đến kinh thành, ngồi xe lửa cũng là hai giờ mà thôi. Nhưng tại sao cô lại sẽ chọc cho lên chuyện như vậy, chuyện cầu yêu như vậy tại sao lại phát sinh ở trên người của cô.

Đổi lại là những người khác, Tô Mộc tin tưởng âm thanh ủng hộ vừa rồi, có thể thật sự trở thành một đoạn tình cảm lưu luyến tốt đẹp. Nhưng nếu là Quan Ngư, vậy kiên quyết không có khả năng. Quan Ngư không phải tính cách như vậy.

Lại nói, không nghe được cô gái kia vừa nói sao? Đây rõ ràng chính là biểu lộ đơn phương. Hơn nữa biểu lộ như vậy còn chưa phải là loại biểu lộ tốt, mà là biểu lộ che dấu ý định gây chuyện.

Vừa nghĩ như vậy, Tô Mộc liền thuận thế nhìn về phía người thanh niên kia. Gia hỏa này chắc hẳn không phải là học sinh tốt gì. Vừa nhìn đã thấy bộ dạng có chút không đứng đắn. Hơn nữa trong mắt hắn lộ ra ngoài dục vọng mãnh liệt, càng bộc lộ ra sự ti tiện của hắn.

Hắn từ chỗ nào xuất hiện vậy?

Tô Mộc chậm rãi đi về phía trước, đứng ở trong đám người, phía sau Quan Ngư, vừa vặn tránh cho Quan Ngư có thể phát hiện ra hắn.

Hiện tại Tô Mộc không muốn động thủ. Hắn muốn nhìn thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chuyện có nghiêm trọng như mình nghĩ hay không? Nếu chỉ là một lần biểu lộ tương đối bình thường, mình tùy tiện ra tay, ngược lại không tốt.

- Long Loan, đây là chuyện giữa tôi cùng Quan Ngư, có quan hệ gì đến cô? Tôi không theo đuổi cô, cô sớm dẹp ý niệm này đi? Thật sự cho rằng cô ở trong trường học có hiệu trưởng bảo bọc, tôi sẽ sợ cô sao? Cô chẳng lẽ không biết thân phận của tôi sao? Ở trong hệ thống giáo dục này, cô đừng mong trèo lên đầu tôi.

Ứng Giam Lục nhìn Long Loan không nhịn được nói.

Nếu không vì Long Loan, Ứng Giam Lục tự tin đã sớm đắc thủ.

- Ứng Giam Lục, anh khoe khoang quá mức rồi. Cái gì gọi là trong hệ thống giáo dục đừng mong trèo lên đầu anh? Tôi có ý muốn trèo lên đầu anh sao? Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Quan Ngư thật sự không thích anh. Sau này anh đừng tới dây dưa với cô ấy nữa.

Long Loan lớn tiếng nói.

- Đúng vậy!

Thần sắc Quan Ngư hờ hững đảo mắt nhìn qua Ứng Giam Lục, lạnh lùng nói:

- Ứng Giam Lục, giữa tôi và anh không có gì để nói. Chúng ta trước đây chỉ gặp mặt trong cuộc thi thi biện luận. Nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng không muốn tiếp tục quen biết với anh nữa. Cho nên, anh sớm thu hồi lại suy nghĩ buồn cười của anh lại. Tôi và anh sẽ không có bất kỳ quan hệ gì. Anh hãy đi tìm cô gái khác đi.

- Tìm cô gái khác? Em nói thật ra quá nhẹ nhàng rồi. Anh làm sao có thể đi tìm người con gái khác được? Quan Ngư, lẽ nào em còn không biết tâm ý của anh sao? Từ sau lần thi biện luận đó, anh đối với em đã mê muội quá sâu. Mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên. Chỉ cần vừa nhắm mắt trong đầu đều là dáng vẻ tươi cười của em. Anh thật sự rất thích em. Em ngàn vạn lần không nên đối xử với tôi như vậy. Em hãy đáp ứng anh đi, hãy làm bạn gái của anh!

Ứng Giam Lục lớn tiếng nói.

Hóa ra là như vậy!

Tô Mộc cũng không tính hỏi thăm Quan Ngư, cũng đã biết có chuyện gì xảy ra. Ứng Giam Lục này nếu dám nói ra những lời như vậy, đã chứng tỏ hắn vẫn tính là có chút bối cảnh.

Nhưng cho dù cậu có bối cảnh cường thịnh đi nữa, cũng không thể ép người ta trở thành bạn gái của cậu được! May mắn đây là ở trường học. Nếu như ở bên ngoài, chẳng lẽ còn muốn trực tiếp cướp người sao? Thật sự quá ngu xuẩn.

Chuyện phát triển đến mức này, Tô Mộc cũng không có ý định tiếp tục nghe nữa, trực tiếp từ trong đám người đi ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, trực tiếp từ phía sau lưng Quan Ngư, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Quan Ngư thật sự không ngờ được, ở chỗ này còn có người dám làm càn như thế, dám làm ra hành động như vậy. Đây quả thực là lớn mật làm bậy.

Sau một thoáng ngây người ngắn ngủi, Quan Ngư muốn động thủ. Nhưng vào lúc này, giọng nói ôn hòa của Tô Mộc lặng lẽ vang lên, khiến Quan Ngư loại bỏ ý nghĩ này. Ngay lập tức, mặt Quan Ngư lộ vẻ khiếp sợ không thể tin được.

- Vị sư muội xinh đẹp này, không biết tôi có hay không vinh hạnh, có thể cùng em ăn bữa ăn khuya hay không? Nói thật, anh có chút đói bụng. Anh mời em ăn mì hoành thánh.

Chính là lời như vậy nói ra, khiến tất cả mọi người ở đó đều lặng ngắt như tờ.

Ai vậy?

Ngưu nhân từ từ đâu chạy tới vậy? Có phải bị điên rồi hay không? Làm sao lại làm ra hành động như vậy!

Lẽ nào hắn không biết mình đang làm cái gì sao? Hắn làm sao dám ôm lấy Quan Ngư loại con gái đẹp như thiên tiên này!

Đoạn Bằng và Mộ Bạch từ phía sau đúng lúc chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng sửng sốt. Bởi vì bọn họ đứng ở phía sau, căn bản không có nhìn thấy bóng dáng của Quan Ngư. Bằng không, Đoạn Bằng đương nhiên biết đó là Quan Ngư.

Cũng bởi vì không nhìn thấy gương mặt của Quan Ngư, cho nên hai người hiện tại cũng có kích động không biết phải nói gì.

Tô Mộc làm sao lại làm ra hành động như vậy? Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Cho dù là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không nhất định phải làm như vậy chứ? Làm như vậy sẽ bị cho rằng khinh bạc đối phương này.

Nhưng nếu Tô Mộc làm ra chuyện như vậy, Đoạn Bằng và Mộ Bạch biết, bọn họ không lựa chọn khác, chỉ có thể đi theo. Tối nay tuyệt đối phải bảo đảm an toàn cho Tô Mộc.

Long Loan lập tức ngây ngô giống như gà gỗ, sau đó liền bùng nổ.

Quả thực chính là buồn cười. Dám ở ngay trước mặt mình, làm ra loại hành động dê xồm như vậy. Lẽ nào anh không sợ tôi sao? Phải biết rằng tôi mặc dù che dấu bối cảnh của mình, nhưng nếu như tôi nổi giận lên, sẽ tương đối kinh người. Vì Quan Ngư, tôi không tiếc để lộ thân phận.

Nhưng trước khi để lộ, tôi phải thu thập tên sắc lang này nhà anh một trận.

Ứng Giam Lục càng bối rối hơn.

Mình ở đây phí hết tâm tư bày ra cục diện như vậy, chính là có thể tranh thủ được nụ cười của mỹ nhân. Mà bây giờ thì sao? Mình còn không có thành công, lại bị gia hỏa không biết từ đâu xuất hiện, ti tiện cho quấy nhiễu như vậy.

Mấu chốt là, hiện tại hắn đang làm cái gì? Hắn làm sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ không biết hành vi cử chỉ như vậy, thật sự rất mất mặt hay không?

Chẳng lẽ không biết đây là sự khiêu khích đối với tôi sao? Tôi phải chà đạp anh đến chết.

Ứng Giam Lục càng nghĩ càng thêm phẫn nộ. Hắn từ từ đứng lên, hướng về phía Tô Mộc quát lớn:

- Đồ khốn kiếp, mày ở chỗ nào nhảy ra, dám làm ra loại hành động khinh thường Quan Ngư như vậy, tao không đánh mày nằm xuống không được.

- Anh câm miệng lại cho tôi!

Ai ngờ ngay thời điểm Long Loan vừa định tiến lên động thủ, ngay khi Ứng Giam Lục vừa thốt ra những lời mắng này, Quan Ngư không những không phải giãy dụa, ngược lại còn nhìn về phía Ứng Giam Lục lớn tiếng quát.

Hành động như vậy, thật sự khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó một cảnh tượng xuất hiện, càng khiêu chiến ánh mắt của mọi người. Quan Ngư nhàn nhã xoay người, nhìn khuôn mặt Tô Mộc, thoáng hé miệng cười.

- Được. Chỉ có điều trước đó nói rõ, em không có mang tiền, anh phải mời khách.

Muốn ôn nhu bao nhiêu có bấy nhiêu!

Thần sắc đó so lới vừa rồi khi quát Ứng Giam Lục, quả thực chính là cách biệt một trời một vực. Đãi ngộ như vậy quả thực quá kỳ lạ.

- Anh mời khách sao? Được thôi. Chỗ anh đúng lúc có hơn mười đồng. Hẳn đủ cho hai người chúng ta ăn đêm. Đi thôi!

Tô Mộc cười nói.

- Được!

Quan Ngư nói không ngờ trực tiếp móc vào khuỷu tay Tô Mộc, lôi kéo hắn đi ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Long Loan, thuận lợi cũng ôm lấy cô.

- Long Loan, đi, chúng ta cùng đi!

Long Loan thật sự có chút bối rối!

Nhưng cho dù bối rối, cô cũng biết trong chuyện này hình như xuất hiện một chút thành kiến. Quan Ngư làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân của mình. Chỉ có điều chung quy sẽ không thật sự chỉ vì, muốn nắm lấy gia hỏa làm anh hùng cứu mỹ nhân này, xem như tấm lá chắn chứ?

Nếu thật sự như vậy, Tô Mộc nhất định sẽ không dễ chịu. Ứng Giam Lục này có lòng thù hận rất mạnh mẽ, hắn sẽ không bỏ qua cho Tô Mộc.

- Không phải chứ? Vì từ chối, thậm chí ngay cả người như vậy cũng có thể tiếp nhận sao?

- Nhất định là chiêu số nát dùng để cự tuyệt!

- Gia hỏa này từ đâu xuất hiện, thật sự là chiếm hết tiện nghi.

. . .

Đang lúc mọi người xì xào bàn tán, thần sắc Mộ Bạch cũng tương đối khẩn trương, muốn tiến lên, đi theo Tô Mộc, lại bị Đoạn Bằng trực tiếp kéo lại.

- Bằng Tử, cậu làm cái gì vậy?

Mộ Bạch với giọng điệu sốt ruột nói.

- Đừng có gấp. Không có chuyện gì đâu. Có quen biết.

Đoạn Bằng mỉm cười nói.

- Cái gì? Có quen biết sao?

Mộ Bạch ngoài ý muốn nói.

- Đương nhiên là có quen biết. Nếu không anh cho rằng lãnh đạo sẽ liều lĩnh như vậy sao? Nhìn anh như vậy, nhất định là nghĩ lãnh đạo không tốt. Tôi ở đây, cần thiết sẽ nhắc nhở lãnh đạo. Anh làm sao có thể không tin lãnh đạo như vậy?

Đoạn Bằng thật ra lại trở nên chính khí nghiêm nghị.

- Tôi nói này Bằng Tử, không thể nói như thế được. Hình như vừa rồi anh. . .

- Vừa rồi tôi thế nào? Tôi chính là đang giám thị anh?

- A, anh cũng dám trả đũa!

Hai người cười nói như vậy, không nhanh không chậm đi về phía trước. Đúng lúc này, trên mặt Ứng Giam Lục hiện đầy vẻ dữ tợn điên cuồng.

Bình Luận (0)
Comment