Quan Bảng

Chương 408

Quan Ngư tự mình đưa Tô Mộc đến trạm xe buýt gần nhất, đứng ở trạm xe buýt, bây giờ nàng không còn cảm giác cô đơn như lúc ban đầu Tô Mộc nhìn thấy, mà đã có dáng vẻ của một cô gái nhỏ hồn nhiên.

- Tô đại ca, anh nói là sự thật? Em thật sự có thể rời nơi này đến chỗ anh đi học sao?

Quan Ngư hỏi.

- Dĩ nhiên có thể!

Tô Mộc mỉm cười vuốt ve đầu Quan Ngư, ngón tay xẹt qua bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa, trái tim không nhịn được nhảy lên:

- Chậm nhất là trong tuần tới anh sẽ làm xong tất cả thủ tục cho em, đến lúc đó em chỉ việc đến đi học. Về phần tiền học và gì đấy, em không cần lo lắng, anh sẽ bao hết toàn bộ. Đừng cự tuyệt, anh có điều kiện, điều kiện chính là trong kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay, em phải đạt được thành tích tốt.

- Em nhất định sẽ làm được!

Quan Ngư quyết đoán nói.

Tô Mộc cũng không để Quan Ngư ở chỗ này đợi hắn, mà kêu nàng về nhà trước. Đợi sau khi hắn đưa mắt nhìn Quan Ngư rời đi, nụ cười trên mặt liền từ từ biến thành hàn lạnh. Đúng lúc này, một chiếc Mercesdes- Benz dừng lại bên cạnh, cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Lý Nhạc Thiên.

- Huynh đệ, tôi thật có ý tứ. Biết cậu ở chỗ này tán gái, tôi cũng không quấy rầy cậu. Đừng nói gì cả, mau lên xe, tối nay tôi nhất định phải chiêu đãi cậu một bữa.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

- Vô nghĩa!

Tô Mộc trực tiếp ngồi vào bên trong xe.

Lý Nhạc Thiên nhìn thấy vẻ mặt Tô Mộc có chút âm trầm, không khỏi hỏi:

- Huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy? Ai khi dễ cậu hay sao? Cậu nói ra đi, ở trên đất thủ đô này, tôi muốn nhìn xem ai dám không nể mặt huynh đệ chúng ta.

- Nhạc Thiên. Không phải là tôi, là Quan Ngư. Hiện tại anh điều tra một người cho tôi, hắn tên là Doãn Vĩ Thành, hình như là phó khu trưởng khu vực này. Hắn có một nhi tử tên là Doãn Thiên Hạc, chính là đồ cặn bã. Tất cả chuyện của Quan Ngư đều do Doãn Thiên Hạc ở phía sau giở trò, tôi đã hứa với Quan Ngư, thay nàng giải quyết chuyện này, nhưng ngày mai tôi sẽ phải rời khỏi thủ đô, nơi này anh quen thuộc, anh đi làm đi.

Tô Mộc nói.

- Phó khu trưởng? Quan lớn gì chứ. Được, chuyện này cậu đừng quản. Tôi xử lý là được.

Lý Nhạc Thiên không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Đừng nói Lý Nhạc Thiên tỏ ra kiêu ngạo, thật sự một phó khu trưởng, không đáng để hắn để mắt đến. Bình thường người có tư cách tiến vào cánh cổng Lý gia, ít nhất cũng là cấp tỉnh bộ. Phó khu trưởng hoàn toàn không đủ tư cách!

- Làm đẹp chút.

Tô Mộc không dặn dò nhiều, hắn biết Lý Nhạc Thiên xử lý chuyện này hẳn là vô cùng nhẹ nhàng. Trước mặt đại công tử như Lý Nhạc Thiên, loại cấp bậc như Doãn Thiên Hạc không xứng xách giày cho hắn.

- Tôi làm việc cậu cứ yên tâm.

Lý Nhạc Thiên vỗ ngực nói.

- Đúng rồi, hôm nay bận rộn, tôi cũng không kịp hỏi anh. Tôn Nguyên Thắng xử lý thế nào rồi? Hiện tại ra ngoài chưa? Còn phần tư liệu về công ty giải trí Đại Hoa, đừng nói với tôi là anh chưa dùng tới.

Tô Mộc hỏi.

- Hắc hắc!

Lý Nhạc Thiên cười phá lên.

- Anh có thể đừng cười như vậy được không, khiến cho người ta sợ hãi. Còn nữa đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, đáng sợ lắm.

Tô Mộc liếc mắt nói.

- Được rồi, cho dù tôi muốn hôn cũng không tìm người như cậu. Tôi muốn nói với cậu chính là, ha ha, biết không? Phần tài liệu kia của cậu quả thực là đại sát khí, tôi chẳng những dùng tới, hơn nữa còn là trọng dụng. Nói ra chuyện này còn phải cám ơn cậu, nếu như không phải Từ lão ở sau lưng xuất lực..., chỉ dựa vào Lý gia chúng tôi, thật đúng là không bắt được miếng thịt béo là công ty giải trí Đại Hoa.

Lý Nhạc Thiên cười to nói.

- Cái gì? Bắt công ty giải trí Đại Hoa?

Tô Mộc có chút giật mình.

- Dĩ nhiên, nếu không động thì thôi, nếu động dĩ nhiên phải làm lớn một chút. Đừng giật mình như thế, thật ra công ty giải trí Đại Hoa hiện tại đã hoàn toàn thuộc về tôi, trở thành một chi nhánh của công ty giải trí Lý thị rồi. Hắc hắc, nhưng bây giờ tôi vẫn bảo lưu tên gọi công ty giải trí Đại Hoa, đợi đến lúc tôi chân chính ăn hết nó mới xem như hoàn mỹ.

Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.

Gia gia động thủ! Tô Mộc nghĩ đến lời nói của Lý Nhạc Thiên, trong lòng không khỏi cảm động. Hắn biết, đây là Từ Trung Nguyên muốn tốt cho hắn. Không thể mở mắt nhìn một người như Tôn Nguyên Thắng khi dễ mình. Nắm giữ công ty giải trí Đại Hoa chỉ là một cảnh cáo, nếu Tôn gia thật sự không thức thời..., Từ lão tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân, trực tiếp đánh cho Tôn gia nguyên khí tổn thương nặng nề.

So với Từ Trung Nguyên, quy mô của Tôn gia vẫn còn quá nhỏ.

- Vậy anh hiện tại là Lý tổng tiền nhiều như nước rồi.

Tô Mộc cười giỡn nói.

- Cái đó đúng.

Lý Nhạc Thiên không đứng đắn cười phá lên:

- Đi thôi, huynh đệ, lần này cậu thật vất vả tới thủ đô, tối nay làm sao cũng phải cho tôi đi theo cậu. Giới thiệu cho cậu mấy người, cho cậu nhận thức, cái gì gọi là văn hóa thủ đô.

- Anh đấy!

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Đi thôi, tôi mở mắt xem đây.

Thật ra lần này Tô Mộc tới đây không hề muốn lãng phí thời gian ở mấy chuyện ăn uống, nhưng hắn cũng biết, thích hợp xã giao là điều phải làm. Nếu Lý Nhạc Thiên muốn giới thiệu người cho mình, như vậy người hắn giới thiệu khẳng định không phải tiểu nhân vật không có địa vị. Trường hợp như vậy, cho dù là tùy tiện ứng phó, Tô Mộc cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhân mạch, là đại sự hạng nhất Tô Mộc cần đưa vào hoạt động hiện tại.

Chỉ có mở rộng nhân mạch, Tô Mộc mới có thể chân chính sáng chế ra phe phái thuộc về mình. Mặc dù mục tiêu này thoạt nhìn có chút xa vời, nhưng chỉ cần Tô Mộc đủ kiên định, vì mục tiêu này mà phấn đấu, sẽ có hi vọng thành công. Cho đến khi Tô Mộc tự thành một hệ, hắn mới xem như tay cầm trọng quyền, quan trọng hơn là nhiều chính sách giúp đỡ nhân dân mới có thể thi triển mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Tay nắm trọng quyền vẫn tốt hơn là vì dân chờ lệnh, ước nguyện ban đầu này Tô Mộc chưa bao giờ thay đổi.

Reng reng!

Đột nhiên khi Tô Mộc sắp bước vào câu lạc bộ trước mặt, điện thoại tay của hắn đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy người gọi điện thoại tới, hắn vội vàng ra hiệu cho Lý Nhạc Thiên ở bên cạnh chờ hắn.

- Lão sư!

Tô Mộc cung kính thăm hỏi.

- Tên tiểu tử thối này, có phải quên lão sư rồi hay không? Làm sao tới thủ đô, cũng không tới thăm ta? Cậu làm thế là có ý gì, nếu ta không gọi điện cho cậu, cậu có phải cũng không gọi điện cho ta, chuẩn bị ngày mai len lén trở về không.

Ngô Thanh Nguyên ở bên kia cười mắng.

- Lão sư, đây là oan uổng cho em, thầy biết đấy em làm sao có thể không gọi điện cho thầy? Em mới vừa tới đã gọi cho thầy rồi, nhưng không có ai nhận. Lão sư, thầy hiện tại có thời gian không? Thầy cho em địa chỉ, em lập tức qua đó.

Tô Mộc nói.

- Tiểu tử thối, nhớ địa chỉ, mau cút tới đây cho ta.

Ngô Thanh Nguyên lớn tiếng nói.

Chỉ có trước mặt Tô Mộc, Ngô Thanh Nguyên mới lộ ra loại khuôn mặt chân thật nhất này, không chút nghĩ ngợi, nghĩ đến cái gì nói cái đấy.

Tô Mộc cúp điện thoại, có chút xin lỗi nhìn Lý Nhạc thiên:

- Huynh đệ, xem ra tối nay lại khiến anh không vui một hồi rồi, tôi phải lập tức qua đó gặp mặt lão sư!

- Ít nói nhảm đi, điện thoại của Ngô lão tôi còn dám làm gì, nhưng cậu đừng ở chỗ Ngô lão quá lâu, tôi sẽ chờ bên ngoài. Tôi không tin, tối nay không đợi được cậu ra ngoài tiêu sái một bữa.

Lý Nhạc Thiên biệt khuất nói.

Từ Trung Nguyên, Ngô Thanh Nguyên, bất cứ người nào cũng là đại Phật. Từ lão là quân giới, Ngô Thanh Nguyên là thương giới, cho dù Lý Nhạc Thiên có lá gan lớn như trời, cũng không dám ngăn cản hai người này gọi Tô Mộc.

Nếu thật sự làm như vậy, về đến nhà Lý lão tuyệt đối sẽ cầm roi quất hắn!

- Được rồi, tối nay không say không về, khẳng định là như vậy. Chờ tôi từ chỗ lão sư ra ngoài, sẽ qua chỗ anh. Anh cứ đánh tiếng với những người đó trước đi, kêu bọn họ chớ để bụng.

Tô Mộc nói.

- Yên tâm đi, những người đó đều là anh em thân thiết của tôi, không có chuyện gì đâu. Đi thôi!

Lý Nhạc Thiên nói.

Chiếc LandRover vừa dừng lại trong nháy mắt lại lao đi, có bản đồ sống Lý Nhạc Thiên ở đây, Tô Mộc rất dễ dàng tìm được địa chỉ của Ngô Thanh Nguyên. Chỉ có điều khiến cho hắn có chút bất ngờ chính là, địa chỉ này không phải là nhà của Ngô Thanh Nguyên, mà là một quán trà: Thông U trà các. Chỉ nghe tên, cũng biết nơi này nhất định là một chỗ cực kỳ yên tĩnh.

- Thật không muốn lên ngồi một lát chứ?

Tô Mộc hỏi.

- Được rồi, mấy chỗ này là chỗ tôi không muốn tới nhất, ngồi một lát là cảm giác phiền não rồi. Cậu mau lên đi, làm xong việc sớm một chút. Tôi sẽ ở trong xe chờ cậu, cậu tới đây trực tiếp gọi tôi là được, tôi chợp mắt một lát.

Lý Nhạc Thiên ngáp một cái cười nói.

Tô Mộc không nói thêm nữa, xoay người trực tiếp đi vào Thông U trà các, lần này tới đây hắn thật sự muốn tới thăm Ngô Thanh Nguyên. Nhưng không ngờ mấy lần gọi điện thoại, đều không có người nhận. May mà trước khi mình chuẩn bị rời đi, Ngô Thanh Nguyên lại chủ động gọi tới.

- Sư huynh, tại sao anh lại ở đây?

Tô Mộc vừa đi vào cánh cửa Thông U trà các, đang muốn hỏi thăm nhân viên vị trí của Ngô Thanh Nguyên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, sau khi nhìn rõ ràng là ai, Tô Mộc giật mình hỏi.

Người xuất hiện trước mắt chính là Trịnh Kinh Luân.

Tô Mộc dĩ nhiên biết Trịnh Kinh Luân ở thủ đô, nhưng hắn vẫn chưa kịp gọi điện thoại cho Trịnh Kinh Luân. Vốn Tô Mộc muốn lặng lẽ tới, sau đó lặng lẽ rời đi. Bây giờ xem ra không có cơ hội rồi. Đúng là người mình cần tới thăm ở thủ đô này thật sự không ít.

- Làm sao tôi lại không thể ở chỗ này? Đi thôi, tôi chính là ở đây chờ cậu. Lão sư đang đợi bên trong, chúng ta vào rồi hãy nói.

Trịnh Kinh Luân cười nói.

- Được!

Tô Mộc vội vàng gật đầu, đi theo Trịnh Kinh Luân vào một gian phòng riêng.

- Lão sư!

Tô Mộc nhìn thấy Ngô Thanh Nguyên ngồi bên trong, vội vàng tiến lên chào hỏi:

- Lão sư, tinh thần ngài nhìn vẫn quắc thước lắm.

- Tiểu tử thúi, mỗi lần không trêu ghẹo ta mấy câu, có phải cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng hay không.

Ngô Thanh Nguyên cười nói.

- Đâu có! Em nào dám trêu ghẹo lão sư.

Tô Mộc cười đùa nói.

Ở trước mặt Ngô Thanh Nguyên, Tô Mộc mới có thể biểu lộ ra trạng thái tương đối buông lỏng. Bốn năm đại học, hắn chính là trưởng thành dưới sự chỉ điểm của Ngô Thanh Nguyên, sư phụ vừa là thầy vừa là cha.

Sau khi thăm hỏi đơn giản, vẻ mặt Ngô Thanh Nguyên đột nhiên lộ ra nghiêm nghị, nhìn Tô Mộc chậm rãi hỏi:

- Tô Mộc, em cũng là người công tác rất lâu rồi, nói cho ta nghe một chút, em hiểu thế nào về thương đạo, chính đạo và quân đạo.

Thương đạo! Chính đạo! Quân đạo?

Lời nói của Ngô Thanh Nguyên khiến cho Tô Mộc không khỏi kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment