Quan Bảng

Chương 537

Tô Mộc thật sự nổi giận!

Nếu như nói tình cảnh nhìn thấy lúc trước ở con đường bán đồ ăn, khiến cho Tô Mộc tức giận, như vậy những lời của Lưu Bỉnh Chí hiện tại..., thật sự khiến cho Tô Mộc phẫn nộ. Nghe trong lời nói của Lưu Bỉnh Chí có ý gì? Cái gì gọi là chuyện nội bộ của khoa học Phi Long, cái gì gọi là quản ủy hội không quản được khoa học kỹ thuật Phi Long? Đây quả thực là hành vi không làm tròn trách nhiệm trắng trợn nghiêm trọng.

Mà những lời như vậy, còn là từ trong miệng Lưu Bỉnh Chí nói ra, điều này càng khiến Tô Mộc không thể tưởng tượng nổi, vô cùng tức giận.

Lưu Bỉnh Chí nói thế nào cũng là người công tác lâu năm ở khu Cao Khai, khu Cao Khai biến thành bộ dạng bây giờ, hắn không tự tìm vấn đề coi như xong, bây giờ còn nói ra những lời như vậy, thật sự cho mình là người đã về hưu hay sao? Thật sự muốn cậy già lên mặt? Nghĩ rằng mình sắp sửa về hưu, cũng chẳng có ai có thể múc hạ mình đúng không? Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy, vậy thì hoàn toàn sai lầm rồi.

Đối với loại người cậy già lên mặt, vì sắp sửa về hưu mà tâm thái phát sinh biến hóa, Tô Mộc vẫn có biện pháp thu thập.

- Tô chủ nhiệm, anh như vậy là có ý gì?

Lưu Bỉnh Chí liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ thẹn quá hóa giận, nhìn Tô Mộc, hai mắt phóng hỏa nói, dáng vẻ chỉ còn thiếu chỉ vào mặt Tô Mộc mắng to.

Giống như Tô Mộc suy đoán, bây giờ tâm thái Lưu Bỉnh Chí thật sự phát sinh biến hóa. Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên phát sinh ở khu Cao Khai, trước kia cũng thông qua thủ đoạn như vậy, khoa học Phi Long đã kiếm được rất nhiều tiền cho thuê. Hiện tại lại làm như vậy, Lưu Bỉnh Chí đã sớm quen thuộc. Hơn nữa phải biết rằng địa vị của Đậu Long ở thành phố Cổ Lan, Lưu Bỉnh Chí hắn tuyệt đối không có cách nào động vào.

Nghĩ đến mình sắp sửa về hưu, Lưu Bỉnh Chí càng không muốn chọc vào phiền toái. Phiền toái của ai, hắn cũng không muốn trêu chọc. Cho dù là Mai Ngự Thư và Tô Mộc đấu pháp, trong lòng hắn cũng ôm ấp trạng thái trung lập. Chẳng qua giọng nói và thần thái hiện tại của Tô Mộc thật sự khiến cho Lưu Bỉnh Chí khó có thể tiếp nhận, cái gì gọi là chuyện phiếm, Tô Mộc ngươi chỉ là tên nhãi ranh còn hôi sữa mẹ, làm sao dám nói như vậy với ta?

Trong mắt ngươi có còn tôn kính trưởng bối hay không ?

Lúc này Lưu Bỉnh Chí tức giận, lập tức quên hết đây là quan trường, mà bên trong quan trường, tiêu chuẩn cân nhắc chuyện chính là chức quan cao thấp. Cái gọi là số tuổi ở trong quan trường hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Muốn cậy già lên mặt. Lưu Bỉnh Chí thật sự tìm lộn người rồi, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không để hắn chơi trò này với mình.

- Tôi có ý gì, chẳng lẽ phó chủ nhiệm Lưu còn không rõ ràng? Nơi đó do anh phân quản, anh lại nói như vậy, chẳng lẽ anh không biết đây là hành động gì sao?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Không sai, tôi muốn nói mấy câu.

Đậu Kiến Huy đã sớm đợi cơ hội, há có thể bỏ qua cơ hộ bỏ đá xuống giếng tốt như vậy, ho khan một tiếng, nói:

- Tô chủ nhiệm nói rất chính xác, phó chủ nhiệm Lưu, từ khi chuyện phát sinh đến hiện tại, tại sao anh vẫn chưa làm ra quyết định gì, vẫn còn ở đây nói đó là chuyện nội bộ của khoa học Phi Long, quản ủy hội không có tư cách quản? Đây là lời anh nên nói ra sao? Nếu như anh vẫn không rõ trách nhiệm của quản ủy hội, bây giờ tôi có thể in cho anh một bản quy định của quản ủy hội cho anh xem.

- Đậu Kiến Huy, cậu….?

Sắc mặt Lưu Bỉnh Chí đại biến.

Lưu Bỉnh Chí làm sao cũng không nghĩ tới, trong lúc mấu chốt này Đậu Kiến Huy lại đứng về phía Tô Mộc, nếu hắn nói như vậy, chẳng phải là đại biểu Mai Ngự Thư cũng nghĩ như vậy. Nếu hai người ở trong bóng tối đã đạt thành hiệp nghị, muốn múc mình đi, vậy hôm nay Lưu Bỉnh Chí thật sự đụng phải tảng đá rồi. Nghĩ tới đây, tâm nhãn Lưu Bỉnh Chí liền vội vàng chuyển động.

Cái gọi là tức giận vào lúc này, cũng không biết làm sao ứng đối với thực tại sắp đến.

Chẳng qua giống như họng súng hôm nay đã định sẵn sẽ nhắm vào Lưu Bỉnh Chí, khi Đậu Kiến Huy vừa dứt lời, cục trưởng phân cục công an Mã Minh Sơn ngồi bên cạnh đặt chén trà trong tay xuống, từ từ mở miệng:

- Phó chủ nhiệm Lưu, chuyện hôm nay đích xác là anh làm không đúng, nhưng nếu như nói chỉ có hôm nay còn chưa tính, lúc trước cũng từng phát sinh chuyện tương tự đúng không? Tôi nhớ phó chủ nhiệm Lưu hình như cũng lựa chọn lặng lẽ xử lý. Phó chủ nhiệm Lưu, tôi muốn hỏi, khu Cao Khai có phải thuộc về quản lý của quản ủy hội chúng ta hay không, làm sao anh luôn nói giúp cho khoa học Phi Long vậy?

Lời nói sắc bén, gãi đúng chỗ ngứa!

Lưu Bỉnh Chí làm sao cũng không nghĩ tới, vào lúc này người hung hăng đâm mình một đao lại là Mã Minh Sơn. Hắn nói ra lời này, quả thực giống như một thùng thuốc súng trực tiếp nổ vang bên tai Lưu Bỉnh Chí, đánh tan tất cả mọi thứ mình đã chuẩn bị. Vốn Lưu Bỉnh Chí cho là hội nghị hôm nay, tuyệt đối sẽ giống như lúc trước, vẫn ba phải kết thúc mọi việc, không ngờ lại phát sinh thay đổi.

Cho đến lúc này, Lưu Bỉnh Chí mới cẩn thận đánh giá Tô Mộc, cảm giác thủ đoạn của vị chủ nhiệm này đúng là bất phàm.

- Tô chủ nhiệm, đây cũng là thái độ tôi muốn biểu thị.

Mã Minh Sơn nói thầm trong lòng. Nghĩ đến những lời Đỗ Dã nói với mình, Mã Minh Sơn đã biết, mình đã không còn bất kỳ đường lui, ủng hộ Tô Mộc chính là con đường đúng đắn.

Tô Mộc nhìn tình thế trước mắt, trong lòng cũng có chút không giải thích được, Nhưng cái này cũng không làm trở ngại hắn nhân cơ hội. Mục đích hôm nay của hắn chính là múc hạ Lưu Bỉnh Chí, có những người này thúc đẩy công việc tiến triển, cứ đạt thành mục tiêu trước rồi hãy nói. Về phần mục đích của Đậu Kiến Huy là cái gì, Tô Mộc cũng không thèm để ý, bởi vì hắn còn chuẩn bị hậu thủ. Hiện tại, mượn tay của hắn, hung hăng thu thập Lưu Bỉnh Chí.

Người ngồi không ăn bám, trong từ điển của Tô Mộc, cũng nên bị xóa sổ!

- Mai bí thư, anh nghĩ thế nào?

Tô Mộc nhìn Mai Ngự Thư từ đầu đến cuối vẫn không tỏ thái độ, tâm tư lại động hỏi. Ngươi muốn giữ vững trung lập sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, biết điều một chút thì đứng ra cho tôi. Hội nghị hôm nay, thứ tôi muốn chính là gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, đừng ai muốn trốn tránh.

Mai Ngự Thư đúng là không có ý tứ muốn mở miệng, nhưng hiện tại nhìn thấy Tô Mộc hỏi đến, biết mình không thể im lặng được nữa, liền mỉm cười quét qua toàn trường, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Lưu Bỉnh Chí.

- Tô chủ nhiệm, tôi cảm thấy những lời phó chủ nhiệm Lưu nói ra đúng là có chút không đúng. Làm một thành viên của quản ủy hội, tại sao hắn có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh? Nơi đó còn không phải do hắn phân quản hay sao? Những lời hắn vừa nói ra rõ ràng là hành vi không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng. Theo suy nghĩ của tôi, tôi đề nghị tạm thời đình chỉ công tác của phó chủ nhiệm Lưu, nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi hãy nói.

Rút củi dưới đáy nồi!

Mai Ngự Thư hoặc là không làm, nếu đã làm thì vô cùng tàn nhẫn, đây hoàn toàn là không muốn cho Lưu Bỉnh Chí bất kỳ đường lui nào. Cho ngươi nghỉ ngơi, nói rõ là ngươi không còn cơ hội, nếu thức thời thì mau chóng rời đi. Nếu thật sự kinh động đến thành phố, đến lúc đó phiền toái của ngươi còn lớn hơn nữa.

- Ngươi, các người...

Lưu Bỉnh Chí thật sự điên cuồng, hắn đột nhiên cảm giác những cộng sự công tác bao nhiêu năm thoáng cái biến thành người xa lạ. Nghĩ đến điều này, trong lòng chợt dâng lên ra một cơn tức giận, cơn tức giận này trực tiếp chạy đến tận óc. Hắn vốn có bệnh, lúc này trực tiếp ngã xuống ghế, bộ ngực phập phồng không ngừng thở dốc, sắc mặt tái nhợt, bộc lộ ra hiện tại thân thể hắn có vấn đề bất thường.

- Phó chủ nhiệm Lưu, anh không sao chứ?

Tô Mộc hỏi.

- Tôi...

Lúc này Lưu Bỉnh Chí đã nói không ra lời, ngón tay vung lên, chẳng qua chỉ có thể run rẩy, bệnh trạng như vậy rõ ràng là dấu hiệu tắc máu não. Nghĩ đến nếu cứ để Lưu Bỉnh Chí chết trong phòng họp như vậy..., chuyện càng không hay, Tô Mộc liền vội vàng phân phó:

- Khương chủ nhiệm, bây giờ lập tức kêu người đưa phó chủ nhiệm Lưu đến bệnh viện, đồng thời báo cho người nhà của phó chủ nhiệm Lưu, kêu bọn họ qua đó. Buổi họp hôm nay tạm thời tới đây thôi.

- Vâng!

Khương Nhiên vội vàng vâng dạ, ba chân bốn cẳng bắt chạy đi lo việc, Lưu Bỉnh Chí được mang ra khỏi phòng họp, đưa lên trên xe, sau đó nhanh như tia chớp chạy về phía thành phố.

Tô Mộc đứng phía trước tòa nhà quản ủy hội, nhìn chiếc xe rời đi, tâm tình cũng không khá hơn bao nhiêu. Chuyện này có nghĩa là gì? Lưỡi lê đã đưa ra, chẳng lẽ thu về như vậy sao? Phải biết rằng đến hiện tại, chuyện của khoa học Phi Long còn chưa có kết luận. Nếu thật sự để cho Đậu Long tháo dỡ con đường bán đồ ăn trước lúc mặt trời lặn...vậy lời nói của Tô Mộc sẽ trở thành lời nói suông, những lời nói trước mặt đám người lão Trương mất đi giá trị, đồng thời uy tín của mình cũng sẽ bị quét sạch.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền xoay người nhìn đám người Mai Ngự Thư.

- Mai bí thư, chúng ta tới phòng làm việc của tôi ngồi một lát đi?

Tô Mộc nói.

- Được!

Mai Ngự Thư gật đầu đáp ứng, trong lòng cũng bắt đầu tính toán Tô Mộc muốn làm gì? Làm sao vào lúc này, lại kêu mình tới phòng làm việc của hắn ngồi một lát? Lẽ nào vì vừa rồi mình viện thủ, khiến cho vị tân chủ nhiệm này cảm kích? Nếu thật sự như vậy, vậy cũng xem như đạt được mục đích của mình.

- Giở trò quỷ gì vậy?

Đậu Kiến Huy lầm bầm trong lòng.

Nhưng nghĩ tới đây là Tô Mộc đưa ra lời mời, hắn cũng không dám nói thêm cái gì, theo đuôi Mai Ngự Thư đi về phía phòng làm việc, về phần mấy người còn lại cũng không rời đi, tất cả đều đi theo Mai Ngự Thư tiến vào phòng làm việc của Tô Mộc. Cho nên vừa rồi trong phòng họp, Tô Mộc tuyên bố tạm thời kết thúc hội nghị, thế nhưng trong phòng làm việc của hắn hội nghị lại tiếp tục diễn ra.

Chẳng qua điều khiến cho Đậu Kiến Huy không nghĩ tới chính là, sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, phát pháo đầu tiên lại nhắm vào hắn. Mà phát pháo này thật sự khiến cho Đậu Kiến Huy có chút lo lắng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại có những giấy tờ này, hắn rốt cuộc đào ra từ đâu?

- Phó chủ nhiệm Đậu, chỗ này của tôi có một tờ văn kiện, là quản ủy hội định ra vào thời điểm mới thành lập, nói là chỉ cần xí nghiệp tiến vào khu Cao Khai, chiếm dụng đất đai bên trong khu Cao Khai, phải dựa theo quy định nghiêm chỉnh làm việc. Quy định này như thế nào, tôi nghĩ anh cũng biết? Không ngại nói cho mọi người một chút chứ.

Tô Mộc lạnh nhạt liếc nhìn Đậu Kiến Huy, thực sự trấn định hỏi.
Bình Luận (0)
Comment