Quan Bảng

Chương 503

Khách sạn Quân Duyệt nằm trong khu cao tân, trong Cổ Lan cũng có vài khách sạn quy mô thế này. Mà sinh ý của khách sạn Quân Duyệt cũng không tệ lắm, nhìn số lượng xe ô tô đỗ bên trong có thể nhìn ra. Khi Tô Mộc đi vào đặt phòng, lại gọi hai chén mì sợi, tùy ý thêm hai món thức ăn cùng canh trứng gà đưa vào phòng.

Thời tiết xấu làm Tô Mộc thật bất đắc dĩ, hắn đi nhanh về phòng, không hề nhìn thấy trong đáy mắt ông chủ đứng trước quầy hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì ngay lúc vừa rồi ánh mắt hắn đã nhìn thấy số tiền Tô Mộc đặt trong túi, ít nhất phải có một vạn.

Đây chính là một đầu dê béo!

Tô Mộc chưa chờ được bao lâu trong khách sạn đã bưng thức ăn vào phòng, Tô Mộc bắt đầu ăn. Đợi sau khi ăn xong, hắn liền đi tắm rửa. Chẳng qua lúc hắn đang tắm rửa, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một thân hình xinh đẹp loáng vào phòng, bước chân rất nhẹ, nhanh chóng lục lọi khắp phòng.

Nhưng ngay lúc đối phương sắp thành công, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, thân thể rắn chắc của Tô Mộc bại lộ. Trong nháy mắt hắn bước ra phòng tắm, liền mẫn tuệ cảm nhận được không đúng, ánh mắt đảo qua, phát hiện trên giường xuất hiện một cô gái thân hình uyển chuyển, khuôn mặt có chút xinh xắn. Nàng nằm nghiêng trên giường, đôi mắt to chớp chớp thật dễ thương nhìn về phía Tô Mộc.

- Cô là ai? Cô vào bằng cách nào?

Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng hỏi.

Ngoài trời mưa lất phất, nhiệt độ trong phòng thật ấm áp. Trên chiếc giường lớn đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp, còn làm ra loại tư thế này, nếu nói không có gì kỳ quái cũng không ai tin. Tô Mộc không cho rằng cô gái này từ trên trời rơi xuống. Cho dù từ trên trời rơi xuống, hắn cũng không đói bụng tới nỗi tùy tiện ăn vào.

- Em là ai quan trọng lắm sao? Suất ca, trời lạnh thế này, anh không muốn tìm niềm vui sao? Yên tâm, kỹ thuật của em tốt lắm, cam đoan sẽ làm anh thỏa mãn. Nào, tới đây đi, anh có muốn thử một chút hay không?

Mỹ nữ vén tóc, mỵ hoặc nói.

- Hỏi lại cô một lần, cô là ai? Cô vào bằng cách nào?

Tô Mộc không chút dao động nói.

- Cửa phòng anh mở ra, em vào thôi. Suất ca, anh không phải còn là sơ ca đi, không biết đây là chuyện gì? Hì hì, nếu thật là vậy, nói không chừng đêm nay tỷ tỷ phải cho tiền lì xì mới được. Tới đây đi, để cho tỷ tỷ hầu hạ một chút.

Mỹ nữ cười rộ lên, toàn thân run rẩy, nhất là ngọn núi trước ngực không ngừng nhảy lên cao.

Nhưng ngay khi cô gái làm ra động tác kẻ phong trần, Tô Mộc chợt híp mắt. Đừng xem cô gái này giơ tay nhấc chân giống như đang câu dẫn hắn, nhưng từ đầu tới cuối cô ta vẫn che kín thân thể, không lộ ra chút nào. Hơn nữa Tô Mộc có thể rõ ràng cảm giác được, cho dù nàng nói như vậy nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra khẩn trương. Như vậy thật giống như chưa từng làm chuyện thế này bao giờ.

- Nói như vậy cô lại rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Tốt lắm, hiện tại tôi cho người của khách sạn vào.

Tô Mộc lãnh đạm nói.

- Hì hì!

Mỹ nữ cười run rẩy cả người, chỉ vào Tô Mộc:

- Anh thật sự cho rằng như chúng ta bây giờ, người khác vào phòng sẽ đứng bên anh sao? Được ah, nếu anh đã muốn chơi, vậy chúng ta từ từ chơi đùa.

Nói xong mỹ nữ trực tiếp bấm di động, không bao lâu, mỹ nữ lập tức kéo mền che kín người, còn dùng sức xõa bung tóc, thật sự đem khuôn mặt của mình che phủ.

Phanh!

Ngay khi nàng vừa làm xong hành động này, cửa phòng bật ra, mấy thân ảnh đột nhiên xông vào, đi đầu là một nam nhân khôi ngô cao lớn, trong nháy mắt hắn vọt vào phòng liền tức giận kêu lên.

- Ai dám khi dễ em gái của tao!

Ca sát ca sát!

Lời của hắn vừa hô ra, mấy nam nhân đi theo sau hắn lập tức xuất ra camera bắt đầu liên tục chụp hình, chỉ trong khoảnh khắc đã chụp ra gần trăm tấm hình. Mà ngay lúc bọn hắn chụp ảnh, nữ nhân kia cuộn tròn trên giường, vẻ mặt thập phần khủng hoảng, còn cúi thấp đầu cố ý lộ ra cánh tay tuyết trắng, nhìn qua giống như bị người chà đạp, run giọng kêu lên.

- Ca, anh cứu em, anh phải cứu em ah! Vừa rồi hắn muốn…ca, nếu anh không làm chủ cho em, em không mặt mũi gặp người, em thà rằng chết đi!

Thanh âm thê thảm!

Biểu diễn nhất lưu!

Cho tới lúc này Tô Mộc mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua mấy người trước mặt, khóe môi hiện tia cười lạnh khinh thường. Tiên nhân khiêu, không ngờ là tiên nhân khiêu. Thật không ngờ, ở trong địa bàn tương lai của mình, một bí thư đảng ủy, chủ nhiệm quản ủy hội khu cao tân như hắn lại bị một đám người chơi ra tiết mục tiên nhân khiêu.

Được ah, thật lợi hại!

Chơi người chơi tới trên đầu mình!

Một khi đã như vậy, vậy chúng ta hãy nhìn xem ai có thể chơi ai!

Người mở miệng hô to tên Hạ Đào, là một tên côn đồ khu cao tân, thái độ làm người tàn nhẫn, có chút nghĩa khí. Trò chơi tiên nhân khiêu trước kia hắn cũng từng làm, nhưng từ đáy lòng mà nói hắn không muốn làm chút nào. Nếu không hắn sẽ không tìm Du Quỳ diễn trò, mà sẽ tìm người có nghiệp vụ càng thuần thục. Du Quỳ chính là bạn gái của hắn, mà chuyện đêm nay cũng lần đầu tiên làm như thế.

- Tiểu tử, mày điên rồi, lại dám chơi lên đầu tao, nói đi, mày muốn làm sao bây giờ? Giải quyết riêng hay muốn giải quyết chung?

Hạ Đào hung tợn nói.

- Giải quyết riêng thì thế nào? Giải quyết chung thì ra sao?

Bên hông Tô Mộc quấn khăn tắm màu trắng, dựa vào vách tường sau lưng, khóe môi cười lạnh, không hề đem một màn trước mắt đặt vào trong lòng.

Nhìn dáng vẻ trấn định của hắn làm Hạ Đào có chút thấp thỏm, hắn hi vọng lần này đừng chơi ra lửa đốt chết người. Nhưng nghĩ lại Tô Mộc không thể nào là người có lai lịch, nếu thật là người có thân phận, vì sao lại ở trong loại khách sạn bình dân này? Hơn nữa trong người còn mang theo nhiều tiền mặt như vậy, nhất định là nghiệp vụ viên đi công tác mà thôi. Chơi tiên nhân khiêu chính là chọn lựa loại người này, vừa chơi liền chuẩn xác.

Nghĩ tới đây, Hạ Đào khởi lên dũng khí:

- Nếu giải quyết riêng thì mày xuất ra tiền, xem như bồi tổn thất của em gái tao, nếu giải quyết chung sao, tiểu tử, tao xem bộ dáng của mày cũng không muốn giải quyết chung đi. Rõ ràng nói cho mày biết, cho dù là giải quyết chung mày cũng không làm gì được. Chẳng những sẽ đền tiền còn dọa người, cần lựa chọn thế nào hiện tại trong lòng mày đã biết đi?

- Đúng vậy, trong tay tụi tao có chứng minh nhân dân của mày, có hình của mày, nếu tiểu tử mày không muốn mọi người đều biết, tốt nhất thành thật một chút.

- Người giống như mày còn dám ra đây chơi, thật sự là liều lĩnh!

- Mười ngàn, lấy ra mười ngàn, chúng ta giải quyết riêng!

Mấy tên lưu manh bên cạnh đều lộ ra ánh mắt hài hước, giống như chuyện trước mắt đối với bọn hắn mà nói vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có gì đáng suy nghĩ. Bọn hắn nghĩ chỉ cần lấy được tiền là có thể ra ngoài hung hăng tiêu xài một phen. Ở trong lòng bọn hắn Tô Mộc chẳng khác gì con dê đang đợi người làm thịt, không chút năng lực phản kháng.

- Tiên nhân khiêu như vậy, các người đã chơi qua bao nhiêu lần rồi?

Tô Mộc lạnh lùng hỏi.

- Ai u, cũng biết tiên nhân khiêu. Tiểu tử, mày đã biết đây là tiên nhân khiêu, vậy chúng ta cũng không cần che giấu, thức thời lấy ra mười ngàn đồng, chuyện đêm nay xem như không phát sinh. Toàn bộ ảnh chụp sẽ lưu lại cho mày, chúng ta xoay người liền đi, ra cửa ai cũng không biết ai. Nếu không cho dù tao muốn bỏ qua cho mày, huynh đệ của tao cũng không đồng ý.

Hạ Đào hung hăng nói.

- Như vậy…

Tô Mộc ra vẻ trầm ngâm:

- Không còn lựa chọn nào khác?

- Không có!

Hạ Đào lớn tiếng nói.

- Nhưng tôi có!

Lời vừa thốt ra, thân hình Tô Mộc nhảy lên, chiếc mền đặt bên giường bay tung trùm tới nhóm người Hạ Đào. Cùng lúc đó Tô Mộc nhanh như chớp chụp lấy quần đùi đặt trên đầu giường, thật lưu loát mặc vào, tay phải đồng thời duỗi ra ném tung nệm giường trùm lên nhóm người Hạ Đào đang giãy dụa.

Hết thảy hoàn thành chỉ trong chớp mắt, không ai nghĩ tới Tô Mộc có thân thủ tốt như vậy, có thể trong thời gian ngắn mặc lại quần đùi. Lúc này Tô Mộc cũng không ngại mình trần, như mãnh hổ xuống núi thân hình bắn về phía trước. Hình Ý quyền thi triển như mây bay nước chảy, Hạ Đào lập tức té ngã xuống đất, mấy tên lưu manh còn lại cũng không chút uy hiếp thuần thục bị quật ngã.

Mãi tới khi nhóm người đều nằm dưới đất mới bừng tỉnh khiếp sợ, nhìn thấy Tô Mộc cầm camera lật tới lật lui, toàn bộ hình ảnh đều bị xóa sạch. Hoàn thành xong việc này, hắn ném camera lên giường, khóe môi cười lạnh nhìn Hạ Đào, trong mắt lóe hàn quang.

- Hiện tại thì sao? Giải quyết riêng hay giải quyết chung?

Thật quá hí kịch hóa!

Hạ Đào làm sao cũng không nghĩ tới nhóm người mình khỏe mạnh vạm vỡ lại không thu thập được người nhìn qua có vẻ gầy yếu như Tô Mộc!

- A…

Du Quỳ cuộn tròn trên giường, nhìn một màn thình lình xảy ra, vừa định mở miệng thét lên, liền bị Tô Mộc hung hăng trừng mắt nhìn tới:

- Câm miệng!
Bình Luận (0)
Comment