Quan Bảng

Chương 379

- Là đài trưởng Phí Tường của đài truyền hình chúng tôi!

Lạc Lâm do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra cái tên này.

Ở trong lòng Lạc Lâm thật ra không muốn làm phiền Tô Mộc, mặc dù hiện tại nàng đã là nữ nhân của Tô Mộc, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do nàng uy hiếp Tô Mộc. Chẳng những không thể, Lạc Lâm biết trước kia mình từng làm chuyện hồ đồ, hiện giờ trên người đã dính vào một số chuyện. Nói cho cùng, ở trong lòng Lạc Lâm luôn cảm thấy mình có lỗi với Tô Mộc, khiến hắn chịu thua thiệt.

Phí Tường?

Trong đầu Tô Mộc nhất thời hiện ra một khuôn mặt đầy mỡ, mấy ngày trước, người tên là Phí Tường này hình như còn tới tìm hắn báo cáo công việc. Tô Mộc bây giờ là phó huyện trưởng, phân quản lĩnh vực văn hóa giáo dục và vệ sinh cả huyện. Trong đó hạng mục văn hóa rất rộng lớn. Có người nói đài truyền hình huyện thuộc phân quản của bộ tuyên truyền, điểm này cũng không sai. Nhưng đài trưởng của đài truyền hình huyện, đến thăm hỏi Tô Mộc, phó Huyện trưởng phân quản văn hóa cũng là hợp tình lý.

Đốt hương nhiều, không phải để mong Bồ Tát có thể phù hộ mình hay sao?

- Phí Tường à Phí Tường, lá gan ngươi cũng khá lớn, lại dám chú ý tới nữ nhân của ta.

Tô Mộc cười lạnh, nhìn Lạc Lâm, lãnh đạm nói:

- Tôi biết rồi, nếu không có chuyện gì, ngồi xuống ăn cơm đi.

- Tôi ăn rồi.

Lạc Lâm nói.

- Lão sư, nếu mọi người ăn xong rồi, chi bằng chúng ta đi xuống lầu ca hát?

Đỗ Phẩm Thượng cười nói.

- Wow, ca hát, ngày mai thật vui vẻ về nhà. Tô chủ tịch, chúng ta cùng đi chứ?

Khương Ninh cười nói.

- Được, đi.

Tô Mộc tùy ý nói.

Tối nay dù sao Tô Mộc cũng có chủ định thiết lập quan hệ với đám người Đỗ Phẩm Thượng, tạo nền móng trong đường dây của Đỗ Phẩm Thượng, thuận tiện phát triển nhân mạch của mình. Hơn nữa trong thời gian qua cũng rất bận rộn, hôm nay có cơ hội nghỉ ngơi, hắn tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch mà không đi buông lỏng.

Chuyện của nhà máy xi măng Hoàng Vân, lúc xế chiều Tô Mộc đã an bài thỏa đáng, Hà Mân sẽ là trưởng xưởng tân nhiệm chính thức của nhà máy xi măng Hoàng Vân, tiếp theo sẽ phải xem thủ đoạn của Hà Mân rồi. Tối nay sau khi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ về thủ đô. Về phần chuyến đi này là mấy ngày, Tô Mộc cũng không dám khẳng định. Trước tiên cứ thoải mái vui chơi, cũng có thể giảm bớt tâm tình khẩn trương sắp đến.

Dương Tiểu Thúy vẫn lưu ý đến động tĩnh bên này, nhìn thấy đám người Tô Mộc muốn ra ngoài ca hát, cũng không chậm chễ, liền trực tiếp rời khỏi phòng, dẫn bọn họ đến phòng hát lớn nhất, trang bị cũng tuyệt đối đứng đầu.

- Được, tôi tự đề cử mình hát trước một bài.

Khương Ninh đợi mấy người đến sau cùng ngồi xuống, liền trực tiếp bước lên sân khấu, cầm lấy cái mic, cất giọng hát. Đám người Mai Đóa Nhi cũng đã sớm quen nhìn thấy một Khương Ninh như vậy, cũng không có người nào nói gì.

- I am lonely lonely lonely, I am lonely lonely in my life...

Tô Mộc hoàn toàn không ngờ, Khương Ninh lại lựa chọn một ca khúc như vậy. Mà bài hát này vừa từ trong cổ họng nàng hát ra, trong nháy mắt mang đến một loại cảm giác u buồn, khiến cho Tô Mộc ngạc nhiên.

Đây quả thực là người không thể nhìn bề ngoài!

Khương Ninh là một thiếu nữ xinh đẹp, làm sao có thể hát ra một ca khúc buồn bã như vậy? Hơn nữa bài hát này tương đối khó hát, nhưng từ miệng Khương Ninh hát ra, không những không khiến người nghe cảm thấy chướng tai, thậm chí còn mang một loại cảm giác rất chuyên nghiệp.

- Cô ấy hát hay thật!

Lạc Lâm cũng sợ hãi than nói.

- Đúng là rất hay!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Thật ra Khương Ninh rất thích ca hát, nhưng bình thường cô ấy không chủ động hát bao giờ. Tô chủ tịch, lần này nếu không nhờ anh, có lẽ chúng tôi cũng không có cơ hội nghe được.

Trần Bích La cười nói.

- Đúng vậy, tôi cũng rất lâu rồi chưa nghe thấy.

Bao Hùng Phi phụ họa nói.

Một cô gái có tâm sự! Từ cảm xúc lộ ra trên mặt Khương Ninh, Tô Mộc có thể cảm nhận được điều này. Nếu không phải trải qua đại hỉ đại bi, không có kinh nghiệm cuộc sống, Khương Ninh tuyệt đối sẽ không hát ra một bài hát mang cảm xúc cô độc như vậy.

Nghe Khương Ninh ca hát, có loại đồng cảm xuất phát từ tận đáy lòng, cũng có cả cảm xúc cô đơn buồn bã. Trong nháy mắt giọng ca của nàng vang lên, cảm xúc như tràn ngập trong tâm linh mọi người, một hồi lâu vẫn không tiêu tan.

Thật sự nên giới thiệu Khương Ninh cho Lý Nhạc Thiên, nếu công ty giải trí của hắn có Khương Ninh gia nhập, tuyệt đối có thể tạo nên chấn động. Trong lòng Tô Mộc âm thầm ghi nhớ chuyện này. Mặc dù biết Khương Ninh chưa chắc sẽ đồng ý, nhưng vẫn có thể hỏi xem sao.

- Lạc Lâm, công việc bên đó không như ý, tại sao cũng không nói cho anh biết, chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn xem anh là người ngoài sao?

Tô Mộc thừa dịp mấy người còn lại đang chơi đùa, liền thấp giọng nói với Lạc Lâm.

- Nào có!

Lạc Lâm mỉm cười nói:

- Thật ra cũng không căng thẳng như anh nghĩ, chỉ là đài trưởng của chúng em thật sự quá đáng ghét. Nhưng em đã quyết định, sau khi trở về sẽ viết đơn từ chức, ngày mai sẽ chính thức từ chức.

- Em bỏ được sao?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Không bỏ thì có thể làm gì? Em cũng không muốn nhìn thấy tên háo sắc Phí Tường đó nữa.

Lạc Lâm nói.

- Chuyện này em đừng quản nữa, chờ sau khi anh trở lại anh sẽ đến đài truyền hình huyện xem thế nào.

Tô Mộc tùy ý nói.

Cạch!

Khi Tô Mộc vừa mới dứt lời, bài hát của Khương Ninh đang đạt đến cao trào, cánh cửa phòng hát vốn được đóng chặt lại bị người tôi đá văng ra, ngay sau đó có mấy bóng người đi vào. Bởi vì căn phòng rất lớn, ánh sáng lại mờ ảo, cho nên nhất thời Tô Mộc cũng không nhìn rõ là ai cuồng vọng như vậy.

- Tiểu Lưu? Cậu xác định là nơi này sao?

Phí Tường lớn tiếng nói.

- Đúng vậy!

Tiểu Lưu gấp giọng nói:

- Đài trưởng, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ vào đây, Lạc Lâm, tôi biết cô đang ở đây, lập tức đứng ra cho tôi, đài trưởng đã tới, còn không ra!

- Kêu la cái gì, câm miệng cho bà cô!

Khương Ninh đang hát hay, bất chợt bị mấy người này cắt đứt, tâm tình nhất thời khó chịu, hiện giờ lại nhìn thấy người cầm đầu là người mới vừa muốn chiếm tiện nghi của người khác Phí Tường, cơn nóng giận lại bốc lên trên đầu.

- Lão già kia, thế nào nữa? Lại muốn gây chuyện nữa sao? Vừa rồi bà cô dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, nên lại đến tìm đúng không?

Khương Ninh hung hăng nói.

- Con nhóc kia im mồm, nói nhăng gì đó!

Phí Tường tức giận quát lên.

- Làm sao? Ông dám làm còn không dám cho người ta nói sao! Hôm nay tôi càng muốn nói, tôi càng muốn nhìn, xem ông có thể làm gì được tôi?

Khương Ninh chống nạnh, giơ cái mic khinh thường quét về phía cái đầu trọc của Phí Tường. Cái mic chuyển động lên xuống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ném đi, đập trúng cái đầu trọc của Phí Tường.

- Đúng là nữ lưu manh! Có tin tôi lập tức báo cảnh sát, bắt hết đám người các ngươi lại không!

Phí Tường lạnh lùng nói.

Nghe đến đó, Lạc Lâm liền đứng lên, bước ra, nhìn Phí Tường hung hăng nói:

- Phí đài trưởng, mặt của anh là tôi tát, không liên quan đến bọn họ. Tại sao anh phải báo cảnh sát bắt bọn họ? Nếu anh muốn bắt thì bắt tôi đi.

Từ lúc nói chuyện vừa rồi Lạc Lâm đã biết được đám người Khương Ninh đều là bạn học của Đỗ Phẩm Thượng, bọn họ cũng là bạn cùng trường với Tô Mộc, nếu đã như vậy..., Lạc Lâm dĩ nhiên không thể để cho bọn họ gánh trách nhiệm thay mình, chịu tiếng xấu thay cho người khác.

Bởi vì ánh đèn trong phòng tương đối mờ, cho nên từ đầu đến cuối Tô Mộc chỉ ngồi trong góc, lạnh lùng quét mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Chẳng qua những người thân thiết với hắn đều biết rõ, khóe miệng nhếch lên, hiện ra một đường vòng cung lạnh như băng, Tô Mộc hiện giờ chắc chắn đang tức giận.

Tô Mộc không muốn gây chuyện, hắn cũng không muốn ra vẻ, nhưng thế đạo chính là như vậy, có một số người thật sự cho rằng mình có thể hoành hành ngang ngược, muốn làm gì thì làm. Gặp phải chuyện như vậy, trước kia Tô Mộc cũng sẽ không bỏ qua, chớ nói chi là hiện tại người gặp chuyện không may lại là nữ nhân của mình.

Dĩ nhiên điều khiến cho Tô Mộc cảm thấy tức giận chính là, hắn cũng không tin Phí Tường không biết lai lịch của Lạc Lâm. Lạc Lâm ban đầu có thể ở vị trí này, đó là nhờ mình giúp đỡ. Hiện giờ biết rõ mình đang che chở Lạc Lâm, Phí Tường cũng dám trắng trợn khi dễ như vậy, đây không phải là muốn khiêu khích Tô Mộc sao? Nếu đào sâu..., Tô Mộc thật sự hoài nghi, đây có phải Triệu Thụy An muốn trả thù mình không?

Lương Trung Hòa trưởng bộ tuyên truyền huyện là nhân mạch trong đường dây của Triệu Thụy An, hắn chưởng quản đài truyền hình huyện, nói đơn giản Phí Tường chính là người của Lương Trung Hòa. Như vậy chuyện này cũng không phải không thể xảy ra?

Muốn giở trò sao, bản thân tôi muốn nhìn xem Phí Tường có thể giở trò gì.

- Lão Phí, anh như vậy là không được, người ở dưới cũng dám làm càn như vậy, còn dám đánh ngươi? Nếu chuyện này truyền đi, thể diện đài trưởng đài truyền hình huyện của anh còn để vào đâu?

Một giọng nói trầm thấp vang lên, Phạm Thịnh Vượng ranh mãnh nói.

- Đúng đấy, lập tức báo cảnh sát, bắt tất cả bọn họ lại rồi hãy nói.

Một người trung niên khác hùng hổ nói, hắn tên là Trịnh Đại Quân.

Buổi tiệc tối nay đúng là liên hoan nội bộ của đài truyền hình huyện, nhưng thật ra đó chỉ là nguỵ trang, thực chất Phí Tường muốn chiêu đãi Phạm Thịnh Vượng và Trịnh Đại Quân, mượn hơi tạo quan hệ lẫn nhau. Ai kêu bọn họ đều là người của Triệu Thụy An.

Còn những người được gọi là chủ biên và nhân viên làm việc của đài truyền hình huyện, đều là người được Phí Tường gọi tới tiếp khách.

- Uống rượu say, còn dám báo cảnh sát bắt người? Các người cũng ngang ngược quá?

Đỗ Phẩm Thượng cười lạnh nói.

Từ khi nhìn thấy Tô Mộc chưa đứng dậy, ngay từ lúc bước ra Đỗ Phẩm Thượng đã đoán được suy nghĩ trong lòng thầy mình, nhất định là muốn gây lớn chuyện. Nếu thầy đã có ý nghĩ này, làm đệ tử tại sao có thể không phối hợp?

- Thằng nhóc từ đâu chui ra thế này, không biết chúng ta là người nào? Trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, vị này là Phạm cục trưởng của cục Chiêu thương huyện chúng ta, vị này là Trịnh cục trưởng cục Văn hóa huyện chúng ta, hai vị này há là người đám người các ngươi có thể so sánh được sao? Lạc Lâm, nếu cô thức thời thì mau theo tôi trở về, nếu không chẳng những cô, còn cả những người này, tôi sẽ không khách khí.

Phí Tường nghiêm mặt nói.

Cái đầu trọc theo tiếng la của Phí Tường, càng bóng loáng, cộng thêm gương mặt bởi vì uống nhiều rượu có chút say khướt, làm người khác nhìn thấy chỉ muốn đánh cho một trận!

Thằng nhóc?

Đỗ Phẩm Thượng lớn như vậy, chưa từng bị người nào mắng thâm nho như vậy, vừa nghe thấy trong đáy mắt liền hiện lên vẻ tàn ác.

- Mấy ca, nếu mấy vị đại cục trưởng này đã nể mặt chúng ta, cùng nhau tới đây, vậy chúng ta cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia đúng không? Lên đi!
Bình Luận (0)
Comment