Quan Bảng

Chương 498

Bởi vì đã sắp giữa trưa, thời tiết tháng năm cũng đã bắt đầu nóng nực. Hơn nữa suốt cả đoạn đường ngồi xe vẫn không uống nước, Tô Mộc tùy tiện tìm một quầy bán báo, mua chai nước cùng tờ báo tùy tiện lật xem.

- Huynh đệ, nhìn điệu bộ của cậu là đang chờ ai sao?

Ông chủ sạp báo nhàn rỗi cười hỏi, ông chủ là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, há mồm cười lộ ra hàm răng vàng vì hút nhiều thuốc lá.

- Phải ah, chờ người!

Tô Mộc cười nói, trước kia khi hắn còn học tại Giang đại từng làm lái xe, vì vậy hỗn thật quen thuộc với những người buôn bán thế này, biết nên nói chuyện thế nào.

- Nhìn cách ăn mặc của cậu hẳn là chạy nghiệp vụ cho công ty nào đi? Hắc hắc, thời buổi bây giờ muốn tìm việc làm thật là khó khăn. Nhìn cậu ở buổi trưa còn phải chạy việc, hút điếu thuốc!

Ông chủ cười nói.

- Phải đó, thật không dễ dàng.

Tô Mộc cười nói.

- Nhớ lúc trước tôi cũng là nhân viên văn phòng, cậu không biết lúc đó tôi…

Dù sao là nhàn rỗi, Tô Mộc tùy ý trò chuyện với ông chủ sạp báo, lúc này phía trước có chiếc xe xuất hiện, bởi vì quá mức sốt ruột nên Diệp Tích lái xe của Diệp An Bang, chiếc xe vừa dừng lại, ánh mắt ông chủ trợn tròn.

- Xe này thật uy phong ah, nhìn vào cũng biết là ủy viên tỉnh ủy. Ai u, cô nàng kia là ai? Sao có thể lái chiếc xe này, thượng hạng nha, tôi lớn tuổi như vậy chưa từng thấy qua cô gái nào có khí chất như thế!

- Di!

Ông chủ nhìn thấy cô gái kia đi thẳng về hướng sạp báo, vẻ mặt nhất thời khẩn trương:

- Huynh đệ, cậu nói nàng có thể đi tới hỏi đường với tôi không? Hoặc là nàng muốn mua báo? Hay là muốn mua chai nước? Nếu thật là như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không thu tiền của nàng.

- Đại chú, tỉnh lại đi. Tôi cam đoan nàng cũng không phải tới tìm chú đâu.

Tô Mộc tùy ý cười, đặt chai nước rỗng xuống đất đứng dậy, cuộn tờ báo đi thẳng về hướng Diệp Tích. Sau đó trong ánh mắt trợn tròn của ông chủ sạp báo, hai người ngồi vào trong xe nhanh như chớp biến mất. Một màn này làm ông chủ ngẩn người thật lâu không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn thật sự không tin những gì mình vừa nhìn thấy.

- Đây chẳng lẽ là điểu ti nghịch tập trong truyền thuyết?

Tô Mộc ngồi trong xe, cảm nhận được trong xe thật không tầm thường, khóe môi lộ nụ cười:

- Diệp Tích, chúng ta không tới mức khoa trương như vậy đi? Sao em dám lái xe của Diệp trưởng ban đi ra ngoài?

- Người ta không phải sốt ruột muốn gặp được anh sao?

Diệp Tích xem thường nói.

- Hắc hắc, phải không?

Tô Mộc nói xong liền liết mắt nhìn xuống đôi chân thon dài của Diệp Tích. Hôm nay nàng mặc quần jin, ôm sát đôi chân dài khiến Tô Mộc vô cùng ưa thích. Hơn nữa hiện tại Diệp Tích dưỡng thành khí thế thượng vị giả, tăng thêm một loại mị lực độc đáo. Phải biết rằng ở trước kia Diệp Tích dù sẽ làm nũng với Tô Mộc, nhưng tuyệt đối không giống như bây giờ, trong làm nũng còn tăng thêm vài phần dễ thương.

- Nhìn cái gì vậy?

Diệp Tích giận dữ nói.

- Em nói anh đang nhìn gì? Anh nhìn bạn gái của mình, chẳng lẽ còn không được sao?

Tô Mộc đúng lý hợp tình nói.

- Vô lại!

Diệp Tích cười nói.

- Anh thích vô lại!

Hai người vừa nói vừa cười, chiếc xe chạy tới trên đường lớn. Con đường này nổi danh nhất tỉnh Giang Nam, cũng là địa phương quản lý nghiêm khắc nhất.

Bởi vì hai bên đường này là đại viện gia chúc lãnh đạo tỉnh ủy.

Bởi vì Diệp Tích lái xe, cho nên chạy tới đại viện gia chúc tỉnh ủy cũng không gặp phải ngăn cản. Khi Tô Mộc bước xuống xe, quan sát đại viện, đôi mắt thoáng híp lại. Ở trong quốc nội địa phương như vậy cũng không nhiều, mỗi tỉnh chỉ có một nơi, mà nơi này quyết định vận mệnh tiền đồ một tỉnh.

Nhìn chung trong lịch sử, đại viện gia chúc tỉnh ủy thật sự xuất hiện không ít nhân tài. Xa thì không nói, chỉ nói gần đã có hai vị tiến vào trung ương quyền lực. Nghĩ tới vị bí thư tỉnh ủy trước kia đã bước vào cao tầng trung ương, trong đầu Tô Mộc không khỏi hiện ra khuôn mặt Trịnh Vấn Tri. Không biết người như vậy rốt cục có vận khí tốt như thế hay không?

Về phần vị ở trước mắt, không biết qua lần này có khả năng tiếp tục tiến lên một bước hay không. Phải viết rằng nếu Diệp An Bang không thể tiến thêm, bị vây ở vị trí hiện tại, đối với hắn chỉ sợ sẽ không còn cơ hội tiến vào trung ương. Trong quan trường thời gian được tính chặt chẽ, chỉ có chút lui bước là sẽ bị mất cả đời.

- Vào đi thôi.

Diệp Tích nói.

- Giữa trưa chúng ta ăn cơm ở nhà sao? Khoan đã, anh còn có một phần lễ vật tặng cho Diệp chú đâu.

Tô Mộc cười nói.

- Vậy sao? Hiện tại biết tặng quà.

Diệp Tích cười tủm tỉm nói.

- Đi thôi, anh đói bụng lắm rồi, hiện tại dù em cho anh một đầu heo anh cũng có thể ăn hết.

Tô Mộc sờ sờ bụng nói.

Đợi sau khi hai người đi vào nhà, nhìn thấy Diệp An Bang đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm văn kiện xem xét. Nhìn thấy hai người đi vào, Diệp An Bang mỉm cười buông văn kiện xuống.

- Diệp chú!

Tô Mộc vội vàng hô.

- Tô Mộc, cậu đã tới rồi, ngồi đi.

Diệp An Bang cười nói.

- Diệp chú, lần này ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, đi ra ngoài chơi đào được một khối đá dưới chân núi. Cảm thấy có chút ý tứ, vì vậy đưa tới cho ngài, cháu nghe Diệp Tích nói ngài có nghiên cứu với đá, ngài nhận lấy chơi đi.

Tô Mộc nói xong mở ba lô lấy ra một khối đá được bao bọc kỹ, đợi khi mở ra, sắc mặt Diệp An Bang không khỏi sáng ngời.

- Đây thật sự do cậu đào được?

Diệp An Bang ngạc nhiên hỏi.

Khối đá này kỳ thật là một khối kỳ thạch, tuy chất liệu thật bình thường nhưng quý ở tạo hình độc đáo, có điểm giống tranh vẽ xuân về hoa nở. Hình thức độc đáo không chút hỗn độn, mấu chốt nhất là hoàn toàn tự nhiên, không hề có chút dấu hiệu gia công bằng tay.

- Diệp chú, cháu còn lừa chú hay sao? Nếu cháu thật đi mua về, cũng không dám mang tới cho ngài. Khối đá này cháu đào được ở sau núi gần nhà, cháu cam đoan trăm phần trăm là do thiên nhiên hình thành, không hề có chút gia công.

Tô Mộc còn thiếu chút vỗ ngực cam đoan.

- Tốt, tốt lắm!

Diệp An Bang yêu thích không buông tay, quan sát khối đá trước mắt.

Diệp Tích nhìn thấy bộ dáng của cha mình, tiến tới ôm cổ hắn, cười nói:

- Cha, sao cha cầm mãi không chịu buông khối đá này xuống đây? Đây gọi là tham ô nhận hối lộ, biết không?

- Tham ô nhận hối lộ?

Diệp An Bang trừng mắt liếc Diệp Tích, cười nói:

- Tiểu tử thúi này nói thế nào cũng là bạn trai của con gái cha, sao vậy? Chẳng lẽ hắn tới trong nhà, tặng một khối đá cho cha cũng gọi là tham ô nhận hối lộ?

- Không để ý tới cha!

Diệp Tích nghe lời này xoay người bỏ lên lầu:

- Con đi tắm rửa, hai người tán gẫu trước.

Diệp An Bang buông khối đá, nhìn Tô Mộc thản nhiên nói:

- Đi theo tôi!

- Dạ!

Tô Mộc đi theo Diệp An Bang vào trong phòng sách, hai người châm thuốc hút, Diệp An Bang mỉm cười hỏi:

- Có phải hiện tại nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao lại điều động công tác của cậu?

- Đúng là có chút nghĩ mãi không hiểu!

Tô Mộc gật đầu đáp.

- Kỳ thật cậu nên biết, lần này điều cậu rời đi là ý của tôi, mà đây cũng không phải vì Tôn gia muốn tới trích quả đào, nếu thật là vậy chỉ cần chúng tôi không lên tiếng, Tôn gia cũng không khả năng làm thành. Cậu cũng không cần có nhiều ý tưởng như vậy, cậu phải biết rằng chỉ cần Từ lão nói một câu, không ai có thể động tới cậu. Mà lần này Từ lão cũng không khuyên can, là bởi vì ngầm đồng ý điều động như vậy.

Diệp An Bang nói.

Tô Mộc không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

- Cậu ở trong huyện Hình Đường làm ra thành tích không tệ, có thể đoán trước trong vài năm tương lai huyện Hình Đường sẽ phát triển thành huyện mạnh trong Thanh Lâm thị. Mà chính bởi vì như thế, cậu không khả năng tiếp tục ở lại đó phát triển. Với tư lịch hiện giờ của cậu, trừ phi an bài cậu tới địa phương bần cùng không có tiền đồ phát triển mới có thể làm ra thành tích, sau đó cậu có thể mượn thế mà được đề bạt.

- Mà bây giờ Cổ Lan thị là ván cầu thích hợp nhất, khu khai phát kỹ thuật cao tân Cổ Lan thị đã biến thành gánh nặng, không hề có tương lai, mà nơi đó lại là cơ cấu huyện cấp. Điều cậu đi qua vừa lúc có thể giải quyết cấp bậc hành chính, đồng thời giúp cậu làm ra một phen thành tích ở đó. Chính vì nguyên nhân này, cho nên mới không có ai phản đối.

Lời của Diệp An Bang làm hai mắt Tô Mộc tỏa sáng, bí ẩn quấy nhiễu hắn thật lâu cuối cùng giải khai. Đã nói nhất định là có nguyên nhân, phải biết rằng sau lưng Tô Mộc không chỉ có hai pho tượng đại phật. Đừng nói là Từ Trung Nguyên, còn có Lý lão, Mai Tranh tùy tiện nói một câu đều có thể làm tỉnh Giang Nam không dám tùy ý làm bậy.

Nguyên lai là như vậy, đây là muốn làm cho hắn được thăng cấp bậc hành chính chính quy.

Thật sự là dụng tâm lương khổ!

- Đương nhiên còn có một điều kiện tiên quyết, đó là cậu phải làm ra thành tích ở nơi đó. Nếu không làm được thì cho dù lần này đề bạt cậu, cậu cũng biết hậu quả khi làm như vậy.

Diệp An Bang nói.

- Cháu hiểu được, cháu sẽ không làm ngài thất vọng!

Tô Mộc tự tin nói.

- Có thái độ này thì tốt rồi, tôi có thể cho cậu một phần tài liệu về khu khai phát kỹ thuật cao tân bên kia, thủ tục cũng đã làm thỏa đáng, tới lúc đó cậu chỉ cần cầm văn kiện điều động đi tới ban tổ chức thành phố Cổ Lan, bọn họ sẽ an bài tốt cho cậu.

Diệp An Bang nói.

- Đa tạ ngài.

Tô Mộc cười đáp.

- Đi thôi, đi ra ăn cơm.

- Dạ!
Bình Luận (0)
Comment