Quan Bảng

Chương 330

Văn phòng bí thư trấn ủy.

Cách trang trí trong phòng vẫn không thay đổi, chủ yếu giữ nguyên bộ dáng lúc Tô Mộc còn làm bí thư trấn ủy. Trương An cũng không phải dạng lãnh đạo thích giả dối, thay vì đem thời gian tinh lực trong chuyện này, chẳng bằng ra ngoài công trường đi dạo.

Lương Xương Quý đem một trấn Hắc Sơn bần cùng giao cho Tô Mộc. Tô Mộc đem hương trấn phát triển thành hương trấn nổi danh. Chỉ phần này vinh dự đã làm Trương An cũng không thể tùy tiện bỏ qua. Chính bởi vì luôn nghĩ như vậy, cho nên lúc Tô Mộc trở lại điều nghiên, hắn vẫn duy trì được lòng tin tưởng mười phần.

- Lão lãnh đạo luôn nói chỗ của anh có thuốc lá ngon, cho vài điếu hút thôi.

Ba người tùy ý hàn huyên vài câu, Trương An cười nói.

- Ông nha, chỉ biết đòi hút thuốc. Đây, sớm chuẩn bị xong cho ông rồi đây.

Nói xong Tô Mộc ném qua hộp thuốc lá, cũng giống như loại thuốc lá đưa cho Lương Xương Quý, là thuốc lá đặc cung cấp tỉnh bộ.

Trương An cũng từng gặp qua cảnh đời, nháy mắt đón gói thuốc, trong mắt chợt bắn ra tinh quang, ngay sau đó liền biến mất, nhưng nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm.

- Nói một chút đi, gần đây trong trấn có chuyện gì khó khăn không ?

Tô Mộc châm điếu thuốc hỏi.

Nơi này khác với trong phòng họp vừa rồi, đóng cửa lại đều là người một nhà, nếu còn tiếp tục che giấu vậy có điểm quá mức. Hiện tại Tô Mộc đã là phó chủ tịch huyện, không giống như lúc còn ở dưới cơ sở, tùy thời tùy lúc đều tiếp được tư liệu chân thật tin cậy.

Hiện tại nếu không thông qua phương thức này tìm hiểu, Tô Mộc làm sao có thể giải thích được tình huống chân thật ?

- Lãnh đạo, bên trấn ủy thì không có việc gì, nhưng bên Đỗ trưởng trấn hình như lại bắt đầu sinh động. Anh cũng biết hiện tại trong trấn từ bảy người thành chín người. Còn có thêm hai phó trưởng trấn, không biết vì sao đều tới gần Đỗ trưởng trấn.

Trương An nói.

- Vậy sao ?

Tô Mộc thoáng nhíu mày.

- Nhưng lãnh đạo yên tâm đi, có tôi ở đây, trong trấn sẽ không loạn được.

Trương An tự tin nói.

Hiện giờ đại cục trong trấn hoàn toàn nằm trong tay Trương An. Hắn thật sự không tin Đỗ Kiện có thể giở trò gì. Hơn nữa ở bên ủy ban trấn cũng không phải là một thùng sắt, tỷ như còn có Chu Chính cùng Lâm Thần, bọn họ đều đứng bên Trương An.

- Vậy là tốt rồi, ổn định áp đảo hết thảy! Chỉ cần các vị thật tình làm việc cho dân, xảy ra bất cứ chuyện gì không phải còn có tôi cùng lão bí thư sao!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Một câu nói của hắn làm trong lòng Trương An cùng Chu Chính hoàn toàn yên tâm.

- Hắc hắc, lãnh đạo, nói tới đã mấy ngày tôi cũng không gặp qua lão bí thư, phải tranh thủ chút thời gian qua đó dạo một chút.

Trương An cười nói.

- Đi thôi, lão bí thư vẫn thường xuyên nhắc nhở tới mọi người.

Tô Mộc cười đáp.

Ba người tùy tiện hàn huyên thêm vài câu, Tô Mộc đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lần này hắn cũng không để Trương An phái người đi theo, hắn chỉ muốn tự mình đi dạo một chút.

Nhưng khi Tô Mộc vừa đứng dậy, đột nhiên lại hỏi:

- Lão Chu, nếu như có thể, có hứng thú vào huyện giúp tôi không ?

Đi vào huyện giúp Tô Mộc làm việc ?

Nghe lời này, chẳng những Chu Chính có chút ngẩn người, ngay cả Trương An cũng không hiểu ý tứ của Tô Mộc. Nhưng Chu Chính cũng không chút do dự, nói thẳng:

- Tôi nghe theo tổ chức an bài!

Cho dù quan hệ không cạn với Tô Mộc, nhưng Chu Chính biết muốn chân chính đem quan hệ này giữ gìn, nên chú ý cần phải cẩn thận. Dù sao Tô Mộc cũng là lãnh đạo, nếu mình quá mức tùy ý, vừa làm mất thân phận vừa sản sinh hiểu lầm, vậy thật sự là quá oan khuất.

- Được, hai người không cần tiễn, tự tôi đi dạo!

Nói xong Tô Mộc rời khỏi phòng, mang theo Đỗ Liêm tùy ý rời đi.

Bên trong văn phòng, Chu Chính có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Trương An.

- Trương bí thư, anh nói Tô chủ tịch có ý gì ? Vào huyện ? Chẳng lẽ muốn đưa tôi tới cục vệ sinh sao ?

Tô Mộc vừa đốt lên đoàn lửa trong cục vệ sinh, làm cho mọi người đều phải kiêng kỵ. Chu Chính suy nghĩ có phải Tô Mộc muốn cho mình đi qua chủ trì cục vệ sinh hay không.

- Không phải!

Trương An lắc đầu:

- Lão Chu, anh nên biết cục trưởng cục vệ sinh hẳn rơi vào tay phó cục trưởng thường vụ Trì Phong, sẽ không chọn lựa anh, hơn nữa để anh làm thật có chút không biết trọng nhân tài. Nếu như tôi đoán không sai, lãnh đạo có lẽ muốn đưa anh tới khu khai phát.

Đi khu khai phát ?

Đúng vậy, rất có thể đi qua khu khai phát!

Hiện tại Chu Chính cũng nghĩ tới chuyện này, đây là đáp án hợp lý nhất. Phải biết rằng khu khai phát là cơ cấu cấp phó huyện. Chủ nhiệm khu khai phát là cấp phó xứ. Nếu thật sự đi tới khu khai phát, giúp Tô Mộc quản lý nơi đó, tuyệt đối là bước lên được một bước lớn.

- Lão Chu, chúc mừng ah!

Trương An cười nói.

- Trương bí thư, ông đừng chê cười tôi, còn chưa chắc được đâu. Hơn nữa tình huống khu khai phát thế nào, đâu phải ông không biết.

Chu Chính nói.

- Anh đừng được tiện nghi còn khoe mã. Tình huống khu khai phát thế nào tôi làm sao không biết ? Nhưng phải xem nó nằm trong tay ai. Khu khai phát rơi vào trong tay lãnh đạo, tuyệt đối có thể xoay người.

Trương An mười phần tin tưởng nói.

- Tôi cũng tin tưởng!

- Vậy còn không được sao!

- Thật sự sẽ đi khu khai phát ?



Tô Mộc thật sự không ngờ mình linh cơ vừa động nói ra câu nói kia, lại làm Trương An cùng Chu Chính không ngừng cân nhắc. Hiện tại hắn đang đi vào khu du lịch do tập đoàn Cự Nhân khai phát, đang ở trong bộ phụ trách hạng mục.

Đường Tú Thi cũng đã sớm nhận được tin tức, đang chờ đợi dưới lầu.

Là người phụ trách của tập đoàn Cự Nhân trong trấn Hắc Sơn, Đường Tú Thi có vẻ ngoài xinh đẹp hơn nữa còn có dáng người làm các em gái phải đố kỵ. Cho dù nàng mặc quần áo nào cũng tràn ngập sinh cơ, luôn cho người ta cảm giác hai mắt tỏa sáng.

Tỷ như là hiện tại!

Mị lực của Đường Tú Thi thật sự không cách nào ngăn cản, tràn ngập vẻ phấn chấn nhiệt tình.

- Tô chủ tịch, hoan nghênh anh tới đây chỉ đạo công tác!

Đường Tú Thi mỉm cười đi tới.

- Đường trợ lý, tôi cũng không phải tới chỉ đạo công tác cho các vị.

Tô Mộc cười bắt tay Đường Tú Thi, nháy mắt quan bảng liền lộ ra tin tức của nàng.

Tính danh: Đường Tú Thi.

Chức vụ: trợ lý tổng tài tập đoàn Cự Nhân.

Sở thích: Du lịch, cảm ngộ tự nhiên.

Độ thân mật: 50.

Thăng chức: tạm vô.

Bệnh kín: đau nửa đầu.

- Đúng là một cô gái rất biết hưởng thụ cuộc sống!

Tô Mộc nói thầm.

Chỉ là không biết Đường Tú Thi còn có bệnh kín, đau nửa đầu, hẳn là thỉnh thoảng mới phát bệnh đi ? Nếu thật sự thường xuyên phát bệnh, nàng cũng đã sớm hỏng mất.

Tô Mộc đi cùng Đường Tú Thi vào văn phòng của nàng, hắn vốn cho rằng điều kiện nơi này không tốt, nhưng không nghĩ tới trang trí trong phòng thật xa hoa, bất kể là bàn công tác hay sô pha đều bằng da thật, làm hai mắt người tỏa sáng.

Chờ bí thư bưng hai ly cà phê đi vào, Đường Tú Thi hỏi:

- Tô chủ tịch, anh cho người gọi điện nói có việc cần thương lượng, không biết là có chuyện gì ?

Giải quyết dứt khoát!

Trên thực tế lần này Tô Mộc lấy danh nghĩa điều nghiên chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của hắn chính là chỗ này, hắn đã hẹn với Đường Tú Thi thương lượng công việc quan trọng.

- Đường trợ lý, tôi muốn hỏi thăm việc phát triển du lịch trấn Hắc Sơn, cô có thể làm chủ mọi chuyện hay không ?

Tô Mộc hỏi.

- Chỉ cần không phải là việc quá khác người, tôi đều có thể làm chủ.

Đường Tú Thi tạm dừng, cười nói:

- Tô chủ tịch, tôi biết quan hệ giữa anh cùng tổng tài tập đoàn không đơn giản, vậy tôi có việc cứ nói thẳng. Nếu anh không hiểu thế nào là chuyện khác người, thì tôi có thể nói ra, anh có lẽ sẽ càng dễ lý giải. Chỉ cần là đầu tư thấp hơn ba mươi triệu, tôi đều có quyền xử lý hết thảy.

Ai nha, thật sự quá quyết đoán!

Chỉ bằng một câu này của Đường Tú Thi, Tô Mộc có thể cảm giác được quan hệ giữa nàng cùng Đỗ Triển tuyệt đối không đơn giản. Nói cách khác nàng sẽ không khả năng có được quyền xử lý số tài chính lớn như vậy. Nếu có thời gian, hắn phải hỏi thăm Đỗ Phẩm Thượng một chút mới được.

Tô Mộc cười nói:

- Đường trợ lý, lần này tôi tới đây là muốn cùng cô bàn một cuộc buôn bán.

- Buôn bán ?

Đường Tú Thi có chút kinh ngạc nói, bờ môi gợi cảm thoáng mở ra, làm cho Tô Mộc cảm thấy vô hạn phong tình.

- Tô chủ tịch muốn làm buôn bán với tôi ? Thật sự quá ngạc nhiên. Không biết Tô chủ tịch muốn làm ăn gì với tập đoàn Cự Nhân đây ?
Bình Luận (0)
Comment