Quan Bảng

Chương 413

Giống như tất cả nơi vui chơi giải trí khác, Kim Sắc Huy Hoàng vào ban ngày căn bản không có người nào, hiện tại cũng không phải chủ nhật, càng không có người tới. Ở một góc đại sảnh lầu một, có ba nữ nhân đang ngồi, trên bàn đặt mấy bình rượu và điểm tâm. Vào sáng sớm lại ngồi ở chỗ này uống rượu, nếu không phải tâm tình thật sự cao hứng, đó chính là tâm tình xuống cực thấp.

Rất hiển nhiên đối với ba người này hiện tại mà nói, tâm tình họ đang xuống rất thấp.

- Hai người nói Tô Mộc hiện tại đang ở đâu? Làm sao mấy ngày qua cũng không thấy lộ diện, chẳng lẽ đúng như báo chí và trên mạng đang bàn luận, hắn đang ẩn núp không dám lộ diện?

Dương Tiểu Thúy có chút phiền não nói.

Mặc dù Kim Sắc Huy Hoàng không nói rõ, nhưng ai cũng biết quan hệ giữa nàng và Tô Mộc, chính bởi vì tầng quan hệ này, Dương Tiểu Thúy mới có thể vay tiền ở ngân hàng, mới có thể nhận được đãi ngộ đặc thù của các bộ phận chấp pháp huyện thành, Kim Sắc Huy Hoàng mới có thể trở thành chỗ ăn chơi số một trong huyện thành Hình Đường. Nhưng bởi gì mấy ngày qua sôi sục sự kiện của Tô Mộc, hiện tại làm ăn của quán rõ ràng giảm sút không ít.

Nếu cứ tiếp tục phát triển theo khuynh hướng này, Kim Sắc Huy Hoàng cho dù không đóng cửa cũng sẽ tổn thương nặng nề.

- Trần Kiều, cô bây giờ là Tổng giám đốc của đồ uống Cự Nhân, có lẽ cô cũng biết chuyện của Tô Mộc. Nói nhanh xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Dương Tiểu Thúy hỏi.

Trần Kiều ngồi bên cạnh, cách ăn mặc đã không còn giống lúc trước, trong phong tình có thêm một loại mùi vị khôn khéo giỏi giang. Hôm nay nàng vốn không muốn tới sớm như vậy, bởi vì nàng đang có rất nhiều việc phải xử lý. Nhưng không chịu nổi Dương Tiểu Thúy liên tục thỉnh cầu, lúc này mới tới đây nhìn một cái xem rốt cuộc là thế nào? Quả nhiên, chuyện đầu tiên bị Dương Tiểu Thúy hỏi là chuyện này.

Giống như Dương Tiểu Thúy đã nói. Hiện giờ Trần Kiều thật sự rất nhiều việc, sau khi Gia Hòa bị tập đoàn Cự Nhân thu mua, hiện tại đang trong thời kỳ chỉnh hợp. Bất kể là công nhân của Gia Hòa lúc trước hay là công nhân thuê hiện tại, cũng phải có một giai đoạn làm quen. Hơn nữa nàng lại được Đường Tú Thi trực tiếp sính bổ nhiệm làm Tổng giám đốc, phải không làm thất vọng chức vụ này.

- Tiểu Thúy. Tôi nói cô chính là lo lắng không đâu. Cô thật sự cho rằng Tô huyện trưởng dễ đối phó như vậy sao? Là ai muốn giội nước bẩn lên người hắn là có thể thành công sao? Mặc dù tôi không biết những môn đạo trong quan trường, nhưng đừng quên trước kia tôi cũng là xưởng trưởng của Gia Hòa. Tô Huyện trưởng hiện tại không đứng ra bác bỏ tin đồn, chứng minh một điều, hắn đã có chuẩn bị phía sau. Hơn nữa người khác không biết chuyện này như thế nào, nhưng tôi rất rõ ràng. Hai cha con Diêm Xuân và Diêm Vọng tại sao lại bị giam giữ, chuyện này rất rõ ràng. Muốn lấy những tội dang không có căn cứ này hãm hại Tô huyện trưởng, bọn họ cứ đợi chịu thiệt lớn đi.

Trần Kiều lão luyện nói.

- Không sai!

Lạc Lâm gật đầu nói:

- Tiểu Thúy, cô đừng suy nghĩ lung tung. Tôi biết cô là gì mấy ngày qua làm ăn trong quán không tốt, nên trong lòng gấp gáp. Nhưng cô phải biết Tô Mộc là bạn học của chúng ta, cách làm người của hắn người khác không biết chẳng lẽ cô lại không rõ ràng? Chuyện của bệnh viện Đông Giao, chuyện chèn ép Diêm Vọng, chuyện ngầm chiếm tài sản quốc hữu đều là nói xấu, chờ xem, chỉ cần Tô Mộc trở về, mọi chuyện sẽ được điều tra rõ.

Lạc Lâm hiện tại đã không còn làm công tác chủ biên ở đài truyền hình huyện, mặc dù sau này Phí Tường biểu lộ ra đầy đủ thiện ý đối với nàng, nhưng nàng vẫn khéo léo cự tuyệt. Tuy nói nàng không rõ lắm tại sao Phí Tường đến bây giờ còn ngồi ở vị trí đài trưởng, nhưng nàng hiểu được. Phí Tường là một lão sắc lang cách diệt vong không còn xa. Bởi vì trực giác nói cho Lạc Lâm, chuyện vừa rồi phát sinh trong huyện, tuyệt đối có liên quan đến hắn.

Cả đài truyền hình huyện Hình Đường, người nào không biết Phí Tường hắn trước kia từng làm việc ở bộ tuyên truyền thị ủy? Nếu nói những tờ báo nhỏ của thành phố Thanh Lâm tiến hành đăng lại sự kiện của Tô Mộc, mà Phí Tường hoàn toàn không biết, dù người khác có tin, Lạc Lâm cũng không tin.

- Đúng vậy, tôi cũng biết nên tin tưởng Tô Mộc, nhưng hiện tại tình thế như vậy, hai người kêu tôi làm sao tin tưởng! Bết bát nhất chính là, bây giờ ngay cả hắn ở đâu cũng không biết?

Dương Tiểu Thúy nói lầm bầm, phiền não cầm lấy một chai rượu, bắt đầu uống.

Dương Tiểu Thúy bây giờ là người độc thân, nàng cũng ly hôn rồi, quán bar Kim Sắc Huy Hoàng này chính là tất cả tâm huyết của nàng, nếu thật sự thua lỗ, nàng thật không biết sau này sẽ làm thế nào? Nghĩ tới đây, nàng liền cảm giác buồn bực không thôi.

- Tiểu Thúy, đừng uống nữa!

Lạc Lâm vừa nói vừa đoạt lấy chai rượu.

- Dương Tiểu Thúy, nhìn bộ dạng của cô xem, chẳng lẽ rời khỏi Tô huyện trưởng cô sẽ không có cách sống sao? Cùng lắm thì chúng ta làm lại từ đầu!

Trần Kiều tức giận, quát Dương Tiểu Thúy.

Sáng sớm trong quán rượu không có một bóng người, Dương Tiểu Thúy cũng không sợ trò hề của mình bị người nào phát hiện, không để ý đến lời khuyên của hai người, tiếp tục uống rượu.

Ba ba!

Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền đến một trận vỗ tay thanh thúy, một giọng nói hài hước ngay sau đó lặng lẽ vang lên.

- Sớm biết Tiểu Thúy tỷ tửu lượng cao, không ngờ hôm nay mới thấy, thật sự là khâm phục, quả thực là vô lượng! Sáng sớm đã uống rượu, cuộc sống đúng là sảng khoái.

- Tô Mộc!

- Tô Huyện trưởng!

Lạc Lâm và Trần Kiều không hẹn mà cùng đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng Tô Mộc toát ra vẻ vui mừng. Các nàng hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện lại xảy ra bất ngờ như vậy. Mới vừa còn đang nói tới Tô Mộc, hắn liền thoáng cái xông ra, hơn nữa còn là vào lúc sáng sớm, chưa nói đến chuyện âm thầm xuất hiện, làm sao hắn lại tìm tới nơi này?

- Tô Mộc, cuối cùng cậu cũng lộ diện rồi!

Dương Tiểu Thúy giật mình tỉnh lại, nhìn Tô Mộc, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Tiểu Thúy tỷ, tôi vừa trở về là đến chỗ chị, điểm tâm cũng không kịp ăn, chị có thể chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn hay không?

Tô Mộc mỉm cười đi tới, liếc mắt nhìn bình rượu trên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Tôi không quen lấy rượu làm điểm tâm sáng.

Trong một căn biệt thự nằm ngoài ngoại ô.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên giường, tạo ra xuống vô số bóng dáng loang lổ. Một nam tử cao lớn, đang liều mạng nhún, trên mặt hắn lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, theo mỗi lần nhún, vẻ hưng phấn trên mặt sẽ càng thêm nồng đậm.

Hắn chính là Triệu Thụy An!

Ở phía dưới uyển chuyển phối hợp với Triệu Thụy An chính là Mễ Nương, trong ánh nắng mặt trời chiếu sáng, thân thể gợi cảm của nàng càng hiện ra sắc thái quyến rũ. Không thể không nói dáng người của Mễ Nương thật sự mê đắm, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, thân thể trắng trẻo mềm mại, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy chói mắt. Da thịt chăm sóc cực tốt, giống như vừa nắm liền có thể nặn ra nước, làm cho người ta chỉ hận không thể chìm sâu trong đó, vĩnh viễn không muốn ra ngoài.

- A... A... Làm sao hôm nay anh lại hưng phấn như vậy... A... chết mất...

Mễ Nương rất lâu rồi chưa từng có cảm giác như thế, ở trên người nàng Triệu Thụy An giống như một con ngựa đực, điên cuồng tấn công. Buổi tối hôm qua đã làm mấy lần, không ngờ sáng sớm tỉnh lại, nàng còn chưa kịp tỉnh táo, Triệu Thụy An đã hung hăng hành hạ. Trước kia Triệu Thụy An làm mấy lần còn không được, làm sao hiện giờ lại lợi hại như thế.

Nhưng càng như vậy, Mễ Nương càng thích.

Mễ Nương là một nữ nhân có tâm kế, từ ngày đi theo Triệu Thụy An, nàng đã biết sử dụng thân thể của mình như thế nào để lấy lòng Triệu Thụy An. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể thu hoạch càng nhiều chỗ tốt.

Nói thí dụ như thân gia Mễ Nương có được bây giờ, chính là loại những nữ nhân khác cả đời cũng không dám tưởng tượng.

Nói thí dụ như Mễ Thừa, hiện tại đã thành công được đề bạt làm chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện, thành công chen vào vị trí của Ô Mai.

Ba !

- Lão gia, nếu ngài thích cứ vỗ đi, càng vỗ nô gia càng cao hứng... A...

Khi Triệu Thụy An hung hăng vỗ vào mông Mễ Nương để lại dấu bàn tay đỏ ửng, chân mày Mễ Nương khẽ nhíu chặt, nhưng thanh âm từ trong cổ họng phát ra vẫn phóng túng. Nàng biết Triệu Thụy An có chút xu hướng thích ngược đãi, cho nên nàng liền trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn. Mỗi một lần tiếng vỗ mông vang lên, Mễ Nương càng phát ra tiếng kêu rên rỉ.

Mễ Nương chính là một yêu tinh!

Trong đời Triệu Thụy An, cũng không phải chỉ có một mình Mễ Nương, nhưng đến hiện tại vẫn có thể duy trì liên lạc, hơn nữa rất được hắn sủng ái cũng chỉ có Mễ Nương. Nguyên nhân có rất nhiều, nhưng Triệu Thụy An thấy nguyên nhân lớn nhất chính là Mễ Nương thức thời. Nàng luôn có thể nói những lời hắn thích nghe vào thời điểm thích hợp..., có thể để mặc cho hắn hành hạ. Dĩ nhiên đại ca Mễ Thừa của Mễ Nương, hiện tại đã trở thành tâm phúc của Triệu Thụy An, càng khiến hắn mê đắm Mễ Nương.

Khi Triệu Thụy An đang say đắm trong tình ái, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, Mễ Nương vừa muốn cầm lấy, lại bị Triệu Thụy An gắt gao đè lại.

- Đừng động tới nó!

Khi tần số nhún bắt đầu tăng nhanh, trên mặt Mễ Nương lộ ra màu hồng sắc, thân thể mềm mại không nhịn được bắt đầu run rẩy, Triệu Thụy An rốt cục trút hết tất cả tinh hoa ra ngoài.

- Lão gia, là điện thoại của anh em!

Mễ Nương mặc dù không muốn động đậy, nhưng vẫn với lấy điện thoại đưa cho Triệu Thụy An. Triệu Thụy An nằm trên giường, thoải mái hưởng thụ hầu hạ của Mễ Nương, nghe điện thoại.

- Chuyện gì?

Triệu Thụy An tùy ý nói.

- Huyện trưởng, trên mạng hiện tại còn náo nhiệt hơn trước, hiện tại lời nói nào cũng có, hơn nữa có lẽ ngài còn chưa xem qua? Sáng nay « Nhật báo Hình Đường » lại càng cổ động tiến hành đăng lại, lần đăng lại này không chỉ... là những bài viết, còn có một số bình luận. Huyện trưởng, tôi là muốn hỏi thăm, ngài cảm thấy chúng ta thật sự không làm gì sao?

Mễ Thừa thấp giọng nói.

Nghe được lời nói của Mễ Thừa..., chân mày Triệu Thụy An nhẹ cau lại, Mễ Thừa này thật đúng là càn rỡ, sáng sớm đã gọi điện thoại cho mình, lại muốn mình nghe lời hắn. Chẳng lẽ hắn không biết mình là Huyện trưởng, hắn chỉ là thủ hạ của mình thôi sao?

Chuyện hiện tại đã trở thành như vậy, cũng không thể không có một chút thu hoạch. Nếu thật sự như vậy, Triệu Thụy An hắn không phải thua thiệt lớn.

- Mễ Thừa, chuyện này cậu đừng quản, tôi tự có sắp xếp.

Nói xong Triệu Thụy An liền tắt điện thoại.

- Lão gia, anh ấy làm gì vậy? Chọc giận lão gia tức giận như vậy? Nếu thật sự như vậy, để người ta nhận lỗi với lão gia.

Mễ Nương có thể cảm nhận được hiện tại tâm tình của Triệu Thụy An rất khó chịu, không chần chờ chút nào, cúi đầu xuống bắt đầu phun ra nuốt vào.

Hô!

Triệu Thụy An nhất thời cảm thấy một trận thư sướng truyền khắp toàn thân, cảm giác khó chịu vừa mới mọc lên lập tức vô ảnh vô tung biến mất.

Hồng nhan họa thủy!

Tô Mộc, lần này ta xem ngươi tung mình thế nào?

- Không thể tung mình? Ai nói với cô nghiêm trọng như thế?

Trong tay Tô Mộc cầm nửa đoạn bánh quẩy, uống một hớp sữa đậu nành, mỉm cười nhìn Dương Tiểu Thúy, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ tới đây, càng làm nổi bật nụ cười tự tin quyết đoán kia.
Bình Luận (0)
Comment