Quan Bảng

Chương 558

- Đội trưởng, mấy người này phải làm sao? Cứ như vậy giam lại sao?

- Đúng vậy, đội trưởng, chúng ta không thể nhốt bọn họ quá lâu.

- Nhìn hình dạng của bọn họ có vẻ không phải nhân vật đơn giản, đội trưởng lần này chúng ta không làm sai chuyện gì chứ?

Sau khi đám người Tô Mộc bị giam vào phòng thẩm vấn, mấy cảnh sát ở bên ngoài cẩn thận hỏi. Bọn họ cũng không phải tay mơ lần đầu tiên làm nhiệm vụ, thông qua vẻ mặt của đám người Tô Mộc là có thể đoán được bọn hắn bất phàm. Nếu là một đám dân chúng bình thường, dạy dỗ một chút cũng không sao. Nhưng nếu là nhân vật lợi hại, cấp trên có thể bình an vô sự, người ta muốn thu thập mình chẳng phải chỉ cần mấy câu nói.

Vấn đề như vậy đồng dạng cũng là lo lắng trong lòng Mục Niên Ân.

Hạ Kiếm Đường trước đó không tiết lộ nửa điểm thân phận của bọn họ cho mình, nếu dựa theo quy củ trước kia, cứ chuẩn bị thi thố chút thủ đoạn với bọn họ là được..., nhưng vạn nhất nện vào tay mình thì hỏng bét.

- Được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, Tiểu Lý Tiểu Trương, hai người các cậu vào đó thám thính xem, nếu có thể thám thính được là tốt nhất, nếu không thể thì gạt sang một bên, dù sao Hạ thiếu cũng sẽ qua đây xử lý chuyện này.

Mục Niên Ân chọn lựa phương pháp xử lí bảo đảm nhất.

- Tôi hiểu!

Tô Mộc bị đưa vào phòng thẩm vấn liếc mắt nhìn đồng bọn mặt mày sưng húp, có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tôi nói các cậu muốn chơi cũng đừng chơi đến mức này chứ?

- Hắc hắc, huynh đệ, cậu không cảm thấy tối nay đánh thật thống khoái sao?

Lý Nhạc Thiên cười ha hả, hoàn toàn không có giác ngộ bị đánh:

- Nói thật ra, trận đánh hôm nay khiến tôi nhớ tới ban đầu tại sao chúng ta quen biết? Cậu còn nhớ không? Ban đầu nếu như hai chúng ta không phải vì cùng đánh cuộc chiến đó thì làm sao biết thành huynh đệ?

- Còn nói nữa, lúc ấy tôi chỉ là hảo tâm muốn giúp anh một việc, tránh cho anh bị oan đổ lên đầu, ai ngờ vô duyên vô cớ đối mặt với công tử của bí thư huyện ủy. Nói ra cũng kỳ quái, anh nói tại sao lần nào chúng ta gây chuyện, cũng chạm mặt với đám công tử không mở mắt đấy chứ.

Tô Mộc bất đắc dĩ nói.

- Không mở mắt sao? Người ta chỉ sợ là rất mở mắt.

Trịnh Mục cười lạnh nói:

- Nếu nói cái mông Hạ Kiếm Đường rất sạch sẽ, tôi mới không tin. Nhìn thấy không? hội sở Cẩm Tú lớn như thế lại chỉ thuộc về hắn. Nói ra các cậu có tin không? Dáng vẻ của hắn, có thể kinh doanh được một hội sở lớn như vậy sao. Tôi nhổ vào, ai không biết trong đó có mờ ám? Chẳng qua lần này hắn chọn lầm người rồi.

- Đúng vậy. Dám đụng đến chúng ta sao.

Lý Nhạc Thiên căm phẫn nói.

- Lý tổng, còn có các vị đại thiếu, chuyện lần này đều do tôi, nếu không phải vì tôi, chuyện sẽ không phiền toái như vậy, thật xin lỗi.

Diệp Mộng Á ở bên cạnh nhỏ giọng nói, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Diệp Mộng Á là người bị dính líu, cũng được trực tiếp mang tới đây. Mấu chốt nhất chính là, Mục Niên Ân trước khi chưa hiểu rõ chuyện, lại nhốt chung Diệp Mộng Á và bọn người Tô Mộc. Thật ra Mục Niên Ân vì đang lo lắng, hoàn toàn không nhận ra Diệp Mộng Á là tiểu minh tinh hiện tại đang có chút danh tiếng, nếu không cũng sẽ không hồ đồ làm như vậy.

Còn An Lộ, bởi vì lúc cảnh sát tiến vào, vẫn bị Tô Mộc giữ trong phòng bên cạnh, cho nên không bị mang đi. Nhưng hiện tại không biết An Lộ chạy đi nơi nào, nàng là một nhân chứng rất quan trọng.

- Nếu cô có chuyện, đều do con tiện nhân An Lộ kia. A, con tiện nhân đó chưa bị bắt. Tô Mộc, cậu và cô ta rốt cuộc ở trong phòng nói cái gì? Làm sao lại thần bí như vậy.

Lý Nhạc Thiên hỏi.

- Có chút chuyện, Nhưng các anh sẽ không muốn biết. Tôi kêu Quân tử đi làm việc này rồi.

Tô Mộc cười nói.

- Nhất định là chuyện hèn hạ, được rồi, cậu không nói tôi cũng lười đi hỏi. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho An Lộ.

Lý Nhạc Thiên nói đến đây, trong mắt toát ra một luồng sát ý....

Làm người cầm lái công ty giải trí Lý thị, dưới trướng mình thậm chí có người đại diện làm ra chuyện như vậy, chuyện này đối với Lý Nhạc Thiên mà nói, là một loại khiêu khích. Sau khi trở về, Lý Nhạc Thiên tuyệt đối sẽ gia tăng cường độ giám thị ở phương diện này. Nghệ sĩ và người đại diện của công ty giải trí Lý thị, bất kể như thế nào, cũng không được làm ra chuyện như vậy. Nếu bị hắn phát hiện, bắt được người nào sẽ xử lý người đó.

- Các cậu rốt cuộc chuẩn bị diễn xuất gì vậy? Chẳng lẽ muốn chơi lớn sao?

Tô Mộc bất đắc dĩ nói.

- Tôi nói này Tô ca, anh đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm ra bất kỳ ảnh hưởng nào với anh đâu. Nói thế nào lần này chúng tôi tới đây, cũng là mang theo nhiệm vụ, là muốn tới đây ký hợp đồng với anh. Tôi chuẩn bị đầu tư xây dựng một hạng mục linh kiện máy tính ở khu Cao Khai, tôi là nhà đầu tư của khu Cao Khai các anh đúng không? Làm nhà đầu tư, bị người ta đánh còn chưa tính, còn bị bắt đến trong cục, chuyện này nhất định phải có một giải thích.

Lê Vân Triều dựa vào vách tường, mặt cười xấu xa nói.

- Đúng vậy, Tô ca, chúng tôi không phải tới đây chọc ra phiền toái cho anh, lần này tôi và lão Hoàng tới đây, cũng mang theo mấy ngàn vạn đầu tư tài chính, chẳng lẽ đây chính là cách chiêu đãi của thành phố Cổ Lan các an với nhà đầu tư sao?

Trương Gia Phỉ cười hắc hắc nói.

- Còn tôi lần này vì chuẩn bị đầu tư trụ sở điện ảnh và truyền hình mà cậu nói, cũng mang theo hai ba tỉ. Cậu nói xem, đây là tôi mưu đồ cái gì, đưa tiền cho thành phố Cổ Lan các cậu, còn bị người ta thu thập thành như vậy. Không được, tôi nhất định phải đòi một giải thích.

Lý Nhạc Thiên lại càng làm ra vẻ mặt cực kỳ oán giận, nhưng Tô Mộc nhìn làm sao cũng cảm thấy có chút chơi xấu.

Đám người này hoàn toàn muốn chơi Hạ Kiếm Đường một trận, người ta từ đầu đã không muốn lấy ra thân phận bối cảnh gì đó để ra oai, thuần túy muốn nói chuyện đầu tư. Hạ Kiếm Đường ngươi không phải lợi hại sao? Làm sao, ngươi còn có thể đối nghịch với kế hoạch thu hút đầu tư của thành phố Cổ Lan sao? Cho dù là cha ngươi Hạ Nhập Tương, cũng không có can đảm này. Hơn nữa mặc dù bọn người Lý Nhạc Thiên nói như thế, nhưng chỉ cần thân phận của bọn họ bị tiết lộ ra ngoài..., những lãnh đạo của thành phố Cổ Lan có thể mặc kệ không cần được sao?

Lúc này Tô Mộc không có cách nào!

Nếu bọn người Lý Nhạc Thiên muốn lấy thân phận nhà đầu tư gây chuyện, cho dù là hắn cũng không có biện pháp nào khác. Nhưng đây cũng là một cơ hội rất tốt, mình là người tiên phong được Lý Hưng Hoa điều nhiệm tới đây, nếu không nhớ lầm, cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành Hạc cũng sắp sửa về hưu, hắn là người của Bạch Vi Dân. Khi bí thư chính pháp ủy thành phố Dương Tử Hòa còn chưa tỏ thái độ đứng về phía ai, chọc ra chuyện này, tin tưởng Lý Hưng Hoa chỉ cần vận hành thích đáng, có thể thuận lợi bỏ vị trí cục trưởng cục công an vào trong túi, thuận tiện lôi kéo Dương Tử Hòa cũng không có vấn đề.

Hơn nữa đừng quên, trong tay Tô Mộc hiện tại có vũ khí trí mạng, đó là những chiếc USB. Vừa rồi trong danh sách Đường Quân gửi tới, chỉ riêng thường ủy thị ủy thành phố Cổ Lan hầu hết đều có mặt trong đó, ngay cả Bạch Vi Dân cũng không ngoại lệ. Lý Hưng Hoa bởi vì được điều tới sau này, cho nên tạm thời không bị Hạ Kiếm Đường nắm trong tay. Những thứ này, đủ cho Lý Hưng Hoa có thể đổi lấy uy tín và lợi thế đầy đủ.

Dĩ nhiên bây giờ Tô Mộc còn có chút hoài nghi, đó chính là nếu giao những bản gốc này cho Lý Hưng Hoa..., hắn có tính như vậy hay không? Phải biết rằng những thứ này đều là vô số quả bom hẹn giờ, nếu Lý Hưng Hoa có tâm tư khác, chỉ sợ mình cũng không có cách nào ngăn cản. Còn nếu hắn đưa tất cả những đoạn phim này ra ánh sáng..., có thể tưởng tượng quan trường thành phố Cổ Lan sẽ nhấc lên ba động lớn thế nào.

Hay là không đưa?

Đưa nguyên bản hay là đưa sao chép?

- Tô Mộc, có phải gặp vấn đề khó khăn hay không?

Đúng lúc này Trịnh Mục thấp giọng hỏi.

- Đúng vậy, có chút chuyện mâu thuẫn.

Tâm tư Tô Mộc khẽ động, Trịnh Mục là người tuyệt đối có thể tín nhiệm, nếu chuyện này hỏi hắn có lẽ sẽ có ý nghĩ không đồng dạng, cho nên Tô Mộc liền thấp giọng kể lại chuyện này.

Ai ngờ Trịnh Mục vừa nghe xong, không chút do dự nhìn Tô Mộc cười nói:

- Không cần phiền phức như vậy, cậu trực tiếp đưa bản gốc cho hắn là được. Phải biết rằng Lý Hưng Hoa có thể ngồi vào vị trí bí thư thị ủy, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, cậu cho rằng hắn ngu đến mức đi sao chép những đoạn phim này sao? Nếu sao chép, cậu cũng khó tưởng tượng hắn sẽ rơi vào kết quả như thế nào?...

Phải biết rằng sau lưng những người đó đều có người đứng, trừ phi Lý Hưng Hoa không muốn lăn lộn, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không sao chép lại những thứ đó. Trong quan trường kiêng kỵ nhất chính là loại bàn về nhược điểm này, cậu nắm nhược điểm của người ta, người ta tuyệt đối sẽ nghĩ cách thu thập cậu. Hơn nữa thu thập còn có thể là tận hết sức lực. Hơn nữa bàn về nhược điểm, ở một số cấp bậc có thể hữu dụng, nhưng chân chính đến cấp sở, cậu cho rằng dựa vào một số nữ nhân, vấn đề tác phong là có thể bắt được bọn họ sao? Buồn cười!

Một câu thức tỉnh người trong mộng!

Đúng vậy, vấn đề tác phong ở cấp huyện có lẽ là vấn đề rất lớn, nhưng chân chính đến cấp sở, tựa hồ không có ảnh hưởng gì. Người nào không có chút chuyện ở phương diện này, muốn đen những chuyện này làm thủ đoạn công kích, sẽ bị người ta nhìn chằm chằm đến chết.

- Được, tôi biết làm như thế nào rồi.

Tô Mộc như trút được gánh nặng nói.

- Cậu đấy, ánh mắt vẫn chưa dám phóng ra, chuyện này căn bản không coi là vấn đề.

Trịnh Mục cười nói. Thật ra hắn vẫn có ý muốn giúp đỡ Lý Hưng Hoa, nguyên nhân rất đơn giản, Diệp An Bang hiện giờ đứng bên phía Trịnh Vấn Tri, hai người là một hệ. Còn Lý Hưng Hoa làm người của Diệp An Bang, Trịnh Mục có cơ hội giúp đỡ, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

- Đúng vậy, ánh mắt quyết định ý nghĩ.

Tô Mộc chấp nhận gật đầu, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra:

- Lý bí thư, là ta, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài...

Sau khi Tô Mộc kể lại mọi chuyện, hắn liền cúp điện thoại, gọi cho Đường Quân, chuyện tối nay cũng chính là Đường Quân đi làm, không có người nào dễ nói chuyện hơn hắn, nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo Đường Quân là người ở Cổ Lan. Hơn nữa thân phận của hắn còn ở đó, nói vậy Lý Hưng Hoa cũng biết xử lý như thế nào. Bởi vì sau lưng Đường Quân cũng là một vị thường ủy thị ủy.

- Quân tử, lấy toàn bộ bằng chứng, đưa đến...

Đợi sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, Tô Mộc mỉm cười quét qua mấy người:

- Yên lặng ngồi chờ xem cuộc vui đi!
Bình Luận (0)
Comment