Quan Bảng

Chương 542

- Quả thực buồn cười, lại dám ngắt điện thoại của mình. Hắn nghĩ hắn là ai? Hắn dám không nể mặt mình như vậy sao! Hừ! Chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm quản ủy hội, còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi. Phải biết rằng cho dù là Phó thị trưởng, bình thường nhìn thấy tôi cũng cúi đầu khom lưng. Tô Mộc, nếu cậu muốn tranh thủ tình cảm của tôi, thì sớm từ bỏ ý nghĩ đó đi.

Trên mặt Cố Lễ lộ ra vẻ tức giận.

- Là điện thoại của ai vậy?

Đúng lúc này thân ảnh của Lý Hưng Hoa xuất hiện bên ngoài phòng làm việc, nhìn bộ dạng của Cố Lễ, trên mặt hiện lên vẻ không vui theo miệng hỏi.

- Là Tô Mộc.

Cố Lễ nghe thấy Lý Hưng Hoa hỏi chuyện, cũng không suy nghĩ nhiều, theo bản năng trả lời. Nhưng sau khi nói xong, hắn liền cảm giác có chút hối hận, tại sao miệng mình lại nhanh như vậy, gấp gáp nói ra làm gì.

Hiện tại thì hay rồi, Lý Hưng Hoa đoán chừng sẽ nói gì mình.

Quả nhiên đúng như Cố Lễ suy đoán, sắc mặt Lý Hưng Hoa liền trở nên âm trầm, nhìn Cố Lễ hỏi:

- Tô Mộc tìm cậu hay tìm tôi?

- Là tìm bí thư.

Cố Lễ kiên trì nói.

- Tìm tôi, vậy cậu có tư cách gì cự tuyệt cho tôi? Tôi đã nói với cậu, sau này điện thoại của Tô Mộc nhất định phải chuyển cho tôi chưa?

Lý Hưng Hoa cố gắng áp chế lửa giận trong lòng nói.

- Bí thư, không phải là tôi gác máy, là Tô Mộc gác máy trước.

Cố Lễ còn ngoan cố cãi lại.

Nhưng câu nói này đến tai Lý Hưng Hoa, khiến trên mặt hắn hiện ra một loại thất vọng, một loại thất vọng dâng lên từ đáy lòng. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Lễ, không nói gì, xoay người trở về phòng làm việc.

Cố Lễ đứng tại chỗ, không dám đuổi theo. Hắn đi theo Lý Hưng Hoa thời gian không ngắn, biết hiện tại Lý Hưng Hoa tuyệt đối đang tức giận, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho lão tỷ nhà mình Cố Mỹ.

- Tỷ, em có thể làm sai chuyện rồi!

Sau khi Lý Hưng Hoa trở về phòng làm việc, liền lấy điện thoại cá nhân trực tiếp gọi điện cho Tô Mộc, Tô Mộc vừa nhìn thấy ai gọi tới, vội vàng mở máy. Trên mặt lộ ra nụ cười thư thái.

- Bí thư!

- Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì không?

Lý Hưng Hoa hỏi.

- Bí thư, là như vậy, sắp tới có thể sẽ có một đoàn khảo sát tới đây. Bọn họ muốn tới khu Cao Khai tiến hành khảo sát thực địa, tôi nghĩ đến lúc đó nếu ngài có thời gian..., không ngại gặp bọn họ một lát chứ.

Tô Mộc nói.

- Đoàn khảo sát? Nhanh như vậy sao?

Lý Hưng Hoa hoàn toàn không ngờ động tác của Tô Mộc lại nhanh như vậy. Hắn còn chưa đến được mấy ngày, đã có một đoàn khảo sát tới đây, không đúng, nếu là đoàn khảo sát bình thường, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không gọi cú điện thoại này, trừ phi ở đây có gì đặc biệt?

- Gồm những ai vậy?

Lý Hưng Hoa hỏi dò.

- Bí thư, bước đầu xác định có công ty giải trí Lý thị và tập đoàn Trịnh thị. Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tới xế chiều là bọn họ có thể tới đây, đợi sau khi tôi an bài cho bọn hắn, nếu bí thư có thời gian, không ngại gặp mặt chứ?

Tô Mộc cười nói.

Ầm!

Lý Hưng Hoa thật giống như bị hạnh phúc đập cho váng đầu, sau khi nghe thấy lời nói của Tô Mộc, thân thể cũng bất ngờ run lên. Wow, công ty giải trí Lý thị, tập đoàn Trịnh thị. Lý Hưng Hoa vừa vặn biết hai xí nghiệp này là thế nào. Công ty giải trí Lý thị bây giờ đang vô cùng nổi tiếng trong giới giải trí, đây không phải là điều trọng yếu, quan trọng nhất là, có thể mở một công ty giải trí như vậy ở kinh thành đã nói rõ thân phận không đơn giản.

Mà Lý Hưng Hoa vừa vặn biết thân phận của Lý Nhạc Thiên. Cái này còn không nhờ ban đầu chấp chính ở thành phố Thanh Lâm, quan hệ với Lý Nhạc Dân không tệ. Về phần tập đoàn Trịnh thị, Lý Hưng Hoa lại càng biết, người cầm lái tập đoàn Trịnh Mục, chính là nhi tử của bí thư tỉnh ủy hiện giờ Trịnh Vấn Tri.

Cho dù những xí nghiệp còn lại không tốt, có hai người này cũng đã đại viên mãn rồi.

Nghĩ đến Tô Mộc trong lúc lơ đãng kéo hai người này tới đây, Lý Hưng Hoa liền cảm thấy tim đập thình thịch. Hắn biết núi dựa của mình Diệp An Bang và Trịnh Vấn Tri có quan hệ không tệ, nếu sau này mình muốn trèo lên một bậc thang..., tuyệt đối cần kết giao với những người này. Tô Mộc cũng rất biết điều, biết bọn họ sắp tới đây, còn gọi điện trước cho mình....

Cố Lễ chết tiệt, thiếu chút nữa làm hư đại sự của tôi!

- Tô Mộc, nếu người ta đến đây khảo sát, khu Cao Khai các cậu sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng. Về phần tôi có thể gặp bọn họ hay không, đợi sau khi bọn họ tới hãy nói. Nếu như có thể, tôi muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Lý Hưng Hoa nói.

- Bí thư, tôi biết nên làm thế nào.

Tô Mộc nói, sau khi thoáng trầm ngâm, hắn lại hỏi:

- Lý thúc, tôi có chuyện muốn hỏi, ngài có thể giúp tôi một việc hay không?

Thay đổi cách xưng hô là một môn học, nếu Tô Mộc tiếp tục gọi bí thư gì đấy, chuyện muốn hỏi tiếp theo sẽ không dễ làm. Nhưng một câu Lý thúc, nhất thời kéo gần quan hệ hơn. Trên thực tế, Tô Mộc gọi Lý thúc là gọi theo Diệp Tích, trước kia cũng không phải chưa từng gọi như vậy.

Quả nhiên sau khi nghe Tô Mộc gọi như thế, vẻ mặt Lý Hưng Hoa rõ ràng còn cao hứng hơn hồi nãy:

- Sao vậy? Chuyện gì có thể làm khó cậu?

- Là như vậy, tôi có một bạn học mở ra một công ty du lịch ở thành phố Cổ Lan chúng ta, cha của hắn lúc trước là Phó thị trưởng thành phố Cổ Lan Triệu Trường Đức, nhưng...

Sau khi Tô Mộc ngắn gọn tóm tắt lại chuyện này, lại bổ sung:

- Lý thúc, tôi không phải muốn can thiệp chấp pháp, tôi chỉ là muốn nhờ ngài, nếu có thể nói một tiếng với bên cục du lịch, xem có thể làm thủ tục nhanh một chút được hay không? Nếu công ty du lịch Giải Mộng thật sự có chuyện, vậy thì cứ theo như quy định mà xử lý. Nếu không có chuyện gì, đừng hai ba ngày lại đến điều tra người ta, họ chung quy cũng chỉ muốn làm ăn có phải không.

Phù phù!

Khi Tô Mộc nhắc đến cục du lịch, trái tim Lý Hưng Hoa chợt nhảy lên, sau đó phát hiện Tô Mộc không phải nói đến Cố Mỹ, tâm tình của hắn mới bắt đầu hạ xuống, đợi sau khi nghe xong toàn bộ, không chút do dự, liền đánh nhịp tại chỗ.

- Chuyện này cậu đừng quản, tôi sẽ lên tiếng.

- Vậy thì đa tạ Lý thúc rồi.

Tô Mộc cười nói.

- Nếu không có gì khác, vậy cứ thế đi!

Lý Hưng Hoa vừa nói vừa cúp điện thoại, trong lòng mừng rỡ như điên, Tô Mộc quả nhiên là phúc tướng, vừa mới tới mấy ngày, đã mở ra tràng diện của khu Cao Khai. Nếu thật sự để cho hắn làm thành công, chẳng phải nói cục diện của thành phố Cổ Lan cũng sẽ theo đó được khai mở. So với những chuyện này, đánh tiếng với bên cục du lịch thật sự là nhỏ bé không đáng kể.

- Hảo tiểu tử!

Trong lòng Lý Hưng Hoa còn đang thấy vui vẻ, trên điện thoại cá nhân liền hiện ra một mã số, sau khi nhìn thấy người gọi đến, vẻ mặt cao hứng của hắn nhất thời biến thành trầm thấp, tiếp máy, không đợi đối phương mở miệng, liền trực tiếp nói:

- Ở chỗ cũ chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Lý Hưng Hoa cúp điện thoại đi ra phòng làm việc, sau khi nhìn lướt qua Cố Lễ đang có chút sợ hãi, hờ hững nói:

- Buổi trưa hôm nay cậu không cần đi theo tôi, tôi cũng không cần tài xế, cậu cứ ở lại suy nghĩ rút cuộc mình đã sai ở chỗ nào.

Nói xong Lý Hưng Hoa liền trực tiếp rời đi, để lại Cố Lễ, mặt xám như tro tàn.

Hội sở Cẩm Tú.

Khi Tô Mộc xuất hiện phía trước hội sở này, không khỏi bị trang trí của hội sở xa hoa này làm cho kinh ngạc. Trang trí ở đây quả thực là bá đạo, ngoài cửa được trang hoàng rất tráng lệ được rồi, điểm chết người chính là trên mặt đất đối diện cửa chính, thậm chí có một con đường lớn làm bằng vàng. Đừng nói là đi phía trên, chỉ nhìn thôi, đã làm cho người ta cảm giác choáng váng, phú quý bức người.

Bảnh bao, danh tiếng của hội sở Cẩm Tú ở thành phố Cổ Lan xem ra không phải bình thường! Con đường bằng vàng, thật sự là đủ xa xỉ.

Hậu đài phía sau hội sở này rốt cuộc là người nào?

Sau khi Tô Mộc đi tới, trực tiếp xông thẳng về phía quầy lễ tân, mặc dù hắn ăn mặc không thời thượng, nhưng phải biết rằng trên người hắn phóng thích ra loại khí thế kinh người. Loại quan uy vô hình được bồi dưỡng ra, thật sự làm cho người ta cảm thấy khí thế như cầu vồng. Cho dù cố ý thu liễm, nhưng nếu là người có chút ánh mắt, cũng sẽ biết Tô Mộc bất phàm....

Đáng tiếc nằm ngoài dự liệu của Tô Mộc chính là, cho dù hắn như vậy, khi xuất hiện trước tiền sảnh, trên mặt hai vị tiểu thư chịu trách nhiệm tiếp đãi cũng không có ý tứ cung kính. So với khuôn mặt tươi cười đón chào trong tưởng tượng, trên người hai vị này có một loại cảm giác về sự ưu việt. Cảm giác như thế khiến cho Tô Mộc thật sự có chút không thoải mái, cho dù các người có con đường hoàng kim, nhưng phép tắc phục vụ cũng phải có chứ?

Hai người sắm vai nhân vật đón tiếp trước tiền sảnh phải làm gì? Còn không hiểu sao? Chẳng lẽ các người xem mình là vợ bé của ông chủ hội sở này sao? Có thể muốn làm gì thì làm cái đó hay không?

Nhưng Tô Mộc còn chưa tới trình độ tự hạ thấp thân phận để làm quen với bọn họ, cho dù hôm nay mình tới đây, cũng là muốn nhận thức, hội sở Cẩm Tú có phải kinh người giống như Triệu Nguyên nói hay không. Nhưng nếu không được, Tô Mộc quả quyết buông tha ý niệm mời khách trong đầu.

- Tôi muốn đặt một phòng riêng tối nay!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Xin chào, mời ngài lấy ra thẻ hội viên. Xin hỏi, ngài là thẻ vàng, thẻ bạc, hay là thẻ đồng?

Cô nhân viên đón tiếp hỏi theo công thức.

- Tôi không có thẻ hội viên.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Không có thẻ hội viên?

Nữ nhân viên rõ ràng nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui:

- Thật xin lỗi, ở hội sở Cẩm Tú chúng tôi, nếu không có thẻ hội viên sẽ không có cách nào đặt phòng riêng, nếu ngài muốn mời khách có thể ngồi ở đại sảnh Mẫu Đơn bên cạnh là được. Nơi đó còn chỗ trống, tôi có thể đặt một bàn cho ngài.

- Không có thẻ hội viên, không có cách đặt phòng riêng? Kêu mình mời khách ở đại sảnh?

Trong nháy mắt Tô Mộc nghe nói như thế, hai mắt không khỏi nheo lại thành một đường thẳng, trên người bộc phát ra một loại hơi thở cường thế, nhưng hơi thở như vậy chỉ thoáng hiện ra rồi biến mất, ánh mắt của hắn khôi phục như lúc ban đầu. Biến hóa trong chớp mắt như vậy, làm cho hai nữ nhân viên cũng sinh ra ảo giác, trong lòng âm thầm suy đoán không biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

- Dùng của tôi đi.

Khi Tô Mộc đang suy tư nên làm cái gì, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói, ngay sau đó một mùi thơm truyền đến, bên cạnh xuất hiện một đạo thân thể mềm mại.
Bình Luận (0)
Comment