Quan Bảng

Chương 421

Mễ Thừa không khiếp sợ cũng không được, bởi vì ở trước khi đến, hắn đã được chỉ thị Triệu Thụy An, nói buổi công bố truyền thông lần này sẽ có một số nhà báo. Nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, sợ rằng cũng không có mấy người. Tối thiểu nhất cũng là loại cấp bậc giống như đài truyền hình huyện Hình Đường, đừng nói là cấp thành phố, cho dù là nhà báo của mấy huyện lân cận cũng không có mấy người có thể tới đây, văn phòng chính quyền huyện chỉ cần tùy ý ứng phó là được.

Buổi công bố truyền thông này có ý nghĩa như thế nào, trong lòng Mễ Thừa vẫn biết rõ, cũng hiểu rõ ông chủ nhà mình không hi vọng buổi công bố này có thể thành công. Cho nên hắn ở chỗ này sắm vai nhân vật quản lý, nhưng để mặc cho Ô Dương một mình bận việc.

Song cảnh tượng xuất hiện trước mắt, thật sự khiến cho Mễ Thừa khiếp sợ.

« nhật báo Thanh Lâm », « nhật báo Thanh Lâm », « đài truyền hình Thanh Lâm », « nhật báo Thịnh Kinh », « Bắc Phương tuần san »... Chỉ riêng bảng tên bày ra hiện tại cũng đủ làm cho Mễ Thừa kinh hãi, chớ nói chi là Ô Dương lúc này lại càng kim la cờ trống tiếp tục mở rộng hội trường.

Chuyện này là thế nào? Lẽ nào còn có nhà báo tới nữa sao?

Nếu thật sự như vậy, mình có phải nên nhắc nhở Triệu Thụy An một câu, nói cho hắn biết, chuyện có thể sẽ xuất hiện đại chuyển ngoặt.

Khi Mễ Thừa đang ở bên này do dự, từ cửa lại truyền tới một trận tiếng bước chân. Sau khi mấy đạo thân ảnh đi tới, ánh mắt Mễ Thừa như ngây ra tại chỗ. Chẳng những là hắn, tất cả những nhà báo khác đang bận rộn, cũng đều không hẹn mà cùng dừng lại công việc trong tay, nhìn tới.

Người đứng ở cửa là một cô gái, dung mạo xinh đẹp, mặt như xuân hoa, mặc một bộ đồ công sở màu xám nhạt được cắt may vô cùng khéo léo, chẳng những không che kín thân thể của nàng, ngược lại càng lộ ra những đường cong hoàn mỹ.

Muốn chết nhất chính là khí chất của nàng, đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn quanh, làm cho người ta cảm giác được một loại mùi vị thanh tân nhưng vô cùng giỏi giang.

Nàng là người nào?

Nàng chính là Tô Tẩm!

Chủ trì hiện tại của kênh tin tức đài truyền hình tỉnh, là người dành được phần thưởng cái mic vàng của tỉnh Giang Nam, có ngôn ngữ phê bình sắc bén nhất, và thị giác quan sát nhất, được giới tin tức toàn tỉnh Giang Nam kính nể. Thậm chí, hiện tại nghe nói đài truyền hình trung ương đã ngỏ lời mời, hi vọng nàng có thể đến đó chủ trì một tiết mục bình luận tin tức. Nói tóm lại, Tô Tẩm chính là thành viên sáng chói nhất trong giới truyền thông.

- Tô Tẩm làm sao cũng tới đây?

- Đúng vậy, chẳng lẽ kênh tin tức đài truyền hình tỉnh cũng có hứng thú với Tô Mộc Huyện trưởng?

- Không có đạo lý. Loại cấp bậc này chỉ là Huyện trưởng, hẳn không hấp dẫn nổi hứng thú của Tô Tẩm mới phải.

Khi rất nhiều nhà báo đang rối rít nghị luận, Tô Tẩm đã mang theo người của đài truyền hình bắt đầu chuẩn bị. Ô Dương sớm đã chờ đợi, sau khi nghe mọi người bên cạnh nghị luận, làm sao không biết vị mỹ nữ trước mắt này là một chủ trì vô cùng lợi hại. Trong lòng càng thêm bội phục Tô Mộc đồng thời vội vàng đi lên trước:

- Mấy vị. Vị trí của các vị ở chỗ này, tôi đã sớm chuẩn bị xong.

- Đa tạ!

Tô Tẩm nhìn về phía Ô Dương cười một tiếng, sau đó đi về hướng vị trí để trống tốt nhất ở giữa.

- Mấy người mau qua đó hỗ trợ, xem có gì cần phải chú ý hay không.

Mễ Thừa phân phó người bên cạnh, ngay sau đó lấy điện thoại, nhấn nút đi ra ngoài:

- Huyện trưởng, tình huống hình như có gì không đúng...

Thật ra thì như buổi công bố truyền thông hôm nay, ngoại trừ những nhà báo Tô Mộc đã sớm sắp xếp, còn lại chỉ cần nhận được thông báo, liền đi đến. Ngay cả những người không nhận được thông báo, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Phải biết rằng hiện tại sự kiện dư luận của huyện Hình Đường, đã là một nhiệt điểm trên mạng, những người làm truyền thông như bọn họ, chính là muốn chế tạo ra loại hiệu quả oanh động này.

Chớ nói chi là loại tin tức quan viên này, hầu hết có thể dẫn ra hiệu ứng lớn nhất. Nếu thật sự có thể phỏng vấn được tin tức có giá trị, sau khi trở về trải qua xét duyệt vẫn có thể phát ra ngoài, ý nghĩa nhà báo có thể một pháo gặp may.

Cơ hội nổi danh tốt như vậy, không có nhà báo nào không muốn nắm lấy.

- Anh Hoàng, anh nói huyện Hình Đường gây ra trận chiến lớn như vậy, lúc này chúng ta tới đây, có phải có chút không hay hay không?

Ở hội trường, còn có một góc cũng rất khiến người ta chú ý, đó chính là « Nhật báo Hoa Lâm » . Bất cứ ai cũng không nghĩ tới, « Nhật báo Hoa Lâm » thọc vào một cái sọt lớn như vậy, vẫn dám có mặt vào thời điểm huyện Hình Đường ban bố gặp mặt truyền thông.

Đây không phải là người được chúc thọ treo cổ chê sống lâu hay sao? Có thể thấy chưa bao giờ gặp ai lớn lối như vậy.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên rất nhiều nhà báo đều cố ý cách xa bọn họ một chút, chính là dưới loại tình huống này sáng tạo ra một không gian tương đối rộng rãi ở một nơi chật chội này cho Nhật báo Hoa Lâm.

Người được gọi là Anh Hoàng, có một mái tóc rất dài, mái tóc được ghim sau ót thành bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa, vừa nhìn, thật sự vô cùng có khí chất của nhà nghệ thuật. Nhưng khuôn mặt kia thật sự không dám khen tặng, mọc mụn chi chít. Thật không biết người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đã đến số tuổi này rồi, vẫn chưa đi qua thời kỳ trưởng thành, thật là một đóa hoa tuyệt thế.

Có lẽ chính bởi vì như vậy, cho nên Hoàng Nhu Lâm mới càng thêm hi vọng trở thành minh tinh, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể giảm bớt cảm giác tự ti trong lòng.

- Cậu biết cái gì, lần này huyện Hình Đường phát thư mời cho tất cả truyền thông, tất cả mọi người đều tới, nếu Nhật báo Hoa Lâm chúng ta không tới, vậy chẳng phải lộ vẻ trong lòng chúng ta có quỷ sao? Sợ cái quỷ gì, chẳng lẽ cậu không biết ba bài viết đó xuất từ tay người nào sao?

Hoàng Nhu Lâm ngạo nghễ nói.

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên, không phải là Anh Hoàng tự mình soạn bản thảo sao? Nếu nói ra tay xuất thủ, tôi dõi mắt cả thành phố Thanh Lâm, ngoại trừ Anh Hoàng có thể chế tạo ra oanh động lớn như vậy, tôi thật không biết còn ai có thể làm được?

- Được rồi, Tiểu Mã, cậu rất có tiền đồ, sau khi trở về tôi sẽ cất nhắc cậu.

Hoàng Nhu Lâm cười to nói.

- Vậy thì đa tạ Anh Hoàng rồi!

Nói xong lời này trong lòng Tiểu Mã cũng hung ác nói, Hoàng Nhu Lâm à Hoàng Nhu Lâm, nếu như không phải ngươi có bố dượng làm xã trưởng, ngươi dám kiêu ngạo như vậy sao? Đề bạt ta, có quỷ mới tin lời ngươi. Lần này nếu không phải bị tạm thời bắt đi, ngươi cho rằng ta nguyện ý đi theo ngươi tới đây sao? Loại người không coi ai ra gì như ngươi, thật sự cũng dám đứng đây khoa trương sao?

Một giờ chiều.

Khi thời gian vừa vặn dừng lại ở thời điểm một giờ, Tô Mộc trầm ổn nện bước từ cửa đi vào, hắn bây giờ, trẻ tuổi anh tuấn, khí chất trầm ổn, gò má càng mang đến cho người ta một loại tinh thần phấn chấn cảm giác mạnh mẽ. Trong nháy mắt hắn xuất hiện tại hội trường, liền khiến ánh mắt tất cả nhà báo sáng ngời. Dùng ánh mắt chuyên nghiệp của bọn họ để phán đoán, cảm giác đầu tiên nói cho bọn họ biết, hôm nay tuyệt đối đã tới đúng chỗ, nếu hôm nay không phát sinh chút đại sự cũng không có khả năng.

Bởi vì Tô Mộc quá mức trấn định!

Không có quan viên nào sau khi phạm sai lầm, còn có thể thản nhiên tỉnh táo giống như Tô Mộc, hắn làm như vậy, ý nghĩa buổi công bố truyền thông hôm nay tuyệt đối sẽ tương đối náo nhiệt. Nghĩ tới đây, tất cả cái mic và camera liền đồng loạt nhắm ngay Tô Mộc. Cái này cũng chưa tính, những nhà báo cầm bút, ngồi ở trước bàn nhà báo đều lên tinh thần, chuẩn bị đưa tin ra ngoài bất cứ lúc nào.

Một giờ, Tô Mộc lựa chọn thời gian này cũng không phải là tùy ý chọn lựa, hắn lựa chọn thời điểm này, chính là muốn để cho tinh thần của tất cả mọi người đều phấn khởi. Bởi vì chỉ có như vậy, vấn đề bọn họ hỏi đến mới có thể càng thêm bén nhọn, mình cũng mới có thể dưới loại tình huống bão táp này, dùng tư thái tuyệt đối, xuyên thủng âm mưu của những người khác.

Tách tách!

Trong nháy mắt Tô Mộc dừng lại trên bục sân khấu, trước mắt liền nhấp nháy những ánh đèn huỳnh quang, nghe những âm thanh này, Tô Mộc đột nhiên có loại ảo giác, phảng phất như mình biến thành một đại minh tinh siêu cấp. Trên thực tế, trước khi tiến vào gian phòng này, Tô Mộc cũng không biết, sẽ có bao nhiêu nhà báo xuất hiện, nhưng bây giờ nhìn lại, tràng diện thật sự lớn hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Đây là một buổi công bố truyền thông vượt qua quy cách!

Tin tưởng cho dù là Nhiếp Việt tự mình ra mặt, cũng chưa hẳn tạo thành hiệu quả như vậy.

- Các vị bằng hữu nhà báo của giới tin tức thân mến, tôi là phó Huyện trưởng chính quyền huyện Hình Đường Tô Mộc, hôm nay thật cao hứng nhìn thấy các vị có thể đến đây. Về phần nguyên nhân tiến hành buổi công bố, tin tưởng tất cả mọi người đã biết. Xin các vị yên tâm, nếu tôi đã mở buổi công bố này, sẽ cho các vị một giải thích rõ ràng.

Lời dạo đầu theo kiểu công thức như vậy đã sớm diễn luyện trong đầu Tô Mộc không biết bao nhiêu lần. Thật ra trước khi lên sân khấu, tâm tình của Tô Mộc vẫn rất khẩn trương. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với trường hợp như vậy, nói không khẩn trương tuyệt đối là giả dối. Nhưng khi hắn chân chính đứng trên sân khấu, tất cả khẩn trương đều biến mất, hắn trở nên trấn định như trước.

- Giải thích? Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi có thể đưa ra giải thích gì!

Cho dù không ai có lưu ý đến, ở một góc hội trường, có một nam tử đang ngồi, mặc dù hắn ăn mặc vô cùng kín đáo, vành nón kéo xuống phía dưới che khuôn mặt, nếu như không phải người quen, tuyệt đối không thể nào vừa nhìn liền nhận ra hắn.

Hắn chính là Lương Thiên!

Mặc dù Lương Trung Hòa đã tuyên bố cấm túc Lương Thiên, nhưng chuyện hôm nay náo nhiệt như thế, hắn há có thể không lộ diện? Phải biết rằng hắn là người đứng phía sau màn, là hắn một tay bày ra sự kiện nhằm vào Tô Mộc này. Nếu như không thể ở hiện trường tận mắt nhìn thấy Tô Mộc rơi đài như thế nào, Lương Thiên làm sao có thể cam tâm? Bởi vậy cho dù biết rõ sẽ làm trái với lời nói của Lương Trung Hòa, hắn cũng len lén từ trong nhà chạy ra ngoài, lẩn vào hội trường này, trốn đến một góc.

Lúc này Lương Thiên, hoàn toàn không ý thức được, bởi vì mình làm như vậy, sẽ đốt lên ngọn lửa oanh liệt đến mức nào! Càng không biết, ngọn lửa này sẽ đốt hắn bị xích vào trong tù.
Bình Luận (0)
Comment