Quan Bảng

Chương 250

May mắn Tô Mộc phản ứng nhanh nhẹn, đổi lại người khác không chừng đã bị đụng bay, điều này không liên quan kỹ thuật lái xe. Cổng trường to như vậy, có cần lái xe vênh váo như thế không?

Tô Mộc đang định tiến lên chất vấn thì bị một bóng người kéo lại:

- Vị huynh đệ này, chờ chút.

Đó là một nam nhân vóc dáng gầy gò, đeo mắt kính gọng vàng, bộ dáng nhã nhặn lịch thiệp.

Tô Mộc dừng lại, hỏi:

- Có chuyện gì không?

Nam nhân mỉm cười nói:

- Cậu muốn đi lên lý luận với hắn đúng không? Không cần thiết, nhìn bộ dạng của cậu chắc đến trường chính trị tỉnh làm việc đi? Cậu đừng chọc rắc rối thì hơn, nếu đắc tội người đó thì đừng mơ hoàn thành công việc, trở về sẽ bị lãnh đạo mắng chết.

Tô Mộc hỏi:

- Anh biết hắn là ai?

- Tất nhiên.

Nam nhân cười nói:

- Người đó là cháu ruột của Tề Lộ Minh chủ nhiệm bộ giáo vụ trường chính trị tỉnh, Tề Thiếu Kiệt. Hắn ỷ vào có chú là chủ nhiệm bộ giáo vụ nên luôn ko để ai vào mắt. Ta thấy tiểu huynh đệ cũng đến làm việc, ít đắc tội một người thì tốt hơn.

Tô Mộc liếc mắt xe Audi đã lái xa, hắn lười tìm rắc rối.

Tô Mộc đưa một điếu thuốc lá, mỉm cười nói:

- Lão ca tên là gì?

Từ Lâm Giang cười cười:

- Từ Lâm Giang. Huynh đệ, nghe lão ca khuyên một câu, đi ra đường đừng dễ nóng tính như vậy.

Nhìn là biết Từ Lâm Giang thuộc mẫu nhiệt tình, đổi lại người khác lười khuyên Tô Mộc.

- Anh Từ nói đúng.

Tô Mộc cười hỏi:

- Xin cho hỏi đi đâu báo danh ban huấn luyện trường Đảng?

Từ Lâm Giang đang hút thuốc khựng lại, ngạc nhiên nhìn Tô Mộc.

- Chẳng lẽ huynh đệ không đến làm việc? Là . . .

Tô Mộc cười nói:

- Đúng vậy! Em không đến làm việc, ta là học viên ban huấn luyện trường Đảng lần này.

Từ Lâm Giang cười nói:

- Huynh đệ giỏi, không ngờ ngươi còn trẻ tuổi đã có thể tham gia ban huấn luyện trường Đảng lần này. Là phó xử phải không? Làm ở đâu? Phải rồi chưa giới thiệu đàng hoàng, để ta tự giới thiệu lại lần nữa. Từ Lâm Giang, phó xử tỉnh đoàn, cũng là học viên ban huấn luyện trường Đảng. Chúng ta chung một lớp, ta đến trước mấy ngày, đã làm xong thủ tục.

- Phó xử?

Tô Mộc lắc đầu, nói:

- Anh Từ, tên em là Tô Mộc, đến từ huyện Hình Đường, nhưng không phải phó xử mà chỉ là cấp chính khoa, được hưởng đãi ngộ phó xử.

Từ Lâm Giang nhiệt tình nói:

- Vậy cũng giỏi rồi. Đi, Tô Mộc, anh dẫn em đi làm thủ tục.

Từ Lâm Giang định ra ngoài làm công việc, giờ gặp Tô Mộc thì gã gác chuyện của mình sang một bên, dẫn hắn đi chỗ giáo vụ. Thủ tục báo danh ban huấn luyện trường Đảng toàn làm ở chỗ giáo vụ.

Có Từ Lâm Giang hỗ trợ, thủ tục báo danh của Tô Mộc nhanh chóng hoàn thành. May mắn là Tô Mộc và Từ Lâm Giang chung một ký túc xá, hai người khá bất ngờ.

Bởi vì hiện tại còn chưa tới giữa trưa, Tô Mộc và Từ Lâm Giang ngồi nói chuyện chơi. Từ Lâm Giang là phó xử tỉnh đoàn khiến Tô Mộc nhớ đến Tần Mông, nếu Từ Lâm Giang không tệ thì hắn định giới thiệu cho Tần Mông. Dù sao Tần Mông là bí thư tỉnh đoàn, chắc Từ Lâm Giang cũng biết.

Không lâu sau, khoảng hơn mười giờ, cánh cửa ký túc xá bị nhẹ nhàng đẩy ra. Một nam nhân bước vào, vóc dáng cao to, mặt chữ điền, cho cảm giác trung hậu nghiêm khắc.

Nam nhân liếc qua Từ Lâm Giang và Tô Mộc, khi thấy Tô Mộc thì mắt gã lóe tia sáng.

Nam nhân không cẩn trọng bao nhiêu, gã buông hành lý, cười nói:

- Từ nay về sau trong ba tháng chúng ta sẽ ở cùng nhau, gặp gỡ cũng là duyên phận. Xin tự giới thiệu, ta tên Khương Đào, quản lý xử cán bộ của bộ tổ chức Thành phố Hoàng Dương, sau này xin giúp đỡ cho.

Quả nhiên làm công tác tổ chức.

Tô Mộc, Từ Lâm Giang cười chào Khương Đào. Ngay từ đầu mọi người trực tiếp nói ra chức vụ nên Tô Mộc không sử dụng Quan Bảng điều tra, bị hạn chế một ngày sử dụng năm lần, khi biết rõ lai lịch của người ta mà vẫn dùng Quan Bảng thì là lãng phí.

Khoảng hai mươi phút sau, người thứ bốn đến ký túc xá. Khi người này lộ mặt thì mắt Tô Mộc sáng lên. Nam nhân toát ra khí chất và cách ăn mặc như người thành đạt, nhất là bộ đồ trên người chỉ tính giá tiền đã cỡ bốn con số, ít nhất hơn năm ngàn.

Nam nhân không có vẻ cao cao tại thượng nhìn đời, vẻ mặt hiền hòa. Khi nam nhân nhìn quét ba người, ánh mắt giao nhau với Tô Mộc thì cười càng tươi.

- Ba vị, xem ra ta tới chậm nhất. Xin tự giới thiệu, ta tên Diêm Sùng. Tô Mộc, không ngờ gặp cậu ở đây, thật là có duyên.

Tô Mộc cười nói:

- Diêm sư huynh, đã lâu không gặp.

Từ Lâm Giang hỏi:

- Như thế nào? Các người quen biết nhau?

Lăn lộn trong thể chế, miễn là cố ý thì mấy ai ánh mắt không sắc bén? Đặc biệt trà trộn trong tỉnh thánh, đôi mắt Từ Lâm Giang như hỏa nhãn kim tinh. Diêm Sùng vô tình toát ra phong độ chứng minh gã không phải người bình thường, trong ban huấn luyện trường Đảng cấp phó xử xuất hiện nhân vật nổi bật như vậy, Từ Lâm Giang biết cuộc huấn luyện này sẽ không nhàm chán.

Khương Đào chêm vào:

- Phải rồi, Tô Mộc giới thiệu đi.

Tô Mộc hỏi:

- Diêm sư huynh đừng giấu, nói đi, bây giờ sư huynh làm việc ở đâu?

Tô Mộc và Diêm Sùng quen nhau rất có duyên phận. Ngày xưa Diêm Sùng là nghiên cứu sinh bái vào môn hạ một vị giáo sư kinh tế viện quản lý đại học Giang Nam. Khi ấy Tô Mộc là tài năng mới xuất hiện trong đại học Giang Nam, theo sư phụ Ngô Thanh Nguyên, vô tình quen với Diêm Sùng. Khi ấy Diêm Sùng đã là cấp chính khoa, học trong đại học Giang Nam không theo hệ nguyên ngày.

Điều này không cản trở Tô Mộc và Diêm Sùng xa lạ, hai người gặp nhau như quen thân từ lâu. Tô Mộc, Diêm Sùng có nhiều quan điểm kinh tế giống hệt Tô Mộc. Không khoa trương khi nói trong lòng Tô Mộc phục ai nhất thì Diêm Sùng có một vị trí trong đó.

Diêm Sùng cũng có suy nghĩ tương tự Tô Mộc và còn nặng hơn hắn.

Nếu không phải lúc đó Tô Mộc chỉ là một sinh viên thì Diêm Sùng rất muốn bắt cóc hắn. Quan niệm kinh tế, cái nhìn đại cục tài chính của Tô Mộc đều làm Diêm Sùng tôn sùng. Tiếp nghiệp xong Diêm Sùng định liên lạc với Tô Mộc, ai ngờ hai người bỏ lỡ nhau, bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh này.

Nghe Tô Mộc hỏi, nhìn ánh mắt Từ Lâm Giang, Khương Đào mong chờ, Diêm Sùng mỉm cười nói:

- Bây giờ ta làm phòng tài chính tỉnh, chuyên về kiến thiết kinh tế.

Ánh mắt Từ Lâm Giang, Khương Đào nóng cháy, chỉ có Tô Mộc là không thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment