Quan Bảng

Chương 529

Bị tát sao? Cậu thật sự dám tát tôi sao? Nơi này là nơi nào? Trước mặt nhiều người như vậy, nếu cậu dám tát tôi..., tôi tuyệt đối sẽ báo cảnh sát. Tô Mộc, cậu tát đi, chỉ cần cậu tát tôi, tôi bảo đảm, cậu sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Nhìn động tác của Tô Mộc, trong lòng Hạ Kiếm Đường dâng lên một loại khát vọng như vậy!

- Tô Mộc!

Triệu Nguyên ở phía sau gấp giọng hô, hắn biết, nếu Tô Mộc xuống tay, tuyệt đối là thống khoái, nhưng cũng sẽ chọc ra đại phiền toái, đến lúc đó cho dù là hắn cũng không bảo toàn được cho Tô Mộc.

Nếu để cho Tô Mộc vì mình mà bị Hạ Kiếm Đường thu thập, trong lòng Triệu Nguyên sẽ vô cùng áy náy. Đã để cho Tô Mộc vì mình mà xảy ra một lần, lần này Triệu Nguyên tuyệt đối sẽ không để cho Tô Mộc làm như vậy. Nghĩ tới đây, Triệu Nguyên vừa nói vừa định đứng dậy ngăn trở.

Đột nhiên đúng lúc này, một màn khiến cho mọi người không nghĩ tới xuất hiện!

Tô Mộc vung tay phải cũng không phải hạ xuống cái tát, mà sau khi vung lên rất nhanh hạ xuống, giống như phủi bụi trên bả vai Hạ Kiếm Đường, động tác rất ôn nhu. Vừa làm Tô Mộc vừa nói.

- Hạ Kiếm Đường, bất cứ lúc nào làm người cũng phải lưu lại một con đường, cậu không thích lưu một con đường, vậy chính thức khai chiến đi, bản thân tôi muốn nhìn xem thành phố Cổ Lan này có phải là thiên hạ của Hạ gia các cậu không! Nếu cậu muốn thu thập Triệu Nguyên, tôi nhìn xem rốt cuộc cậu có thể thành công hay không?

Nói xong những lời này, Tô Mộc liền xoay người nói với Triệu Nguyên:

- Triệu Nguyên, nếu những người này không muốn rời đi, vậy chúng ta nhường nơi này cho hắn đi. Dù sao tiệc rượu bỗng nhiên bị quấy rầy này cũng mất đi thú vị rồi. Còn Nhâm tỷ, Cam Thần, nếu hai người nguyện ý cũng có thể đi theo chúng tôi, nhưng tôi nghĩ tốt nhất hai người nên ở lại thu thập nơi này. Về phần các bạn học còn lại, thật xin lỗi. Bữa ăn gặp mặt hôm nay, không phải Tô Mộc tôi không muốn ăn cùng mọi người, thật sự là bởi vì những người khác, luôn tự cho là đúng. Nếu ngồi ăn với những người đó, tôi sẽ nôn mất.

Nói xong lời này, Tô Mộc không chần chờ, quyết đoán đi ra ngoài phòng, cước bộ vô cùng trầm ổn.

Lúc này Tô Mộc làm gì còn lặng lẽ như lúc bước vào căn phòng ban đầu, trong mắt mọi người, Tô Mộc bỗng trở nên rất cao lớn! Cũng chỉ vào lúc này, mọi người mới nhớ tới, vị vừa thả ra lời nói hùng hồn trước mắt, từng là nhân vật phong vân ở trường đại học!

Triệu Nguyên sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, cười lên ha hả.

- Các vị bạn học, thật rất xin lỗi, bữa cơm hôm nay tôi cũng không ăn cùng mọi người được rồi. Các người cứ ăn đi, tôi sẽ rời đi. Tô Mộc, chờ tôi một chút, huynh đệ chúng tôi cùng đi.

Triệu Nguyên nói xong liền đuổi theo Tô Mộc.

Trong phòng đón khách, xuất hiện cảnh tượng không người nào dự đoán.

Trước khi đến đây, mọi người đều ôm kỳ vọng rất lớn với buổi gặp mặt lần này. Dù sao mọi người cũng rất lâu rồi chưa gặp mặt, cũng muốn thông qua buổi gặp gỡ này ôn lại tình cảm, xem có thể tìm được lộ tuyến phát triển thích hợp với mình hay không. Nhưng chuyện xuất hiện bước ngoặt bất ngờ như vậy, thật sự khiến mọi người không biết nói gì. Triệu Nguyên và Tô Mộc cho dù xen lẫn không như ý, nhưng cũng là bạn học của bọn họ, hà tất phải làm như vậy?

Nhưng bọn họ cũng không có ý nghĩ rời đi cùng hai người đó. Dù sao bọn Tô Mộc cũng đã rời khỏi, nhưng Hạ Kiếm Đường vẫn ở lại, Hạ Kiếm Đường có cha làm Phó thị trưởng mới là quan trọng, hơn nữa nghe ý tứ của hắn, hắn muốn xây dựng một công ty du lịch. Nếu có thể hợp tác với Hạ Kiếm Đường, tuyệt đối sẽ kiếm được một cuộc mua bán rất hời.

Lúc này sắc mặt Hạ Kiếm Đường rất khó coi!

Vừa rồi hắn còn cho là Tô Mộc muốn đánh hắn, không ngờ Tô Mộc chẳng những không đánh hắn, còn làm ra động tác như vậy, động tác đó đến hiện tại vẫn khiến cho Hạ Kiếm Đường cảm thấy không thoải mái. Tô Mộc lại dám vuốt bả vai mình như vậy, hắn cho hắn là ai? Làm sao hắn dám làm như vậy? Tô Mộc chẳng lẽ không biết mình có thân phận gì sao? Tên khốn kiếp đáng chết này!...

Trước kia hắn đã giúp Triệu Nguyên đối phó mình, hiện tại sau khi tốt nghiệp vẫn giữ tính tình như vậy. Cái gì gọi là khai chiến với mình, hắn cứ đứng về phía Triệu Nguyên đi! Tô Mộc thật sự xem mình là rễ hành sao? Dám thả ra cuồng ngôn như vậy! Không phải hắn muốn tận mắt nhìn thấy mình đối phó Triệu Nguyên như thế nào sao? Được, tôi sẽ cho cậu nhận thức, tôi chẳng những đối phó Triệu Nguyên, cho dù là cậu tôi cũng sẽ thu thập.

- Được rồi, tất cả mọi người ngồi đi, hôm nay là buổi gặp mặt hội bạn học, hai con ruồi đi rồi, chúng ta cũng giảm đi phiền toái, cùng ngồi xuống đi, nếu đã tới thành phố Cổ Lan, cũng không thể để mọi người mất hứng trở về. Buổi gặp mặt hôm nay là lớp trưởng triệu tập, như vậy bữa cơm này tôi tra. Mọi người cứ ăn uống thoải mái, tính hết cho tôi, đến đây đi, tận tình vui đùa đi!

Hạ Kiếm Đường lớn tiếng nói.

- Kiếm Đường, nghe nói cậu muốn mở một công ty du lịch phải không?

- Công ty du lịch có nhận người hay không? Chỗ này của tôi có chút quan hệ.

- Cái gì? Kiếm Đường, cậu còn có những công ty khác? Nói nhanh xem, cậu còn làm những nghề gì?

Mấy bạn học còn lại đều bị đại khí phách của Hạ Kiếm Đường chấn trụ, trong đầu tìm đủ mọi cách kéo gần quan hệ, làm gì còn nhớ đến Tô Mộc và Triệu Nguyên. Bên cạnh có một tài thần, há có thể để cho tài thần chạy đi như vậy? Làm sao cũng phải chắp nối, không chừng có thể chiếu cố cho mình.

Cam Thần lắc đầu, đưa mắt ra hiệu cho Nhâm Lập Quyên, có đi không?

Về phần Nhâm Lập Quyên, nàng tạm thời không thể rời đi, mặc dù nàng cũng muốn đi cùng Cam Thần, nhưng giống như Hạ Kiếm Đường đã nói, buổi gặp mặt tối nay do nàng tổ chức, nàng làm lớp trưởng, nếu cứ như vậy rời khỏi, vậy còn thành cái gì? Mặc dù nói Hạ Kiếm Đường có chút coi thường, có chút đáng ghét, nhưng phải biết rằng ở đây còn có mấy người có quan hệ không tệ với nàng. Nếu thật sự rời đi, tất cả quan hệ có thể đều bị chặt đứt.

Người thật sự xui xẻo mới là Hạ Kiếm Đường, hắn thật sự cho là mình có một người cha là phó thị trưởng là có thể muốn làm gì thì làm sao? Hắn cứ chờ xem, cho đến khi hắn biết thân phận của Tô Mộc, hắn sẽ phải hối hận! Chẳng phải hắn mở một công ty du lịch sao, nếu đắc tội với Tô Mộc, còn muốn làm dịch vụ du lịch ở khu Cao Khai, quả thực chính là chê cười!

Khách sạn Cổ Tích.

Tô Mộc thuê xe tới đây, còn Triệu Nguyên là lái xe đến, hai người trực tiếp đi ra chiếc xe đỗ bên ngoài, còn chưa mở cửa xe, liền nhìn thấy Cam Thần từ bên trong chạy ra. Tô Mộc mỉm cười đứng bên cạnh không nói gì, còn trên mặt Triệu Nguyên lộ ra một nụ cười thư thái. Nếu Cam Thần cũng giống như những người kia ở lại bên trong, vậy Triệu Nguyên ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng tất nhiên sẽ khó chịu.

Hiện tại thì tốt rồi, Triệu Nguyên thật sự không nhìn lầm Cam Thần.

- Làm sao cậu lại ra đây?

Triệu Nguyên cười hỏi.

- Cái này còn không phải nói nhảm sao? Tôi đã nói như thế, chẳng lẽ còn có thể ở lại nhìn sắc mặt mọi người sao?

Cam Thần tức giận nói:

- Còn hai người các cậu làm sao vẫn giống như trước đây, vừa gặp mặt đã gây chuyện rồi?

- Chuyện này không thể oán tôi, tôi không phải có chủ tâm muốn phá hỏng buổi gặp mặt tối nay, thật sự là bởi vì Hạ Kiếm Đường thật sự quá đáng, nói như vậy, quả thực chỉ có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!

Triệu Nguyên lớn tiếng nói.

- Được rồi, biết cậu có oan khuất, đi thôi, tìm chỗ uống chút rượu.

Tô Mộc cười nói.

- Đi, tôi biết một quán cơm nhỏ rất ngon.

Triệu Nguyên nói.

- Vậy còn chờ gì nữa? Mau lên, chiều nay tôi cũng không ăn cơm, hiện tại bụng đói đến kêu sùng sục rồi.

Cam Thần nói.

- Ha ha!

Trong tiếng cười lớn, Triệu Nguyên lái xe nhanh như tia chớp rời khỏi khách sạn Cổ Tích, từ đầu đến cuối cũng không có ai hỏi Nhâm Lập Quyên tại sao không đi ra ngoài. Bởi vì mọi người đều biết, Nhâm Lập Quyên làm lớp trưởng, không thể rời đi như vậy. Nếu nàng rời đi, vậy cũng không tránh khỏi quá không hiểu lễ nghi rồi. Người khác không hiểu, đó là chuyện của người khác, còn chúng tôi luôn hiểu....

Triệu Nguyên thật sự tìm một quán ăn nhỏ, quán cơm này rất nhỏ, nhưng cũng may tương đối sạch sẽ, mùi vị thức ăn cũng rất đặc biệt. Những lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Triệu Nguyên rất thích tới đây ăn vặt. Hơn nữa bên cạnh quán cơm này chính là sông Nhân Công của thành phố Cổ Lan, cho nên coi như có chút phong cảnh, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, rất có phong tình.

- Tới đây, nếm thử đi, nước nấu cá ở đây thật sự rất đặc biệt, ở chỗ khác các cậu tuyệt đối không ăn được vị này. Mỗi lần tôi cảm thấy thèm đều tới đây nếm thử.

Triệu Nguyên vừa nói vừa cầm đũa, gắp một miếng cá rất vui thích bỏ vào miệng.

Tô Mộc cũng cầm đũa ăn một miến, thật sự rất có mùi vị, thịt cá non mịn, vừa bỏ vào trong miệng, liền chạy xuống cổ họng, hoàn toàn không có mùi cá, quả thật nấu rất có trình độ.

- Được, Triệu Nguyên, tiểu tử cậu không hổ làm du lịch, chắc chắn ăn được không ít thứ ngon?

Tô Mộc cười nói.

- Đúng thế, tôi có sở thích này.

Triệu Nguyên cười nói.

- Thật là thống khoái, ở chỗ này ăn cơm còn thoải mái hơn trong căn phồng kia. Không dối gạt hai người, những bạn học đó, trước kia tôi không có nhiều giao tình, hiện tại cũng không chung tiếng nói.

Cam Thần giơ chén rượu lên nói:

- Nào, chúng tôi uống một chén!

- Uống!

Đợi sau khi ba người uống cạn, Tô Mộc cười nói:

- Cam Thần, thật ra chuyện hôm nay, cậu không cần ra mặt. Cậu nên biết Hạ Kiếm Đường vẫn có chút năng lượng ở thành phố Cổ Lan. Cho dù cậu không đứng ra, hai người chúng tôi cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện tại cậu đứng ra như vậy, chẳng kacs nào vạch mặt với Hạ Kiếm Đường rồi, vì hai người chúng tôi, có đáng không?

- Đáng không?

Cam Thần cười khổ lắc đầu:

- Trên thế giới này làm gì có chuyện gì có thể khảo chứng là đáng giá hay không, nếu như không đáng giá cũng không sao cả? Chẳng lẽ nói chuyện đáng giá mới cần làm sao? Sợ rằng không cần thiết?

Tô Mộc, hôm nay chúng ta đừng nói những lời hồ đồ, tôi làm như vậy một là vì không ưa hành động của Hạ Kiếm Đường, thật sự là đủ cuồng vọng, hai là vì quan hệ giữa tôi và Triệu Nguyên tương đối thân thiết, tôi tự hỏi nói như vậy, cậu chắc chắn sẽ không tin, cho nên đây cũng là nguyên nhân thứ ba của tôi cái, bởi vì thân phận của cậu.

- Thân phận của Tô Mộc? Thân phận gì?

Triệu Nguyên có chút không hiểu nói.

Cam Thần nói ra lời này, Tô Mộc cũng biết chuyện đến lúc này không thể giấu diếm được nữa, hơn nữa hắn cũng không có ý tứ giấu diếm.

- Triệu Nguyên, thật ra tôi làm việc ở quản ủy hội khu Cao Khai công việc.
Bình Luận (0)
Comment