Quan Bảng

Chương 474

Trong tiếng bước chân dồn dập, từ bên ngoài đột nhiên xông vào một nhóm người võ trang đầy đủ, dẫn đầu chính là Từ Tranh Thành. Lần này hắn mang tới đều là tinh nhuệ cục công an huyện, ngoại trừ hình cảnh thân kinh bách chiến, còn có đội đặc công, đều là nhân tài ưu tú trong ngành công an tạo thành, là một đội ngũ vượt qua thử thách, tinh anh trong tinh anh.

Nhưng nếu không phải bởi vì Nhiếp Việt đã nghiêm lệnh, không phải nhìn thấy Tô Mộc lâm vào hiểm cảnh, Từ Tranh Thành quả quyết sẽ không vận dụng lực lượng này. Nhưng nếu đã dùng, nhất định phải dùng tới tốt nhất.

Kỳ thật Từ Tranh Thành đã mang người tới trước, chẳng qua chưa nhận được mệnh lệnh của Tô Mộc nên chưa đi vào. Nhưng sau khi Phong Tiêu nổ súng, Từ Tranh Thành biết không thể chờ thêm được nữa. Nếu thật sự dây dưa, chỉ sợ sự tình càng lớn. Hơn nữa phát súng vừa rồi rốt cục có làm ai tổn thương hay không, hắn cũng không biết. Từ Tranh Thành không thể đánh cuộc, hắn phải nhanh chóng xông vào bảo đảm an toàn của Tô Mộc.

May mắn, Tô Mộc bình yên vô sự!

- Vừa rồi là ai nổ súng?

Từ Tranh Thành lạnh lùng nói.

- Là tanổ súng!

Phong Tiêu nhìn trận thế trước mắt, cho dù hắn tự nhận hậu trường đủ cứng rắn nhưng lúc này vẫn có chút kiêng kỵ. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vì sao lập tức xuất hiện nhiều công an như vậy, còn võ trang đầy đủ, ngay cả Từ Tranh Thành cũng đích thân tới? Hoàng Tam chết tiệt, mày không phải rước lấy tai họa lớn cho tao đi? Nếu thật sự là vậy, hãy xem tao làm sao thu thập tên hỗn đản mày!

- Bắt về!

Từ Tranh Thành lãnh đạm nói.

- Từ cục, ông có ý tứ gì?

Sắc mặt Phong Tiêu tối sầm hỏi.

- Có ý tứ gì? Phong Tiêu, anh có biết người đứng trước mặt anh chính là ai? Vị này là phó chủ tịch huyện Hình Đường, anh còn dám nổ súng, rốt cục anh muốn làm gì? Bây giờ tôi hoài nghi anh có khuynh hướng muốn giết người, mời theo chúng tôi về cục điều tra đi!

Từ Tranh Thành lớn tiếng nói.

- Vô nghĩa, ai muốn giết người!

Phong Tiêu phẫn nộ nói:

- Các người muốn chụp mũ cho tôi phải không? Được, các người còn không chịu đi, tôi thật sự không tin cục công an huyện Hình Đường là thiên hạ của cha con các người. Các người chờ đó cho tôi, tôi gọi điện cho Hồng cục trưởng!

Nói xong Phong Tiêu liền gọi điện thoại.

- Tô chủ tịch, anh không sao chứ?

Từ Tranh Thành đi tới thấp giọng hỏi.

- Tôi không sao, nhưng Cát Xuân Vượng đã chết!

Thanh âm Tô Mộc có chút trầm thấp nói.

- Tô chủ tịch, trước khi tới Nhiếp bí thư đã có chỉ thị, chuyện đêm nay đều do anh quyết định. Nên làm thế nào ta nghe theo chỉ thị của anh!

Từ Tranh Thành tỏ thái độ, kỳ thật dù không có lời của Nhiếp Việt, hắn cũng sẽ nghe theo Tô Mộc. Bây giờ nói ra ý muốn cho Tô Mộc hiểu được, chuyện này Nhiếp Việt lựa chọn ủng hộ hắn. Dựa theo địa vị bây giờ của Nhiếp Việt trong Hình Đường, nói ra lời này thật không có ai dám khinh thị.

- Đã biết!

Tô Mộc đảo mắt qua mấy người Hoàng Tam, lạnh nhạt nói:

- Những người này từ bây giờ do cục công an huyện tiếp nhận. Mặt khác còn có mấy người chạy thoát, một lát ông cho Cát Hậu mang theo người tìm kiếm nơi này, nếu không ở đây thì quay về huyện thành truy tìm. Tôi chỉ có một yêu cầu, đêm nay những tên săn trộm tham gia bắn chết Cát Xuân Vượng đều phải bắt được!

- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

Từ Tranh Thành nói.

Cho dù việc điều tra này có chút không hợp quy củ, dù sao Từ Tranh Thành không có được văn kiện quyết định của viện kiểm sát. Nhưng chuyện gấp phải tòng quyền, hiện tại hắn dám bắt cả Phong Tiêu, càng khỏi nói chỉ cần một văn kiện chứng minh.

Cát Ngũ âm thầm ẩn gần nơi đó, quan sát một màn trước mắt, hắn đã hoàn toàn chấn kinh.

- Hắn thật sự dám ra tay bắt người! Hơn nữa còn bắt cả tên hỗn đản Phong Tiêu!

Cát Ngũ lẩm bẩm nói.

Ở trong lòng Cát Ngũ, Tô Mộc chỉ là giả vờ, tuyệt đối không dám làm thật sự. Nhưng một màn trước mắt đã phá vỡ ý nghĩ của hắn, làm cho ý nghĩ của hắn sản sinh thay đổi triệt để. Lúc này ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng Tô Mộc, cho dù thân hình kia có vẻ gầy gò, nhưng vô cùng cương nghị kiên cường.

Ngay trong lúc hiện trường rơi vào tình trạng giằng co, Phong Tiêu đưa di động cho Từ Tranh Thành:

- Từ cục trưởng, đây là điện thoại Hồng cục trưởng cục công an thành phố, điểm danh gọi ông nghe đó!

Bây giờ Hồng Lập Tuấn đang thật sự phẫn nộ!

Đã muộn thế này lẽ ra hắn đã đi ngủ, ai ngờ gặp phải chuyện như thế, nửa đêm bị đánh thức đã đủ làm cho người nổi điên, càng khỏi nói gặp phải kẻ cứng đầu, lời của mình mà đối phương không muốn nghe, lẽ nào lại như vậy. Thật đúng là lật trời, hắn thật không tin không thu thập được một cục công an huyện nho nhỏ, Từ Tranh Thành, cha con hai người thật dám nghĩ huyện Hình Đường là thiên hạ của mình sao? Muốn thế nào được thế đó?

Vấn đề Từ Viêm còn chưa xử lý xong, Từ Tranh Thành lại xuất hiện!

Vô pháp vô thiên ah!

- Đưa cho tôi!

Từ Tranh Thành vừa định tiếp điện thoại, thật không ngờ Tô Mộc lại trực tiếp giành lấy, sau đó xem thường vẻ mặt phẫn nộ của Phong Tiêu, trực tiếp nghe máy.

- Hồng cục trưởng…

Vừa hô ba chữ, bên kia đã truyền ra thanh âm rít gào:

- Từ Tranh Thành, cục công an huyện Hình Đường các người rốt cục muốn làm gì? Chẳng lẽ không nhận sự lãnh đạo của cục công an thành phố? Ông còn muốn tiếp tục giữ chức hay không? Ông có biết hành vi hiện tại của ông là gì không? Chẳng lẽ ông thật sự muốn phạm sai lầm sao? Tôi không muốn nghe giải thích, nhanh chóng thả người cho tôi, sau đó…

- Hồng cục trưởng, chào ngài, tôi là Tô Mộc!

Hồng Lập Tuấn còn định trách mắng, thật không ngờ bên kia điện thoại truyền ra một thanh âm làm hắn không thể tưởng được, Tô Mộc, không ngờ người nghe điện thoại là Tô Mộc, đây là có chuyện gì?

- Tô Mộc Tô chủ tịch?

Hồng Lập Tuấn có chút ngoài ý muốn hỏi.

- Là tôi!

Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Hồng cục trưởng, cục công an huyện chúng tôi đêm nay làm ra hành động hoàn toàn phù hợp quy định, bởi vì ngay vừa rồi chúng tôi nhận được tố giác, lão bí thư chi bộ thôn Cát Gia Lĩnh Cát Xuân Vượng bị người bắn chết. Hiện tại kẻ bị tình nghi đang lẩn trốn trong đội phòng hộ rừng, khi chúng tôi tới đây hắn đang cùng ba lâm cảnh trung đội phòng hộ chơi mạt chược, một người trong đó chính là đội phó đội phòng hộ rừng Triệu Hoa Vũ.

- Chúng tôi vốn định bắt người mang đi, ai ngờ bị Triệu Hoa Vũ phản kháng mãnh liệt, hiện tại đội trưởng Phong Tiêu của họ còn trực tiếp nổ súng thị uy, muốn giết chết phó chủ tịch huyện là tôi. Hồng cục trưởng, tôi muốn hỏi, người như vậy ông còn chuẩn bị bảo hộ sao?

Oanh!

Bên kia điện thoại Hồng Lập Tuấn lập tức như bị sét đánh, bật dậy khỏi giường, trực tiếp đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt vô cùng khẩn trương. Phong Tiêu đúng là tên hỗn đản, vì sao còn làm ra chuyện giết người. Giết người thì thôi, còn muốn bắn chết cả Tô Mộc. Tô Mộc là ai? Đó là nhất cấp phó chủ tịch huyện, muốn giết chết phó chủ tịch huyện, đây là tội danh nặng bao nhiêu, hắn có thể gánh chịu nổi sao?

Ngay khi trong lòng Hồng Lập Tuấn còn đang khiếp sợ, Tô Mộc lại nói ra một câu làm cho hắn rơi vào tình huống khó xử.

- Hồng cục trưởng, việc này tôi đã hội báo với Lý bí thư, nếu ông còn chuyện gì khó hiểu, trực tiếp hỏi Lý bí thư đi.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Đồng chí Tô Mộc, đối đãi kẻ phạm tội làm trái pháp luật, chúng ta tuyệt đối không thể nuông chiều, cần nghiêm khắc chấp pháp, phải đem toàn bộ án kiện phạm tội xem như đại sự hạng nhất mà đối đãi. Nếu đêm nay chuyện này xảy ra trong huyện các anh, vậy cứ can đảm mà làm, cục công an thành phố luôn ủng hộ.

Hồng Lập Tuấn đứng trước cửa sổ, ngữ khí chợt thay đổi, thái độ chuyển biến thật nhanh.

- Dạ, Hồng cục trưởng, cảm tạ cục công an thành phố ủng hộ!

Tô Mộc nói xong liền đưa điện thoại cho Phong Tiêu.

Phong Tiêu nhìn di động đã bị cúp máy, trên mặt nhất thời hiện lên tia khủng hoảng. Đây là có chuyện gì? Cho tới nay Hồng Lập Tuấn luôn vô cùng chiếu cố chính mình, thế nhưng trực tiếp cúp điện thoại, thậm chí không có ý tứ cho mình nói chuyện. Chẳng lẽ Tô Mộc đã nói gì với hắn hay sao? Nhưng lại nói gì khiến Hồng Lập Tuấn cũng phải kiêng kỵ như vậy? Chẳng phải chỉ là một phó chủ tịch còn chưa nhập thường, lại có được bối cảnh gì chứ.

Kỳ thật việc này nếu đặt ở bình thường, Tô Mộc quả quyết sẽ không làm như vậy, ngang nhiên giật lấy điện thoại của Hồng Lập Tuấn không nói, còn hung hăng mượn thế của Lý Nhạc Thiên. Nhưng hiện tại tình thế ác liệt, hắn nhất định phải làm như vậy, bởi vì hắn không có thời gian dây dưa tại chỗ này.

Thi thể Cát Xuân Vượng còn đặt trong nhà, hung thủ lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật ngồi chơi mạt chược, càng khỏi nói đám lâm cảnh trước mắt chỉ là một đám sâu mọt, một đám cặn bã, một đám đồ tể, Tô Mộc quả quyết sẽ không bỏ qua.

- Từ cục trưởng, vị Phong đội trưởng này bị tình nghi dùng súng uy hiếp phó chủ tịch huyện, quấy nhiếu người thi hành công vụ chấp pháp, bị tình nghi cấu kết cùng đội săn trộm, hiện tại cùng mang về đi.

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Dạ!

Từ Tranh Thành xoay người nhìn Phong Tiêu nói:

- Phong Tiêu, lời của Tô chủ tịch anh đã nghe được, hiện tại theo chúng tôi một chuyến, trở về trong cục nói chuyện rõ ràng đi.

Nói xong lời này Từ Tranh Thành ra dấu bằng mắt, hai lão hình cảnh đã sớm đứng bên cạnh Phong Tiêu liền lưu loát xông tới giật lại súng lục, lập tức còng tay hắn.

Cho tới lúc này Phong Tiêu mới tỉnh táo lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm Tô Mộc lớn tiếng nói:

- Anh dám bắt tôi? Biết huynh đệ của tôi là ai chăng? Huynh đệ của tôi là Diêu Lâm!

- Mang đi!

Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.

Phong Tiêu bị mang đi, những lâm cảnh còn lại đều bị nhóm công an trực tiếp còng tay mang theo, đại viện vừa rồi còn thật náo nhiệt lập tức biến thành lạnh lẽo.

- Từ Viêm, con lưu lại, mang theo người của mình xử lý chuyện ở đây.

Từ Tranh Thành phân phó.

- Dạ!

Từ Viêm đáp.

Lúc này liền nhìn ra được sự lão luyện của Từ Tranh Thành, nơi này dù sao là khu vực của đội phòng hộ rừng, việc cần làm chính là canh gác khu vực này. Hiện tại nhóm lâm cảnh phạm tội bị bắt, nhưng công tác cũng không thể loạn. Nói thế nào cũng phải chờ Từ Viêm điều động người đi qua mới có thể rời khỏi. Đương nhiên Từ Viêm lưu lại là vì tìm thêm chứng cớ phạm tội của Phong Tiêu.

- Thu đội!

Từ Tranh Thành đảo mắt toàn trường, sau đó rời đi.

Nhìn đoàn người Từ Tranh Thành nhanh chóng đi khỏi, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng đột nhiên nảy sinh cỗ oán khí khó thể che giấu.
Bình Luận (0)
Comment