Quan Bảng

Chương 341

Ngưu Đức Thành hài lòng rời đi.

Tô Mộc ngồi trong góc, hai mắt khép hờ suy tư lời nói của Ngưu Đức Thành. Kỳ thật dù Ngưu Đức Thành không quy phục, Tô Mộc cũng sẽ không đối phó Ngưu Giá Cường. Một phú nhị đại mà thôi, giỏi lắm chỉ nhốt được vài ngày, chẳng lẽ còn có thể bắn chết hắn hay sao ?

Nhưng Ngưu Đức Thành lại không hiểu tâm tư của Tô Mộc đó ah!

Ngưu Đức Thành thật sự sợ hãi, sợ hãi nếu con trai mình bị tra tấn, không nói gì khác, nếu bị thiếu tay hay thiếu chân, vậy không còn biện pháp sống sót. Cho nên trước khi Lương Thiên đem sự tình làm lớn, hắn phải hành động nhanh chóng hơn. Nếu sự tình có cơ hội cứu vãn, hết thảy đều đáng giá.

Nhưng nếu thật sự không còn biện pháp, Ngưu Đức Thành chỉ có thể liều lĩnh cá chết lưới rách, chân chính giao phong cùng Tô Mộc. Nhưng hiện tại xem ra kết quả vẫn làm cho hắn mãn nguyện.

Bởi vì Tô Mộc gật đầu.

Như vậy ý nghĩa lá bài tẩy Lương Thiên hữu hiệu!

Mặc dù kể từ lúc Ngưu Đức Thành rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, hắn cũng đã trở thành một cây đinh của Tô Mộc sắp xếp bên người Triệu Thụy An, hắn cũng không có câu oán hận.

Dù sao hắn đã bảo hộ được Ngưu Giá Cường!

Triệu Thụy An, nếu có trách thì trách ông không nói tình cảm, tôi đã nói với ông chuyện của Giá Cường, nhưng ông lại không giúp đỡ. Cũng không chịu nghĩ lại, là ai một mực cung phụng cho ông vui chơi giải trí, hiện tại tôi chỉ cầu ông một việc nhỏ, nhưng ông cũng không thực hiện.

Nghĩ tới đây, chút tâm tình áy náy của Ngưu Đức Thành cũng đã hoàn toàn biến mất, chẳng những biến mất, ngược lại còn sinh ra oán hận.

Nếu Triệu Thụy An biết tâm lý chuyển biến của Ngưu Đức Thành, phỏng chừng sẽ hộc máu!

- Lãnh đạo, lời của hắn có thể tin sao ?

Đỗ Liêm thấp giọng hỏi.

- Có thể tin!

Tô Mộc tùy ý nói:

- Ngưu Đức Thành lớn tuổi mới có con trai, trong mắt hắn đứa con này trọng yếu hơn hết thảy. Hắn phấn đấu cả đời, tới cuối cùng không phải là vì Ngưu Giá Cường sao ? Nếu là như vậy hắn sẽ không lấy tin tức giả tới lừa gạt chúng ta. Bởi vì chuyện này nếu bị tôi điều tra là giả dối, Ngưu Đức Thành hoàn toàn chơi xong rồi!

- Nhưng Ngưu Đức Thành lại không nói ra được Lương Thiên muốn giở thủ đoạn gì ?

Đỗ Liêm cau mày nói.

- Hắn còn có thể giở được thủ đoạn gì.

Tô Mộc lãnh đạm nói:

- Hai ngày này xảy ra vụ án tại bệnh viện Đông Giao, Lương Thiên là con trai Lương Trung Hòa, nếu hắn muốn làm văn vẻ, chỉ có thể bắt tay ở nơi này. Như vậy đi, Đoạn Bằng, mấy ngày nay anh quan sát Lương Thiên, có tin tức gì thì báo sớm cho tôi.

- Dạ!

Đoạn Bằng gật đầu nói.

- Hi vọng Lương Thiên đừng phạm sai lầm!

Tô Mộc thầm nghĩ, cũng không để trong lòng, đứng dậy đi nhà vệ sinh gọi điện cho Từ Tranh Thành, dặn vài câu sau đó bỏ qua chuyện này.

- Các ông làm gì ? Hỗn đản, muốn ăn đậu hũ của lão nương cũng phải nhìn kỹ xem lão nương là ai, cút đi cho tôi!

- Lại nhìn, có tin hay không lão nương móc mắt các người ra!

- Cút đi, chưa thấy qua đàn bà sao ?

Tô Mộc vừa rời khỏi nhà vệ sinh, bên tai liền truyền tới tiếng rít gào liên tục, nghe thanh âm có chút quen tai, hắn liền nhìn sang bên cạnh.

Nơi đó là một góc rẽ, đặt một giá sách rỗng. Một nữ nhân dựa theo cái giá đưa lưng về phía Tô Mộc. Nàng ăn mặc thật lớn mật, một chiếc váy ngắn bằng tơ viền dây tím, bả vai bóng loáng mượt mà, mái tóc xõa tung tùy ý buông lơi, vô hình trung tản ra khí tức mị hoặc.

Dù không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng Tô Mộc cũng nhìn thấy hai trung niên đang đứng trước mặt nữ nhân, nhìn vào liền biết là người thích đi liệp diễm, nghĩ phát triển tình một đêm.

Nhưng hai trung niên kia không nghĩ tới gặp phải một nữ nhân khí tràng cường đại như vậy, vừa nói vài câu vui đùa, còn chưa kịp làm gì đã bị nàng thóa mạ một trận.

Không có nam nhân nào có thể nhẫn nhịn nhục nhã như thế!

Dù sao nơi này cũng không có bao nhiêu người chứng kiến, hai nam nhân đưa mắt liếc nhìn nhau, trong mắt lóe ra vẻ dâm tà, liền bước tới một bước.

- Mẹ nó, con quỷ nhỏ ở đâu tới, dám mắng đại gia như vậy, có tin một lát đại giá khiến cho mày nói không ra lời!

- Hắc hắc, miệng mồm lợi hại như thế, cũng không biết miệng phía dưới thế nào ?

- Thử xem chẳng phải sẽ biết!

Trần Kiều thật không nghĩ tới mình gặp phải chuyện xui xẻo như vậy. Hôm nay nàng tới đây chỉ muốn uống rượu, tâm tình buồn bực vô cùng. Nhưng không nghĩ tới vừa rời khỏi nhà vệ sinh lại gặp phải hai nam nhân như vậy, mở miệng liền trêu chọc mình.

Trần Kiều là ai ? Nàng từng là nữ cường nhân rung chuyển trời đất, làm sao chịu được trêu chọc, không chút nghĩ ngợi mở miệng đã chửi ầm lên.

Chẳng qua sau khi mắng xong Trần Kiều mới ý thức được tình thế nghiêm trọng, hai nam nhân kia đã xông tới muốn bắt cánh tay của nàng. Càng muốn chết chính là hai tên kia lại vươn tay chộp vào ngực cùng mông nàng.

Nếu thật sự bị bọn hắn xâm phạm, nàng sẽ ghê tởm chết!

A!

Nghĩ tới đây, Trần Kiều lớn tiếng kêu lên chói tai, hai tay theo bản năng đánh mạnh về phía trước. Chẳng qua thanh âm của nàng cũng không cách nào vượt qua được âm nhạc bên trong vũ trường.

Chẳng lẽ hôm nay nàng phải gặp xui xẻo như vậy sao ?

- Chị Trần, nếu cô còn đánh tiếp, sau lưng tôi sẽ đau!

Ai nghĩ tới đúng lúc này bên tai Trần Kiều truyền tới một thanh âm thật dịu dàng, nàng mở bừng mắt, phát hiện hai tên muốn lợi dụng mình đã té ngã dưới đất, vẻ mặt thống khổ rên rỉ lên, mà trước mặt nàng là một thanh niên đang tươi cười lên tiếng.

- Anh không phải là…bạn học của tiểu Thúy sao ?

Trần Kiều cau mày, cố gắng nhớ lại, đột nhiên hưng phấn hô.

- Không phải tôi thì là ai!

Tô Mộc cười nói.

- Thật tốt quá, thật tốt quá, may mắn hôm nay có anh ở đây, nếu không lão nương không phải bị bọn hắn chiếm tiện nghi.

Nghĩ tới đây Trần Kiều chợt đứng thẳng người đi qua bên cạnh Tô Mộc.

- Ai bảo dám ăn đậu hũ của lão nương, đi chết đi!

- Đá chết tụi mày! Xem tụi mày sau này còn dám làm như thế hay không!

Tô Mộc đứng bên cạnh nhìn Trần Kiều giẫm đạp hai nam nhân kia, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Bởi vì động tác của nàng khá lớn, váy ngắn bị nhấc lên lộ ra quần lót bên trong mơ màng ẩn hiện.

Đúng lúc này, Tô Mộc chợt phát hiện mình lại đột nhiên cứng ngắc.

Trấn định! Trấn định!

Tô Mộc bắt buộc mình trấn định lại, dời ánh mắt sang nơi khác, mà Trần Kiều cũng đã trút giận xong, trên mặt đầy mồ hôi quay người lại. Có lẽ do dùng động tác quá kịch liệt nên thân thể có chút vô lực, nàng lập tức ngã nhào vào lòng Tô Mộc, thoáng ngẩng đầu cười ngượng ngùng.

- Có thể cho tôi dựa đỡ một chút không, hơi mệt!

- Đương nhiên!

Tô Mộc đành gật đầu nói, tay hắn chợt lướt qua mông của nàng, cảm giác thật co dãn.

Chỉ mới lướt qua, Trần Kiều đột nhiên khẽ rên lên, trong mắt nhìn Tô Mộc thoáng lộ ra mị ý.

- Chị Trần, chị đang ngồi uống ở đâu đây ? Bỏ đi, không cần quay lại, chúng ta đi lên trên tìm phòng, nếu chị muốn uống tôi bồi chị thôi!

Tô Mộc nói.

- Nghe theo anh!

Trần Kiều thấp giọng nói.

Tô Mộc dìu Trần Kiều lên lầu hai, bởi vì nàng là khách quen nơi này, vì vậy cũng có phòng riêng thường dùng. Đợi sau khi hai người vào phòng, còn chưa kịp mở đèn, Trần Kiều lập tức vươn hai tay ôm lấy cổ Tô Mộc, mị nhãn như tơ, mở miệng.

- Anh đẹp trai, một đêm bao nhiêu tiền ?
Bình Luận (0)
Comment