Quan Bảng

Chương 347

Lời nghị luận xôn xao của mọi người trong tiểu hội trường, cũng không hề ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của Tô Mộc. Trước khi tới đây hắn đã dự liệu được sẽ phát sinh tình cảnh như thế. Nếu không có lời nghị luận xôn xao kia, đó mới thật sự không bình thường. Dù sao những lời của hắn đưa ra chính là cải cách hệ thống giáo dục Hình Đường, đây không phải là một chuyện nhỏ, nếu thật sự thực hiện, tuyệt đối sẽ nhấc lên một trận đại biến cách.

Nhưng cho dù là vậy, Tô Mộc cũng không muốn bỏ qua.

Việc xây dựng tư nguyên giáo dục văn hóa con số hóa, đây là cải cách thật tốt cho huyện Hình Đường, nếu thật sự có thể thành công, liền ý nghĩa trình độ giáo dục của huyện sẽ bước lên một cấp bậc lớn. Là phó chủ tịch huyện được phân công quản lý hệ thống vệ sinh văn hóa, Tô Mộc phải có nghĩa vụ đi thực hiện cuộc cải cách này.

Cuộc đời làm quan, giáo hóa một phương, không hơn.

Đương nhiên Tô Mộc cũng rõ ràng, ở đây có rất nhiều người chưa chắc hiểu được từ ngữ xây dựng tài nguyên văn hóa số hóa giáo dục, còn cần có thời gian đi nghiên cứu. Nhưng những điều này cũng không quan trọng, chỉ cần quyết định đi làm, hết thảy khó khăn đều có thể vượt qua.

- Tài nguyên văn hóa số hóa giáo dục là một loại phương thức dạy học giáo dục kiểu mới, khởi xướng chính là tiến hành học tập nghiên cứu do những con số tạo thành một mạng lưới. Đừng nói ở nước ngoài, mặc dù là một ít khu phát đạt trong đất nước chúng ta cũng đã sớm được thông dụng. Tiến hành xây dựng tài nguyên văn hóa số hóa giáo dục, là đại sự hạng nhất hiện tại trong huyện chúng ta. Qua ngày hôm nay, tôi hi vọng cục giáo dục có thể xuất ra phương châm hoàn thiện đến tiến hành nghiên cứu.

Tô Mộc phát biểu xong lại làm ra tổng kết.

Hoa hoa…

Lời của Tô Mộc vừa dứt, bên trong tiểu hội trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

- Hừ, nói còn nghe hay hơn hát. Tôi cũng không tin không có tiền, hắn còn có thể làm được chuyện gì.

Đáy lòng Cao Bình cười lạnh nói.

Kỳ thật xây dựng tài nguyên văn hóa số hóa giáo dục chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Tô Mộc. Đợi sau khi hoàn thiện là có thể thực hành càng sâu sắc hơn. Tỷ như đem phương pháp con số hóa đưa vào trong các ngành còn lại trong huyện, hình thành một mạng lưới con số hóa toàn cục. Nói như vậy, đây chính là cơ hội, có thể chân chính đề cao hiệu năng phục vụ công cộng cùng chất lượng, giải quyết được thật nhiều vấn đề, cải thiện trạng huống bất bình đẳng trong thành phố, trong huyện, trong hương trấn.

Đương nhiên Tô Mộc cũng rõ ràng, cơm cũng cần ăn từng ngụm, đường cần đi từng bước. Hắn nói ra việc này chỉ là đánh dự phòng trước tiên. Trong điều kiện tài chính của huyện không cách nào tăng lớn, chuyện này nếu muốn hoàn thành chỉ là mò trăng đáy nước.

Nói cách khác, ở bên dưới có nhiều người vỗ tay, nhưng họ thật sự là ủng hộ mình sao ? Chưa chắc! Trong lòng những người này đang suy nghĩ chỉ là vua nào triều thần nấy, nếu Tô Mộc được phân công quản lý giáo dục, đưa ra một quan điểm chính là nhất định. Về phần hiệu quả thực hiện, bọn họ cũng không cách nào quản tới.

Công tác điều nghiên của Tô Mộc trong cục giáo dục rất nhanh chấm dứt, đã hoàn thành trong buổi sáng. Kỳ thật Tô Mộc cũng chỉ muốn tới đây đánh châm dự phòng, về những chuyện còn lại hắn cũng chưa nghĩ muốn giải thích. Chuyện trong cục vệ sinh đã giải quyết, Trì Phong thật nghe lời, hiện tại hắn đang đợi chính là người của cục giáo dục.

Tô Mộc thật sự không tin, trong cục giáo dục lại vững chắc một mảnh.

Khi lời phát biểu của Tô Mộc trong cục giáo dục rơi vào trong tai Triệu Thụy An, hắn cũng không phát biểu ý kiến. Tô Mộc đưa ra ý tưởng thật tốt, nhưng nghĩ thôi thì có ích lợi gì. Phải biết rằng hiện tại tài chính trong huyện là thiếu hụt, dù kế hoạch có tốt đẹp bao nhiêu, nhưng không có tiền cũng không làm được.

Hai ngày sau, Tô Mộc vẫn bình thản đi làm, công tác dần dần tiến vào con đường phát triển đúng đắn. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, không phát sinh bất cứ chuyện gì, hết thảy đều vô cùng yên tĩnh.

Đinh linh linh…

Nhưng không khí an tĩnh chỉ duy trì được hai ngày, cuộc sống bình tĩnh của Tô Mộc lại bị đánh vỡ. Nói thật khi đón cuộc điện thoại này, làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, bởi vì là Đường Minh Hán gọi tới.

Đường Minh Hán là ai ? Là bí thư tiền nhiệm của Lý Hưng Hoa. Hơn nữa theo Tô Mộc biết, trước khi Lý Hưng Hoa bị điều đi, đã sớm đưa Đường Minh Hán ra ngoài, vị trí cũng không tệ, là cục trưởng cục vệ sinh thành phố Thanh Lâm.

Nhưng Đường Minh Hán gọi điện cho mình có ý tứ gì ?

Tô Mộc thoáng do dự, rất nhanh liền chuyển máy, cười nói:

- Đường cục trưởng, anh có chuyện tốt gì sao ? Sao lại nghĩ tới gọi điện cho tôi đây ?

- Cái gì mà Đường cục trưởng, Tô Mộc, quan hệ giữa chúng ta không tầm thường, cậu gọi tôi là Anh Đường, tôi gọi cậu lão đệ là được rồi!

Đường Minh Hán cười nói.

- Được thôi, Anh Đường, công tác gần đây thuận lợi đi ?

Tô Mộc hỏi.

- Tàm tạm, cũng như vậy.

Nói tới đây, cảm xúc Đường Minh Hán rõ ràng trầm thấp. Kỳ thật không cần đợi hắn nói ra, Tô Mộc cũng có thể suy đoán được không ít.

Trước kia khi Lý Hưng Hoa còn ở đó, thế nào đều được. Đường Minh Hán lại là ai ? Đó là thư ký của chủ tịch thành phố, là đệ nhất thư ký ủy ban thành phố. Mà bây giờ thì sao ? Lý Hưng Hoa bị điều đi, ủy ban thành phố thay đổi chủ nhân, Đường Minh Hán trở thành cục trưởng cục vệ sinh thành phố.

Ngay trong thời điểm Lý Hưng Hoa đột ngột bị điều động, có thể giúp đỡ Đường Minh Hán trở thành cục trưởng cục vệ sinh thành phố đã là không tệ. Đường Minh Hán muốn nắm giữ cục vệ sinh trong thời gian ngắn, đây chính là tham vọng quá đáng.

Mỗi một khu vực đều tự có vòng luẩn quẩn, anh muốn dung nhập vào cũng không phải chuyện đơn giản. Không có quyết đoán cường thế, không có thủ đoạn cao siêu, anh sẽ lực bất tòng tâm.

Nhiều khi có rất nhiều con cháu quyền quý từ trên hàng không xuống thành phố huyện, bởi vì không có biện pháp dung nhập vào vòng luẩn quẩn, sẽ bị người gạt bỏ.

Nhưng cảm xúc bi quan như vậy chỉ chớp mắt liền biến mất, nếu không phải trực giác của Tô Mộc mẫn tuệ sẽ không thể nhận thấy. Đường Minh Hán cười nói:

- Lão đệ, khi nào có thời gian tới thành phố đi dạo một chút, chúng ta cũng đã có thời gian không gặp, tôi còn chưa chúc mừng cậu đâu.

- Tốt, Anh Đường, hai ngày này có rảnh tôi sẽ qua, chờ khi tới tôi gọi điện cho anh.

Tô Mộc nói.

- Một lời đã định!

Hai người tùy tiện hàn huyên thêm vài câu, liền cúp điện thoại, từ đầu tới cuối Đường Minh Hán không nhắc tới Lý Hưng Hoa, Tô Mộc cũng khlãnh đạo động nói tới, giống như Lý Hưng Hoa chưa từng tồn tại qua bao giờ.

Nhưng không nói cũng không có nghĩa không tồn tại, Tô Mộc đã suy đoán được dụng ý Đường Minh Hán gọi tới. Hoặc là cùng mình liên lạc cảm tình, hoặc là giúp đỡ Lý Hưng Hoa thăm dò gì đó. Nhưng bất kể là điều nào, Tô Mộc không khả năng tránh né, đều phải trực tiếp đối mặt.

- Xem ra, thật sự cần lên thành phố một chuyến!

Tô Mộc nói thầm.

Từ khi Tần Mông trở thành chủ tịch thành phố Thanh Lâm tới bây giờ, thời gian cũng đã không ngắn, cũng đã nên mài hợp được rồi. Nếu hiện tại không làm cho những người từng đứng bên phía Lý Hưng Hoa làm ra lựa chọn, chờ đợi bọn họ sẽ là tình cảnh nguy hiểm. Nghĩ tới đây, đáy lòng Tô Mộc liền có chủ ý.

Công tác một ngày rất nhanh chấm dứt, Tô Mộc tùy tiện ăn chút gì đó, chuẩn bị quay về nhà khách, đúng lúc này di động đột nhiên vang lên.

- Chị Trần, có chuyện gì sao ?

Tô Mộc hỏi.

- Đương nhiên, Tô chủ tịch, hiện tại anh ở nơi nào ? Có rảnh thì tới đây một chuyến đi, chúng tôi ở lầu ba Kim Sắc Huy Hoàng.

Trần Kiều nói.

- Được!

Tô Mộc nói.

Sau khi cúp điện thoại Tô Mộc mới ý thức được Trần Kiều vừa nói là “chúng tôi” mà không phải “tôi”, nói như vậy ở đó ít nhất có hai người. Chẳng lẽ là Trần Kiều cùng Dương Tiểu Thúy ? Hai cô gái này họp mặt tán gẫu chuyện gì ? Nhưng nói thế nào Trần Kiều cũng sẽ không nhiều chuyện đem việc đêm đó nói ra ngoài đi.

- Hắn nói thế nào ?

Dương Tiểu Thúy hỏi.

- Đương nhiên sẽ tới!

Trần Kiều cười đáp.

- Tới thì tốt rồi, vậy chị vào trước đi, một lát nữa em trực tiếp dẫn vào.

Dương Tiểu Thúy bĩu môi hất cằm về phía căn phòng:

- Đem vị bên trong hầu hạ cho tốt mới là quan trọng!

- Hiểu được!

Trần Kiều cười duyên đi vào phòng.

Tô Mộc rất nhanh đã tới Kim Sắc Huy Hoàng, đi theo Dương Tiểu Thúy dẫn dắt vào trong phòng. Mặc dù Dương Tiểu Thúy đã ly hôn, nhưng cũng không có vẻ gì đau khổ. Đoạn thời gian kia đã trôi qua, hiện tại nàng cần đối mặt cuộc sống mới.

- Tiểu Thúy tỷ, sinh ý gần đây được chứ ?

Tô Mộc hỏi.

- Nhờ chính sách của Đảng thật tốt, tạm được.

Dương Tiểu Thúy cười nói.

- Tiểu Thúy tỷ, thật không giống như tính cách của cô, nói chuyện với tôi còn chơi bộ này.

Tô Mộc cười nói.

- Hì hì, ai bảo bạn học của tôi là phó chủ tịch huyện đây.

Dương Tiểu Thúy cười khúc khích nói:

- Anh biết không ? Hiện tại đám bạn học cũ hâm mộ tôi muốn chết. Bọn hắn đều thật hối hận lúc trước không nắm chắc cơ hội, nếu không đã có thể lộ mặt trước mặt anh đúng không.

Tô Mộc chỉ nhàn nhạt cười, không có ý kiến. Có một số việc một khi bỏ qua, cũng đừng mong tiếp tục tìm trở về.

- Tô chủ tịch!

Đợi sau khi Tô Mộc đi vào phòng, trước mặt xuất hiện hai người đang nhìn hắn mỉm cười. Tô Mộc nhìn thấy Đường Tú Thi, cảm giác có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn nghĩ Trần Kiều nói tới Dương Tiểu Thúy, không ngờ lại là Đường Tú Thi.

Về phần Đường Tú Thi cùng Trần Kiều làm sao quen biết, còn ngồi chung một chỗ, hắn cũng không kỳ quái. Bởi vì mấy ngày này hai nàng gặp nhau luôn thảo luận vấn đề về nhà máy Gia Hòa, hiện tại mời hắn tới đây hẳn đã đạt chung nhận thức.

- Hai vị sao ở cùng một chỗ ?

Tô Mộc ngồi xuống, cười hỏi.

- Chúng tôi làm sao lại không thể ở chung một chỗ đây, Tô chủ tịch, lần này mời anh tới đây là vì có chuyện nói cho anh biết một tiếng.

Đường Tú Thi nói.

- Chuyện gì ?

Tô Mộc hỏi.

- Chị Trần, việc này để chị nói đi.

Đường Tú Thi nói.

- Vậy để tôi nói.

Trần Kiều nhìn chằm chằm Tô Mộc, lộ ra ý cười:

- Tô chủ tịch, trải qua hai ngày chính thức trao đổi, Gia Hòa đã đạt được hợp tác cùng tập đoàn Cự Nhân. Đơn giản mà nói, Gia Hòa lấy nhà máy cùng trang bị nhập cổ, chiếm 20% cổ phần công ty mới.

- Nếu công nhân cũ của Gia Hòa muốn rời khỏi, công ty mới sẽ thống nhất trả lương nghỉ việc. Nếu muốn lưu lại, ngoại trừ phát ra tiền lương bình thường, còn có thể giao tiền nhập cổ công ty mới, tới lúc đó có thể chia hoa hồng. Nói tóm lại, đây là cơ hội xoay người thật tốt cho Gia Hòa.

Không ngờ là như vậy!

Tô Mộc đối với kết quả này thật sự có chút ngoài ý muốn!

Vốn cho rằng tập đoàn Cự Nhân sẽ thu mua Gia Hòa không chút do dự, trực tiếp kinh doanh lũng đoạn. Thật không ngờ họ lại lựa chọn làm cổ phần, phải biết rằng nếu làm như vậy, các công nhân Gia Hòa chẳng những không phản đối, ngược lại còn giơ hai tay tán thành. Nhưng đối với Cự Nhân mà nói sẽ tạo thêm chút phiền toái.

Điều này thật không đạo lý, với sự hiểu biết của Tô Mộc đối với Đỗ Triển, hắn sẽ không làm ra loại quyết định này, chẳng lẽ…bên trong còn có ẩn tình nào khác hay sao ?
Bình Luận (0)
Comment