Quan Bảng

Chương 461

Nếu tôi không có hàng, thì cả huyện thành đều đoạn hàng!

Một câu tuyên bố thật khí thế của Hoàng Tam, nhất thời làm cho Tô Mộc có chủ ý. Chỉ những lời này, Hoàng Tam tuyệt đối là một nhân vật trong huyện thành Hình Đường. Nếu tìm hiểu nguồn gốc, nói không chuẩn có thể đem cả mạng lưới săn trộm tìm ra. Chỉ bắt một mình Hoàng Tam thật sự không có ý nghĩa gì, nếu không chơi thì thôi, đã chơi phải chơi thật lớn. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc xoay chuyển.

- Hoàng Tam, đêm nay tôi còn có việc, như vậy đi, anh cho tôi dãy số, ngày mai tôi liên hệ anh.

Tô Mộc nói.

- Được!

Hoàng Tam trực tiếp lấy ra danh thiếp:

- Tùy thời gọi tới đều có người đón.

- Cứ như vậy, tôi đi trước.

Tô Mộc nói.

- Được, không tiễn xa!

Hoàng Tam tươi cười đảo mắt nhìn qua Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ, còn dừng lại trên người Quan Ngư:

- Huynh đệ, không nói gì khác, mấy cô bé bên cạnh anh thật sự không tệ, thật tinh mắt ah.

Muốn chết! Đáy lòng Tô Mộc hiện lên lãnh ý, thần sắc không hề biến hóa:

- Tôi đi đây.

Đợi bốn người Tô Mộc rời đi, tên lưu manh bên cạnh Hoàng Tam nghi hoặc hỏi:

- Hoàng Tam ca, cứ buông tha bọn hắn như vậy sao? Đừng nói bọn hắn có phải là phú nhị đại hay không, cho dù là phú nhị đại, đi tới địa bàn của chúng ta, làm sao còn cho bọn hắn tùy ý hung hăng càn quấy?

- Nói nhảm, mày có thể nghĩ tới tao không nghĩ ra sao?

Hoàng Tam khinh thường nói, trong mắt toát hung quang:

- Mày nghĩ tao dễ dàng buông tha bọn hắn như vậy sao? Chỉ nói bọn hắn dám động thủ với chúng ta, tuyệt đối không thể tha bọn hắn. Đây không phải vì thân thủ của tiểu tử đó không tệ sao? Chỉ bằng mấy người chúng ta chỉ sợ không thu thập được hắn. Như vậy đi, mày mang người theo dõi, thăm dò rõ ràng lai lịch hắn, chờ sau khi chúng ta lấy được súng săn, tiếp tục thu thập bọn hắn không muộn. Cho dù là buôn bán, cũng phải do tao định đoạt!

- Hoàng Tam ca anh minh!

Ngay lúc Hoàng Tam còn đang thương lượng, Tô Mộc cũng không nhàn rỗi, sau khi Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ gọi xe rời đi, hắn dẫn theo Quan Ngư đi dọc theo ven đường, xác định người phía sau không tiếp tục đi theo, liền nhanh nhẹn rẽ ngoặt gọi xe đi tới nhà khách huyện.

- Tô đại ca, chẳng lẽ anh định buông tha bọn hắn như vậy sao?

Quan Ngư hỏi.

- Buông tha?

Tô Mộc cười lạnh nói:

- Làm sao có thể? Anh thật vất vả tìm được bọn hắn, sao có thể nói buông tha. Quan Ngư, em chờ đi, anh an bài một chút.

Nói xong, Tô Mộc liền đi vào trong phòng gọi điện cho Từ Viêm, đem chuyện của Hoàng Tam nói cho hắn xong, thận trọng phân phó:

- Từ Viêm, nếu thật sự không được, hãy bắt giữ Hoàng Tam trước, thẩm vấn ra tin tức xem sao.

- Hiểu được!

Từ Viêm nói.

Chờ khi Tô Mộc đi ra khỏi phòng, nhìn Quan Ngư, chợt vỗ trán:

- Có phải em còn chưa ăn cơm hay không?

- Vẫn chưa!

Quan Ngư đáp.

- Xem trí nhớ của anh kia, chỉ lo tránh né kẻ theo dõi đã quên em còn chưa ăn cơm. Chờ một chút, anh gọi họ bưng cho em tô mì, em ăn đỡ dùm anh, ngày mai Tô đại ca mời em dùng cơm tẩy trần.

Tô Mộc cười nói.

- Không cần, em không cần dùng cơm tẩy trần gì đâu. Tô đại ca, chẳng lẽ anh chuẩn bị ở mãi nơi này sao?

Quan Ngư hỏi.

- Anh lười biếng quen rồi, ở nơi này thuận tiện hơn.

Tô Mộc cười đáp.

- Không được, nói thế nào cũng phải có một căn nhà mới được.

Quan Ngư trầm tư, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Mộc nói:

- Tô đại ca, lúc em ở thủ đô đi làm có để dành chút tiền, ngoại trừ đóng tiền học phí em nghĩ còn dư rất nhiều. Em không muốn ở trong trường học, hay là em ra ngoài thuê căn nhà, sau này anh qua ở đi. Thế nào?

- Chuyện này em đừng quản, để anh nghĩ biện pháp. Anh đã sắp xếp xong chuyện của em, thứ hai có thể tới trường rồi.

Tô Mộc nói.

- Dạ!

Quan Ngư nhu thuận gật đầu.

Tô Mộc gọi điện xuống, rất nhanh Ô Dương bưng hai bát mì đi lên, thuận tiện còn mang theo một ít món điểm tâm. Mặc dù hắn có chút kỳ quái vì sao trong phòng Tô Mộc xuất hiện một học sinh trung học, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc là đại nhân vật trong huyện Hình Đường, bên ngoài đều đồn đãi Tô Mộc đã kéo Triệu Thụy An xuống dưới, Ô Dương nếu đã bợ đỡ được Tô Mộc, sao có thể dễ dàng buông tha.

Tô Mộc dặn Ô Dương lấy một căn phòng cho Quan Ngư, đợi nàng ăn mì xong liền đưa nàng đi qua, ở cạnh phòng Tô Mộc, xem như thuận tiện chiếu cố. Đợi sau khi dàn xếp xong cho Quan Ngư, Tô Mộc châm điếu thuốc đứng trước cửa sổ rơi vào trầm tư.

Lời của Quan Ngư nói rất đúng, hắn không khả năng sẽ nhanh chóng rời khỏi huyện Hình Đường. Hơn nữa cho dù hắn rời đi, đặt mua một căn nhà ở nơi này để cha mẹ dời qua ở lại vẫn thuận tiện. Hắn lại không thiếu tiền, cũng không muốn chiếm tiện nghi của nhà nước. Nói như vậy còn không bằng mua một căn nhà, dùng danh nghĩa của Quan Ngư, xem như cung cấp cho nàng không gian riêng tư học tập.

So sánh với nhà riêng của mình, không khí ký túc xá trường học vẫn có chút hỗn loạn. Hơn nữa Tô Mộc cũng biết với tính cách của Quan Ngư, đi học tại trường còn được, nhưng nếu muốn ở ký túc xá chỉ sợ thật sự không thói quen. Việc này cũng không phải nguyên nhân ở thủ đô hay ở huyện thành, thuần túy chỉ là tính cách khác biệt. Tô Mộc không muốn bởi vì như vậy bắt buộc Quan Ngư phải đi thích ứng, dù sao nàng cũng chỉ lưu lại đây học tập hai ba tháng mà thôi.

- Đỗ Liêm, hai ngày nay nhanh chóng giúp tôi mua một căn nhà trong huyện thành, ngày mai tôi đưa tiền cho anh.

Tô Mộc gọi xong điện thoại, đi tắm rửa, sau đó trực tiếp đi ngủ.

Bên trong dãy núi nằm trong trấn Hắc Sơn, trong một sơn cốc thật bình thường.

Phanh!

Đêm khuya, một tiếng súng chói tai vang lên, nháy mắt phá tan vẻ yên tĩnh khu vực này. Ngay sau đó lại có chùm tia sáng bật lên, trên bầu trời rơi xuống một con chim lớn. Ngay trong phút chốc con chim rơi xuống, đã có người nhanh chóng chạy tới cầm lên bỏ vào trong túi. Theo sau lại có vài tiếng súng vang lên, cứ như vậy trong vòng một giờ sau, mấy chiếc túi lớn bằng da rắn đã chứa đầy con mồi săn được.

- Hôm nay thu hoạch không sai!

- Phải đó, Hoàng Tam ca đã ra lệnh, thừa dịp trong huyện đang làm ầm ĩ, nhanh chóng cất giữ nhiều một chút, như vậy chúng ta có thể thoải mái.

- Sợ cái cầu, đội bảo hộ rừng đều bị chúng ta cho ăn no, có chút gió thổi cỏ lay bọn hắn đều sẽ báo tin cho chúng ta.

- Đừng nói, đội bảo hộ rừng thật sự không tệ, lại trực thuộc thành phố quản lý, cho dù huyện Hình Đường tìm tới chúng ta cũng không sợ.

- Được rồi, nhanh về thôi!



Một đêm yên lặng trôi qua.

Tô Mộc biết hiện tại trong huyện Hình Đường lòng người bàng hoàng, cũng hiểu được cục diện như thế thành phố tuyệt đối không cho phép hỗn loạn thời gian quá dài, mà biện pháp tốt nhất là nhanh chóng tuyên bố kết quả xử lý đám người Triệu Thụy An. Chẳng qua việc này không tới lượt hắn quan tâm, một phó chủ tịch huyện chưa nhập thường, chỉ cần quản lý tốt công việc của mình là được. Đối với Tô Mộc mà nói, khu khai phát tuyệt đối không thể hỗn loạn.

Hôm nay mặc dù là chủ nhật nhưng Tô Mộc vẫn không nghỉ ngơi, cùng Quan Ngư ăn xong điểm tâm liền đem nàng ủy thác cho Đường Kha, thứ nhất bởi vì cả hai cô gái đều sắp học chung một trường, thứ hai là tuổi tác cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu, càng dễ dàng hòa hợp với nhau.

An bài xong chuyện này, Tô Mộc đi thẳng tới quản ủy hội triệu tập mọi người dự họp, tuyên bố tinh thần hội nghị trong huyện, bảo đảm khu khai phát tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ tai vạ gì.

May mắn hiện tại quản ủy hội là địa bàn của Tô Mộc, Cổ Phồn bị mang đi, những người còn lại không khả năng phản kháng Tô Mộc. Hai phó chủ nhiệm Ô Mai cùng Đàm Mặc đều đứng bên Tô Mộc, lại thêm chủ nhiệm văn phòng Cát Minh Lãng, quả thật vững vàng ngăn chặn hết thảy.

Sau khi Tô Mộc đi qua quản ủy hội khu khai phát, cục giáo dục, cục vệ sinh cùng cục văn hóa, đã tới buổi chiều. Nhưng ngay lúc Tô Mộc định nghỉ ngơi, liền nhận được điện thoại của Nhiếp Việt, dặn hắn sáng mai đúng giờ đi tới giáp giới trong huyện cùng chờ với mình.

Nguyên nhân là vì Tần Mông xuống thị sát!

- Hết thảy đã có định luận sao?

Tô Mộc lẩm bẩm.

Tô Mộc biết sự tình sẽ xử lý khá nhanh, nhưng thật không ngờ nhanh như vậy. Nhưng đây hẳn là một cách xử trí tạm thời của thành phố đối với huyện, mà chuyện thẩm phán còn lại nói thế nào cũng phải chờ sau này mới tính tiếp. Nếu không chỉ trong vòng hai ngày thời gian liền có kết quả, tốc độ như vậy không khỏi quá kinh người.

- Bỏ đi, chuyện này không quan hệ gì với mình, thừa dịp còn chút thời gian đi tìm Đường Tú Thi đi. Trước tiên giải quyết bệnh kín của nàng rồi hãy tính. Hơn nữa gần đây luôn vội vàng công tác, đã quên bổ sung năng lượng cho quan bảng. Hiện tại mình thật sự chờ mong uy lực thứ bảy quan trường rốt cục là gì.

Tô Mộc biết quan bảng là đại sát khí duy nhất của hắn hiện tại. Có được quan bảng, Tô Mộc có thể sở hướng vô địch. Nhưng hiện giờ hắn chỉ có sáu uy lực, muốn đạt được uy lực thứ bảy nhất định phải truyền thêm năng lượng cho quan bảng. Đợi sau khi chữa khỏi bệnh kín cho Đường Tú Thi, phải nhờ Diệp Tích tận lực thu thập nhiều ngọc thạch phẩm cấp cao, hắn thật nôn nóng muốn nhìn xem uy lực thứ bảy là gì.

- Đường trợ lý, hiện tại cô đang ở đâu? Sao, trong căn phòng tầng cao nhất Kim Sắc Huy Hoàng sao? Được, không thành vấn đề, lập tức tới ngay!

Tô Mộc sửa soạn một chút, xác định không ai tùy tiện liền nhìn ra chính mình, liền rời khỏi văn phòng. Đoạn Bằng lái xe đưa Tô Mộc đi tới Kim Sắc Huy Hoàng, một mình vào thang máy đi thẳng lên phòng mà Đường Tú Thi đã nói.

Đường Tú Thi đã sớm chuẩn bị xong, đợi khi Tô Mộc vào phòng liền khóa chặt cửa. Tuy nàng không biết Tô Mộc làm sao giúp mình trị bệnh, nhưng cũng biết cần có hoàn cảnh im lặng, vì vậy nàng không muốn có người chạy tới quấy rầy.

- Đây là ngọc thạch anh cần, là một khối ngọc Tân Cương cùng Điền ngọc, chất lượng hẳn không sai, nhưng anh cần ngọc làm gì? Khối ngọc này có thể chữa bệnh sao? Tô Mộc, anh không phải muốn chơi khiêu đại thần đi?

Đường Tú Thi nghi ngờ nói.

- Khiêu đại thần?

Trên trán Tô Mộc nhất thời đen, cái gì khiêu đại thần, cô gái này thật dám nghĩ vẩn vơ, thật sự cho rằng mình bị quỷ nhập vào người sao? Còn khiêu đại thần!

- Đây, uống đi!

Tô Mộc lắc đầu, rót ly nước sau đó thả một viên thuốc vào trong ly, trực tiếp đưa cho Đường Tú Thi.
Bình Luận (0)
Comment