Quan Bảng

Chương 216

Chương 177: Thái độ của Vương Vĩ Hoa

Bí thư trấn ủy là người cầm quyền đứng đầu, thể hiện tầm quan trọng của vị trí này nhất là quyền nắm giữ nhân sự. Hiện tại Hắc Sơn trấn qua cuộc tẩy lễ, thành nơi của Tô Mộc.

Đổng Hướng Thụy, Trương An là người Lương Xương Quý giao cho Tô Mộc. Chu Chính, Lâm Thần ngay từ đầu đã đứng về phe Tô Mộc. Cộng thêm Phạm Kiên Cường tuyệt đối không phản đối lời Tô Mộc nói. Trong tình huống này trừ phi Đỗ Kiện bị ngu, nếu không gã chỉ có thể tạm thời im lặng.

Tình hình một nhà duy nhất lên tiếng chỉ là tạm thời, sẽ không ai nhìn một nơi trở thành vương quốc nhỏ độc lập, đây là điều cấm kỵ trong quan trường. Hắc Sơn trấn có được như hiện tại là do tình thế huyện Hình Đường.

Nếu phân chia nghiêm khắc thì Hắc Sơn trấn không hoàn toàn là người của Tô Mộc, nhưng thế phát triển của Hắc Sơn trấn quá mạnh mẽ, đến nỗi trên trấn, huyện không ai gây sự với Tô Mộc. Miễn Hắc Sơn trấn phát triển thì ai đều có lợi.

Kiệu hoa người người nâng, đây là pháp môn hàng đầu của người làm quan.

Tô Mộc là bí thư trấn ủy của Hắc Sơn trấn, trải qua trấn ủy ủy ban trấn tẩy lễ, hắn nhằm vào Lâm Phong Hợp, Mã Tường ảnh hưởng ác liệt, dứt khoát điều chỉnh hàng loạt nhân viên công tác trên trấn.

Quy mô điều chỉnh khá lớn, người nào trước kia có vấn đề đều bị Tô Mộc xếp vào hàng tạm không đề bạt. Những người được đề bạt đều là Tô Mộc ở chung mấy năm biết gốc gác, biết bọn họ thật sự muốn cống hiến sức lực phát triển Hắc Sơn trấn.

Đảng chính bạn, nhân đại bạn, kế sinh bạn, tài chính bạn, tống trị bạn, dân chính bạn, tất cả nằm trong phạm vi điều chỉnh. Thoáng chốc tác phong công tác Hắc Sơn trấn thay đổi, hiệu suất tăng nhanh hơn trước nhiều.

Trong không khí này, huyện Hình Đường chuyên môn thiết kế tiểu tổ giám thị lãnh đạo Hắc Sơn trấn chính thức nhậm chức. Địa điểm làm việc của tiểu tổ là nhà khách Hắc Sơn trấn, về chiêu đãi cho Phạm Kiên Cường hoàn toàn phụ trách.

Phải nhắc đến Phạm Kiên Cường, từ khi lên làm chủ nhiệm chính Đảng Hắc Sơn trấn thì gã nhanh chóng thích ứng vai trò, cộng với năng lực vốn có khá giỏi. Tô Mộc rất vừa lòng Phạm Kiên Cường, giao chuyện này cho gã làm thì hắn cũng yên dạ.

Như lúc trước trong huyện quyết định, tổ trưởng tiểu tổ giám thị lãnh đạo là phó chủ tịch huyện Vương Vĩ Hoa, phó tổ trưởng là Tô Mộc và Đỗ Kiện. Sáu tổ viên do Vương Vĩ Hoa căn cứ huyện ủy, Đảng ủy huyện quyết định, chọn tinh binh cường tướng từ huyện trực cơ quan. Ai cũng biết Hắc Sơn trấn bây giờ là miếng bánh ngon, mỗi người hãnh diện được vào tiểu tổ giám thị lãnh đạo. Trong tình huống đó, sáu thành viên cũng tranh giành túi bụi.

Nhìn từ góc độ này thì tiểu tổ giám thị lãnh đạo không có nhiều người nhưng không ai đơn giản.

Ngày thứ nhất tiểu tổ giám thị lãnh đạo vào Hắc Sơn trấn, dàn xếp mọi chuyện xong xuôi.

Tổ trưởng Vương Vĩ Hoa cười nói:

- Tô bí thư, Đỗ trưởng trấn, nếu không bận gì thì chúng ta ngồi xuống tâm sự chơi.

Đỗ Kiện không khách sáo nói:

- Vương chủ tịch huyện, tôi còn một đống chuyện cần làm, xin đi trước.

Vương Vĩ Hoa cười nói:

- Nếu Đỗ trưởng trấn bận thì cứ đi làm việc.

Đỗ Kiện rời đi ngay. Đừng tưởng Đỗ Kiện làm vậy là không tôn trọng lãnh đạo, gã cũng có sự kiêu ngạo của mình. Hiện tại Đỗ Kiện là trưởng trấn không quân, nhưng đừng quên gã là cán bộ cấp chính khoa, giữ thực quyền. Hắc Sơn trấn còn nhiều chuyện cần Đỗ Kiện quyết định.

Vương Vĩ Hoa lúc trước đúng là phó chủ tịch huyện, nhưng không nhập thường. Phó chủ tịch huyện không nhập thường thì sức nặng lời nói không lợi hại bằng Đỗ Kiện.

Hơn nữa mọi người biết Vương Vĩ Hoa là người của ai, là Nhiếp Việt sắp đặt. Nếu Đỗ Kiện quá thân với Vương Vĩ Hoa, để lại ấn tượng xấu chỗ Triệu Thụy An thì không hay.

Tô Mộc cười nói:

- Vương chủ tịch huyện đừng để bụng, bên ủy ban đúng là có một đống chuyện cần Đỗ trưởng trấn làm. Vương chủ tịch huyện cũng biết hiện tại Hắc Sơn trấn có nhiều xí nghiệp đến đầu tư.

Vương Vĩ Hoa cười tủm tỉm:

- Tô bí thư, lúc này đã tan tầm, chúng ta không cần khách sáo kiểu quan trường nữa. Tôi không lớn hơn Tô bí thư bao nhiêu, nếu Tô bí thư đồng ý thì hãy kêu tiếng anh, anh gọi Tô bí thư là em?

Tô Mộc nói:

- Vậy em cung kính không bằng tuân mệnh, Anh Vương.

Vương Vĩ Hoa vừa lòng:

- Vậy mới đúng.

Tô Mộc nói:

- Anh Vương chắc chưa đến Hắc Sơn trấn bao giờ? Sau này chúng ta sẽ công tác cùng nhau, hôm nay để em mời Anh Vương ăn một bữa cơm.

Vương Vĩ Hoa cười nói:

- Xin nghe lão đệ sắp xếp.

Trong Trung Quốc lúc nào nhân mạch cũng mang đến tác dụng quan trọng. Nhân mạch ai rộng thì có thể làm được nhiều chuyện, điều này là không thể nghi ngờ. Vương Vĩ Hoa mới đến, mặc dù gã là phó chủ tịch huyện, cán bộ cấp xử nhưng gã không xem mình là chủ tịch huyện, vênh váo kiêu ngạo.
Đừng nói người trước mắt là Tô Mộc, đổi lại bất cứ ai khác thì Vương Vĩ Hoa cũng sẽ không vênh váo. Cá tính Vương Vĩ Hoa rất cẩn thận, nếu gã không làm việc cẩn thận thì không thể trở thành phó chủ tịch huyện được. Vương Vĩ Hoa từ tầng dưới chót từng bước leo lên, không có núi dựa hậu đài gì, gã toàn nhờ tính chú ý cẩn thận.

Vương Vĩ Hoa cũng biết đẳng cấp như gã nếu còn muốn lên trên mà không có người đề cử thì là hy vọng xa vời. Cho nên Vương Vĩ Hoa mới đứng về phe Nhiếp Việt.

Vương Vĩ Hoa biết rõ Tô Mộc là ai, thân tín tuyệt đối của lãnh đạo Nhiếp Việt. Hiện tại Vương Vĩ Hoa ở trong địa bàn của người ta, dù không phải, khi gặp Tô Mộc thì gã sẽ không kênh kiệu.

Nói thật ra một bí thư trấn ủy thực quyền không thấp hơn phó chủ tịch huyện không nhập thường.

Vương Vĩ Hoa đúng là không một chút vênh váo, cùng Tô Mộc ăn uống trong một quán rượu nhỏ trên trấn. Người biết thì thôi, người không biết thấy cảnh này sẽ sợ hết hồn.

Ý gì đây? Chẳng lẽ Tô Mộc không muốn tiểu tổ giám thị lãnh đạo đến đây sao? Mời phó chủ tịch huyện người ta đến chỗ như vậy ăn cơm.

Tô Mộc bưng ly rượu, cười nói:

- Anh Vương, nào, em kính Anh Vương ly rượu này. Hy vọng Hắc Sơn trấn chúng ta theo Anh Vương lãnh đạo phát triển không ngừng, một năm một bậc thang lớn.

Ai ngờ Vương Vĩ Hoa nhìn Tô Mộc bưng ly rượu lên, mỉm cười ngăn lại:

- Khoan đã.

Nụ cười biến mất, vẻ mặt Vương Vĩ Hoa nghiêm túc, nói một câu làm tim Tô Mộc rớt cái bịch.

- Tô Mộc, Tô lão đệ, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, có câu anh xin nói trước. Sau này chuyện lớn nhỏ trong tiểu tổ giám thị lãnh đạo do lão đệ quyết định, anh tuyệt đối không can thiệp chút nào.
Bình Luận (0)
Comment